Buổi chiều, Nguyễn Toản vừa dùng bữa xong, nghỉ ngơi được một lúc thì Thiên Tước đến, nói:
“ Chiều nay tôi có tụ hội với mấy người bạn. Huynh tham dự cùng chứ? Sáng nay nghe tôi kể, ai cũng muốn gặp.”
“ Được. Tất nhiên rồi. Mấy giờ?”
“ Khoảng nửa canh nữa, không quá sớm. Hay tôi dẫn huynh đi thăm quan quanh phủ. Xong đến tụ hội là vừa.”
“ Được.”
.......
Hai người bắt đầu đi dạo. Xong xuôi, đến một khu vườn thượng, gần sát Phùng phủ thì đã có nhiều người tập trung, toàn trai thanh, gái tú....
ai nấy đều mang quần áo lộng lẫy. Thấy Thiên Tước tiến đến, ai nấy cũng
cúi chào. Dù sao, so với tất cả, Thiên Tước có thân phận cao nhất - phò
mã. Thiên Tước thấy vậy, gật đầu coi như đáp, chậm rãi đi tới bên trong
cùng. Lúc này chỉ có bốn người, cũng là bốn kẻ có thân phận cao nhất,
nếu không tính hắn. Thiên Tước tiến lại chào hỏi xong quay sang chỉ lấy
Nguyễn Toản nói:
“ Đây là người tôi đã kể. Huynh ấy văn võ song toàn.”
Nguyễn Toản nghe Thiên Tước nói, cũng mỉm cười, tự giới thiệu. Nhưng
hắn cũng nhận thấy, có hai kẻ không quá ứng hắn, còn hai kẻ còn lại sắc
mặt bình thường, không quá quan tâm. Hắn khẽ lắc đầu cười, dù thời nào
cũng có kẻ muốn xem mặt, bắt hình dong.
........
Bữa tiệc cũng dần dần bắt đầu, đều là những thứ quen thuộc như giải
đố, làm thơ..... Ban đầu,, hắn cũng không quá quan tâm. Nhưng ngẫm lại,
những kẻ ở đây đều là người có bối phận, không thư hương gia tộc cũng là kẻ kinh doanh có hạng. Nếu kết giao được, sau này hẳn có lúc cần. Hắn
bắt đầu tham gia. Dùng chính kiến thức siêu việt để chiến thắng, khiến
tất cả đều cam bái hạ phong. Ánh mắt đồng loạt thay đổi, nhiều người
nhao nhao kết bạn. Hắn cười cười, đáp ứng hết.
.......
Khi rời đi, cả hắn và Thiên Tước nét mặt đều rạng rỡ. Vui vì đạt được mục đích của bản thân. Hắn vui vì hoàn thành kết giao. Còn Thiên Tước
có lẽ vì hài lòng tìm được người bạn giỏi.
.......
Hắn cũng không ngờ rằng, trong khi tham gia buổi tiệc, trong một căn
phòng nhỏ cũng trong vườn đó, cách khá xa. Năm người quyền lực nhất Tô
Châu đang hội họp. Trong đó, ngồi nghế chủ tọa là Phùng Anh Liêm cùng
với Tri phủ Tô Châu Lều Hảo, phía dưới là bốn gia tộc lâu đời ở Tô Châu
như Diệp gia (gạo), Mặc gia (đồ thủ công), Khổng gia (thư hương, dòng
dõi Khổng Tử), Mộc gia (tơ lụa).
Thấy đông đủ, Lều Hảo lên tiếng:
“ Cảm tạ mọi người vì sự phối hợp cùng giúp đỡ gần một tuần nay.
Nhưng so với dự kiến, tình hình dịch bệch càng ngày càng tệ, ta muốn gia hạn thêm thời gian cấm cửa... Mọi người thấy thế nào?”
Lều Hảo vừa dứt lời, phía dưới một tên trung niên mập mạp tên Mặc Đông nói:
“ Trước đây, ngài nói rằng chúng tôi hỗ trợ thì chỉ cần một tuần là
đủ. Vậy giờ đây, ngài lại đòi thêm nữa. Có phải thấy chúng tôi nhẫn nhịn là lại muốn lấn tới... Đừng quên bài học của tên tri phủ trước.”
Diệp Thiên cũng nhao nhao:
“ Ta làm sinh ý là buôn, bán gạo. Nhưng như ngài cũng biết, gạo chất
trong kho, để lâu cũng hỏng hóc. Chỉ cần chậm thêm một tuần, ta sẽ thiệt hại bao nhiêu. Đơn đặt hàng các nơi khác, ta cũng đã nhận. Không xuất
đi được. Thiệt hại vô cùng lớn. “
Ngừng lúc, Diệp Thiên tiếp:
“ Con người Diệp Thiên ta vốn thăng thắn, không vòng vo. Mặc dù điều
kiện ngài cho vô cùng hấp dẫn. Nhưng kéo dài thêm được không bù mất.
Chuyện lỗ vốn, Diệp Thiên ta sẽ không làm. Ngài cho thêm ưu đãi hoặc mở
cửa?”
Mộc Điền nghe vậy cũng gật đầu đồng ý.
......
Lều Hảo ngồi trên, mồ hôi toát ra như mưa, trong lòng chửi rủa, đúng
là bọn thương nhân, há miệng là tiền, quyền lợi.... Mặc dù hắn là quan
Tri phủ, hàm tứ phẩm, trên danh nghĩa là người đứng đầu Tô Châu. Nhưng
khi đến đây nhậm chức, hắn mới thấm câu: phép vua thua lệ làng và cũng
hiểu ra: tại sao tên tri phủ trước bật bãi. Dù vậy, lúc này hắn thật
muốn bão nổi, bởi nếu không đắc tội thì hắn cũng chết. Nhưng hắn chợt
nhớ lại mục đích hắn đến đây, đồng thời sự căn dặn đi, căn dặn lại của A Quế đại nhân - người có ơn với hắn. Hắn khẽ cắn răng, nhẫn nhịn xuống,
quay sang cầu cứu Khổng Quỳnh, dù sao đây cũng là người duy nhất cùng
phe với hắn.
.......
Thấy Lều Hảo cầu cứu, Khổng Quỳnh cười:
“ Ta thấy hai ba gia nói đúng.”
Nghe vậy, Lều Hảo giật mình quay sang thì đã thấy Khổng Quỳnh ra giấu an tâm. Hắn khẽ thở dài: đâm lao phải theo lao. Bên kia Khổng Quỳnh
tiếp:
“ Trong luận ngữ, ngài đã nói, cái chết như một quy luật tự nhiên,
bất khả kháng:"tử sinh hữu mệnh, phú quý tại thiên". Dịch bệnh này là
phép thử, chúng ta không cần phản kháng, hay âu lo. Mở cửa là có thể.
Nhưng chết là luật tự nhiên, song không phải cái chết nào cũng giống
nhau. Có những cái chết anh hùng; có những cái chết vô giá trị. Nói cách khác, ngài nhìn cái chết từ khía cạnh sinh mệnh. Nếu mạng sống con
người có giá mà chết sớm, thì đó cả là một tai họa. Song ngược lại, nếu
một mạng sống không có giá trị gì cả, thì bị ngài miêu tả như "người già mà không chết tất biến thành tặc". Chính vì vậy mà ngài than tiếc những người hiền tài chẳng may bị chết sớm. Ngài phàn nàn lão Thiên "bất hạnh đoản mệnh tử ai", hay "Thiên ai tử". Tuy phàn nàn, song Khổng Tử chấp
nhận và không oán giận Thiên, bởi vì đó là luật tự nhiên. Nhìn từ khía
cạnh này, chúng ta có thể nhận ra thái độ của ngài về cái chết. Cái chết là một bước tất nhiên của lịch trình sinh tử. Chính vì vậy, để đánh giá hay hiểu về cái chết, phải nhìn nó từ khía cạnh sinh mệnh.
Chúng ta cần phải cách li bọn chúng (những kẻ bị bệnh) ra để cứu
những người hiền tài. Chính vì vậy, tôi nghĩ chúng ta cần chung tay mỗi
người góp một chút, giúp Lều đại nhân chỉnh tu nhà hoang, sau đó đưa
người bị bệnh ra, các gia thay phiên chu cấp cháo, gạo....
Mọi người thấy được chứ?”
Nghe nói xong, Phùng Anh Liêm mặc dù rất muốn phản bác, nhưng cũng không thể. Đành yên lặng.
Phía dưới, ba nhà Diệp, Mộc, Mặc nghe xong gật đầu, Diệp gia sẽ phụ
trách cơm, cháo; Mặc gia xây dựng tu sửa; Mộc gia, Khổng gia, Phùng gia
sẽ chi tiền hỗ trợ thêm quan phủ để chữa bệnh, canh giữ....
Nhìn vậy, Lều Hoa cười:
“ Cảm tạ tất cả, chậm nhất là ba ngày sau sẽ mở lại.”
......
Hai hôm sau, Tô Châu dần mở cửa nhưng không hề có sự xuất hiện của
bất kỳ dân nghèo, ăn xin; quan lính cũng nghiêm tra. Đứng ở một góc phố, Lều Hoa gật đầu:
“ Nhân cơ hội này, tống ngọn mấy kẻ ăn xin vào đó. Chết thì thôi.
Ngươi cũng tăng cường tuần tra, chỉ cần có chút biến động. Báo lại cho
ta.”
“ Vâng.”
.......
Phía ngoài rừng cây, cách Tô Châu khá xa. Một xe ngựa chậm rãi đi tới một căn nhà. Lúc này đã bao vây kín mít người của Bạch Liên giáo.
Vừa xuống xe, Nguyễn Toản dưới sự hộ tống của ba người Triệu Lan chậm rãi bước vào.
Nguyễn Toản bỏ khăn che mặt xuống, cười cười nhìn người ngồi chính tọa, nói:
“ Không ngờ đại danh đỉnh đỉnh giáo chủ Bạch Liên giáo lại là Lâm đệ (Lâm Thiên). Haha.”
Trên chủ tọa, ngay từ khi Triệu Lan cùng Nguyễn Toản bước vào, Tề Lâm Nhi đã biết, thấy hắn gọi thẳng tên, gật đầu, kéo mặt nạ xuống, cười:
“ Haha. Đúng là hữu duyên. Ta cũng không nghĩ, người muốn trao đổi lần này lại là Nguyễn huynh. Vậy thì dễ bàn.”
Bên cạnh bọn Ngô Bất Nguyệt, Vương Tam Hoè, Lưu Chi Hiệp nghe vậy, có chút nhíu mày, nhưng cũng nhanh thu hồi. Tuy lục đục bên trong, nhưng
khi có thế lực bên ngoài, tất cả đều nhất trí đồng lòng. Bởi Bạch Liên
giáo mạnh mẽ ở sự đông đúc, nếu để bên ngoài biết nội bộ lục đục, giá
trị trao đổi sẽ sụt giảm. Điều đó là việc không ai trong bọn chúng muốn
.......
Xong phương tuy ngồi xuống nhưng chủ yếu hàn huyên, bàn bạc việc linh tinh, râu ria. Qua một thời gian, cảm nhận thời cơ cũng đến, hắn đi
thẳng nói:
“ Ta biết Bạch Liên giáo muốn phản thanh phục minh, vô cùng ủng hộ.
Việc chúng ta muốn làm, không hề ảnh hưởng đến lợi của nhau, lại chung
kẻ thù. Ban đầu, ta muốn độc lập tự mình làm nhưng nghĩ đến các ngươi,
cảm thấy nếu bạch liên giáo tham gia thì thời gian sẽ hội nhanh hơn. Nên có hợp tác lần này.
Các ngươi cũng biết thế mạnh của chúng ta là nắm giữ một hệ thống
tình báo rộng khắp. Có thể sẵn sàng tìm kiếm một thông tin nào? Ví dụ
như thông tin lần trước, ta cho các ngươi đó?”
Nghe hắn nói vậy, Tề Lâm Nhi nhìn qua Vương Tam Hoè, cái nhìn đó, khiến Vương Tam Hoè không khỏi rùng mình nhớ lại.
..........
Đợt trước khi giáo chủ mất, bốn người bọn chúng đều có cơ hội tân tấn giáo chủ. Các bô lão đã quyết định, trong thời gian 1 năm, nếu ai có
thành tích tốt nhất thì lên.
Chính vì vậy, hắn đánh liều, liên hệ hòa thân. Nhưng không ngờ, kẻ đó khuôn mặt cười cười vậy mà nham hiểm. Cho người theo dõi, thâm nhập vào trong mà hắn không hề hay biết. Khiến sau đó, các căn cứ ở Tứ Xuyên
liên tục bị phục kích.
Đến khi hắn không chịu nổi, Hòa Thân mới cho người liên hệ muốn dùng cái giá cực nhỏ, ép hắn quy phục.
May mắn khó đó, Tề Lâm Nhi dưới sự xảo hợp được một người tự xưng là
Hắc vệ quân liên hệ. Tiết lộ chút thông tin cùng cho một cạ hẹn. Mau
chóng cho người đến cứu, đánh ngược lại, khiến mật thám Hòa Thân bại lộ, phản kích lại triều đình.
Cũng chính nhờ việc đó mà Tề Lân Nhi lên được ngôi giáo chủ.
.......
Nhớ lại xong, Vương Tam Hờ kéo ba người lại, khẽ nói, tất cả đều đồng ý. Tề Lâm Nhi quay sang, cười:
“ Cảm tạ, Nguyễn huynh lần trước đã cứu. Nhưng hợp tác là hợp tác, chúng ta cần phải trả cái giá như thế nào để có thể hợp tác?”
“ Haha. Sảng khoái.” Hắn cười, chậm rãi nói:
“ Ta biết ở phía Nam có ba bang hội là Hồng môn hội (Thiên địa hội),
Bào Ca hội và Thanh Bang. Trong đó Bào Ca Hội nằm dưới sự điều khiển của Ngõa gia. Mà Ngõa gia chịu sự quản lý của các ngươi, ta muốn các ngươi
chuyển chúng sang tay chúng ta.
Dù sao, mặt chính của các ngươi ở phía Bắc, Giang Nam. Vùng Quảng
Đông, Quảng Tây là của người Choang, đều là lũ vô hại, lại gần biên
giới, các ngươi cũng khó tụ tập lớn.
Mặt khác, chắc hẳn các ngươi cũng nghe nói, càn long đã điều hơn 50
vạn quân xuống, tính Nam tiến. Một khi tiến xuống thành công, vùng đó sẽ bị coi trọng, binh số tập trung đông, các ngươi sẽ không có cơ hội.”
Ngừng lúc rồi lấy một tấm lệnh bài ra, nói:
“ Các ngươi cũng biết nó chứ. Đây là xác nhận của Đông Tà. Hắn đã gia nhập chúng ta. Mà Đông Tà cùng Nam Đế là một bọn, các ngươi trả nhẽ
muốn đối đầu. Dù hiện tại, Đông Tà hay Nam đế cũng không mạnh như các
ngươi. Nhưng sức hiệu triệu anh hùng hẳn là có. Mọi người muốn tương
tàn, lợi cho nhà Thanh. Haha.”
Nghe hắn ban đầu vừa thả mồi, vừa khẽ hăm doạ. Bốn người không vừa
lòng. Nhưng lợi ích đưa ra cũng tương đối phù hợp, cộng việc hắn nói đều có lý. Tề Lâm Nhi gật đầu, bắt đầu ký kết. Kí xong, Tề Lâm Nhi cầm lấy
một lệnh bài nói:
“ Đây là mật lệnh, điều động toàn bộ Ngoã gia, nay đưa cho huynh.”
Hắn cầm lấy ném đưa cho Triệu Lan, cười nhìn nói:
“ Nay tâm trạng ta cũng tốt, tặng các ngươi một tin. Đó là Tô Châu
đang dịch bệch. Nhiều kẻ hoang mang, tuy triều đình đang quản nghiêm,
nhưng ta có thể dẫn các ngươi vào và ra an toàn. Các ngươi vào đến nơi
chỉ cần khẽ tuyên truyền, kích động sẽ có rất nhiều giáo chúng theo.
Đồng thời nếu đưa tin lan rộng, sẽ càng khiến bọn chúng loạn hơn.
Một khi loạn, giá cả leo thang, các ngươi chỉ cần thông qua một gia
tộc nào đó không ngừng phát cháo cứu đói, ta tin tưởng sẽ thu được rất
nhiều giáo chúng. Những kẻ này sẽ rất trung thành bởi các ngươi là người cứu bọn chúng từ cái chết. Đây cũng là điều ta tặng các ngươi. Đôi khi
lõ mãng không được việc.”
Sau đó, bốn người rời đi.
.......
Tề Lâm Nhi quay sang nhìn thấy ba người Vương Tam Hoè chăm chú vào
thông tin Tô Châu. Khẽ trao đổi phân phó bọn chúng đi. Tựa người lên
nghế bần thần. Về cách mà Nguyễn Toản nói. Hắn cảm thấy như được khai
sáng. Bởi tuy là tay giang hồ nhưng hắn cũng từng ăn học. Ngẫm nghĩ,
thật lâu, hắn khẽ truyền tin cho thân tín, bắt đầu liên hệ thân nhân ở
Tô Châu. Chu cấp bạc. Dùng để mua gạo. Chuẩn bị cứu đói. Dù sao cũng thử một lần, hiệu quà mới áp dụng rộng rãi.
.........
Phía bên kia, Nguyễn Toản vừa đi vừa phân phó việc trùng kiến Bào Ca
hội, cũng như tiếp quản Ngoã gia... sau đó nhìn cả ba trầm ngâm:
“ Ban đầu, cũng muốn một sức khuấy. Nhưng ngẫm lại, vẫn phải dùng
nguồn lực bên trong phối hợp nữa. Và bọn Bạch liên giáo là ứng cử lớn
nhất. Chúng tồn tại lâu đời, tụ điểm khắp nơi. Mặt khác, chính vì vậy,
chúng bị triều đình chăm sóc. Nếu cắn lại, ta vẫn có cách làm chúng thịt thòi hơn. Tin tưởng chúng không dị dạng.”
Ngẫm nghĩ lúc, mỉm cười:
“ chuẩn bị hành y cứu thế thôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT