Sáng sớm, Nguyễn Toản cùng hai người Salomon đang dùng bữa, thì Lê
Huy nói nhỏ. Hắn nghe xong, gật đầu, sau đó nhìn cả hai, trầm giọng nói:
“ Tôi vừa nhận được tin đó là bến cảng đang bị binh lính nhà Thanh
phong tỏa, kiểm soát chặt chẽ. Nên rất khó tiến lại mà không bị phát
hiện...”
Nghe xong, Salomon hốt hoảng:
“ Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Bên cạnh, Therese chực chực nước mắt:
“ Thật xin lỗi đã ảnh hưởng mọi người.”
Salomon vỗ về an ủi, hai người trao đổi khẽ, lúc sau cả hai nghiêm giọng:
“ Hay là để bọn tôi ra đầu thú. Tên đó chắc chắn không làm phiền mọi người. Dù sao việc này cũng là do chúng tôi gây ra.”
Hắn lắc đầu:
“ Điên. Dù hai người có ra kết quả cũng không đổi. Tôi có kế hoạch khác. Tuy dài một chút nhưng sẽ vô cùng an toàn.”
Hai người nghe vậy, thở phào, Salomon nói:
“ Là cách gì vậy? chắc chắn an toàn chứ?”
“ Chắc chắn rồi.” Hắn gật đầu, tiếp:
“ Kế hoạch của tôi như thế này. Hiện bọn chúng đang tập trung ở bến
cảng không chú ý đường bộ. Chúng ta nhân cơ hội này theo đường bộ qua
nước tôi. Sang đến nơi, tôi sẽ dùng thuyền đưa các bạn đến Ma-cao, sau
đó hai người sẽ theo tầu buôn trở về Bon.
Để an toàn tôi sẽ cử ba người đi theo hộ tống các bạn đến tận nơi.
Đồng thời nhân cơ hội này, mong hai bạn chỉ họ biết về ngân hàng, tham
gia kiến tạo, điều hành. Trước hết tôi sẽ đóng trước 10000 lượng chiếm
lấy 35%, được chứ?”
Hôm qua hai người còn lăn tăn về vấn đề này, nhưng với hoàn cảnh trước mắt, đành mất con săn sắt bắt con cá rô, Salomon gật đầu:
“ Được.”
Thấy hai người sảng khoái đáp ứng, hắn lộ từ ngăn lên ba bản hợp đồng soạn sẵn. Salomon đọc xong, không thấy gì khác, nhanh chóng kí.
Hắn cầm lấy hai bản đưa cho Salomon một bản căn dặn:
“ Hai người đi thu xếp. Chúng ta sẽ rời đi luôn. Tránh cho đêm dài lắm mộng.”
“ Được.”
........
Hai người Salomon rời đi, hắn ra bên ngoài thấy tất cả tụ tập nói:
“ Lần này Nhật Liễu (Thiên Lâu Các) cùng Lý Lâm (học sinh tốt nghiệp
hạng ưu làng Đại khóa 1), Phạm Tang (Mật Viện) đi cùng họ. Sang bên đấy
liên hệ với Nguyễn Lam. Lần này sang thiết lập hệ thống, nắm giữ con
đường, luật phát. Chuẩn bị cho bước tiếp theo. Ban đầu sẽ khá nặng nề.
Sau có cơ hội, ta sẽ cử người sang thêm phối hợp.”
“ Vâng.” Ba người trịnh trọng gật đầu.
Sau đó, hắn quay ra nhìn Lê La nói:
“ Như vừa nãy ta bàn, đường để bất cẩn xảy ra.”
“ Vâng.”
.........
Không lâu lắm, hai người Salomon đi ra. Hắn đi theo tiễn biệt một đoạn. Hết địa phận Tân An trở lại.
Về đến nơi đã là gần trưa, hắn nói:
“ Đi ra ngoài xem chút.”
“ Vâng.”
..........
Có kinh nghiệm lần trước, bây giờ mỗi khi hắn ra ngoài sẽ ba người
đứng đầu ba nơi, luôn đi theo, từ xa bảo vệ (Triệu Lan- Thiên Lâu Các,
Lê Huy - Hắc Vệ quân, Trần Long - Mật Viện).
.......
Chuyến đi lần này của hắn là tiệc cưới của Phan Thiệu Quang - Quảng
Châu tứ đại phú hào. Điều đặc biệt là người mà Phan Thiệu Quang cưới -
Tống Văn Lan lại là thanh mai trúc mã của Ngũ Bình Hổ (*). Nên để trêu
tức, Phan Thiệu Quang đã mở tiệc xa hoa, mời tất cả mọi người đến dự,
không phân biệt sang hèn.
Hắn đến đây ngoài để xem tiệc vui, cũng tìm hiểu về tên Ngô Giám và bố cục ở Tân An. Có thể lẫn vào thì càng tốt.
.........
Bốn người tiến vào cũng không quá thu hút ai bởi nơi đây số người vô
cùng nhiều, hỗn tạp. Chọn một bàn ở vị trí không quá bắt mắt, hắn ngồi
xuống, cũng cầm đũa thưởng thức chút món ăn. Hương vị cũng không quá tệ. Nhưng đúng lúc này, một tiếng ồn ào hấp dẫn hắn.
.......
Một tên nói:
“ Nghe nói, lần này Phan lão gia cũng dành một chỗ cho kẻ tài giỏi? Bất kì ai giải được câu đố để đều có thể đi vào.”
“ Ồ. Vậy ư. Nghe nói bữa tiệc bên trong mới đúng là ý vị. Một mâm
cũng đáng mấy trăm lượng. Nhưng trước chỉ dành cho người có quyền cao
chức trọng. Lần này mở ra cho sĩ tử chúng ta? thật là lạ.”
“ Đúng. Huynh đài có đi tranh không? Ăn uống một chuyện. Quan trọng nhất là có thể làm quen được nhiều người.”
“ Đi chứ. Nhưng khi nào bắt đầu?”
“ Nghe nói khi trống nổi ba canh?”
“ Làm gì thì như đi thi vậy.”
“ Haha. Kẻ giầu học đòi mà.”
“ Haha.”
.........
Ngồi nghe xong, hắn gật đầu, khẽ đánh mắt cho ba người Lê Huy.
Không lâu sau, ba hồi trống vang, rất nhiều kẻ muốn thử vận, lục tục đứng lên. Hắn không ngoại lệ.
..........
Trước một cánh cửa nạm vàng có treo một vế đối.
“ Sinh ý như xuân ý/Tài nguyên tự thủy nguyên (Buôn bán như mùa xuân/Tiền tài tựa nguồn nước)”
Tất cả sĩ tử tiến đến, nhìn xong, quay ra nhìn xung quanh. Bởi tất cả không hiểu câu hỏi là gì. Có vài kẻ đánh bạo, đối lại, nhưng ngồi bên
cạnh lão giả lắc đầu. Thật lâu, không có nghĩ ra đáp án, nhiều người
thoái trí lui bước.
Hắn đọc xong, cũng không quá hiểu, nhưng nghĩ đến họ Phan là kẻ buôn bán, có lẽ không quá thích lời thơ hoa mỹ này, bèn đọc:
“ Môn tiền sinh ý hảo tự hạ dạ văn trùng đội tiến xuất/Dạ lý đồng
tiền yếu tượng đông thiên sắt tử việt mô việt đa (Trước của buôn bán tốt như muỗi đêm mùa hạ, đàn vào đàn ra/Trong đêm bạc tiền cần giống rận
ngày mùa đông, càng tìm càng lắm)”
Ai dè, lão giả đang ngủ gật, bổng tỉnh giấc, vỗ tay:
“ Hay, hay, hay. Công tử mời ngồi.”
Hắn nghe vậy, cũng ngơ ngác cười trừ, trong sự nhiệt tình của lão giả ngồi xuống. Nhưng phía dưới một mảnh xôn xao:
“ Tại sao lại cho hắn vào?”
“ Câu đó sặc mùi chế diễu các ngươi không nghe thấy ư?”
“ Đúng là bọn thương nhân ngu si.”
......
......
Đúng lúc này, một giọng ôm ôm vang lên:
“ Ta thích là được.”
Giọng nói lớn, khiến tất cả quay lại, khi thấy người đó là Phan Thiệu Quang. Tất cả im re. Bởi ở nơi đây, đắc tội quan lại không đáng sợ bằng đắc tội kẻ này.
Phan Thiệu Quang chậm rãi kéo cái bụng béo ịch tiến đến chỗ hắn, cười:
“ Vị huynh đài quả hiểu tâm ý ta. Phiền huynh đài nghi lại vế đối, nếu được thì.....” đưa lại phía hắn một túi bạc, tiếp:
“ Đây là chút lòng thành, mời huynh đài nhận lấy.”
Cầm lấy túi bạc khá nặng, hắn gật đầu:
“ Được... được.”
Đúng lúc này, một tên gia nhân chạy lại hốt hoảng:
“ Lão gia..... lão gia. Giờ lành sắp đến. Mời người mau chuẩn bị.”
Hắn biết Phan Thiệu Quang vội vã, cười:
“ Phan huynh cứ đi. Ta sẽ viết rồi cho người đem lại.”
Phan Thiệu Quang gật đầu, sau đó nhìn lão giả nói:
“ Ngươi từ giờ nghe vị huynh đài này sai sử. Cong xuôi thì mang câu đối treo trước cửa nhà cho ta.”
“ Vâng.”
..........
Phan Thiệu Quang rời đi, Lưu lão dẫn hắn tiến đến một thư phòng, mài
mực. Hắn cầm lấy bút lông, chậm rãi viết, nhưng thật lâu không động,
viết không có chút hài lòng. Nhưng bên cạnh Lưu lão lại hồ hởi:
“ Thật không ngờ, công tử chữ viết thật đẹp. Sánh ngang với bước họa
của Cửu hoàng tử mà lão gia mất số tiền lớn đấu giá được. Lão gia chắc
chắn sẽ rất vui. Haha.”
Hắn nghe khen ngợi cũng cười:
“ Lưu lão quá khen. Mà nay ngày vui Lưu lão không tham dự.”
Lưu lão nghe vậy, lắc đầu than:
“ Nhiều quá thành quen thuộc rồi. Có đôi khi phát chán.”
“ Nghĩa là sao? ta không hiểu lắm.”
“ Haha. Chắc công tử cũng mới đến. Không hiểu. Từ khi phu nhân mất
sớm, lão gia cứ mỗi năm cưới một lần, nhưng nhiều khi chỉ đụng một lần
sau đó lại sa thải, bán cho lầu xanh kiếm lời. Lần này cũng vậy, đặc
biệt hơn là cướp từ tay ngũ bình hổ lên mới phô trương vậy. Nếu dịp khác cũng qua loa. Lão gia cũng không quá quan tâm.”
“ Ồ. Quả thật thú vị. Ta cũng tìm hiểu về mười ba gia tộc nơi đây.
Nhưng chỉ khái quát. Lưu lão có thể kể thêm chút được không.” Hắn nói
xong, khẽ đặt chút lượng bạc.
Lưu lão mắt sáng rực, chầm chập cất đi, cười:
“ Được thôi, được thôi..... cũng đang rảnh.” Sau đó chậm rãi nói.
Mọi thông tin cũng đại khái như Ngô Giám kể nhưng chi tiết hơn. Nêu rõ mâu thuẫn giữa nhà nào nhà nào. Ai hợp ai....
Nghe xong, hắn gật gù, nói:
“ Thật rắc rối. À mà, lưu lão cho ta hỏi một người được không. Trước
ta có quen một người tên ngô giám thuộc ngô gia thì phải? lưu lão có
biết.”
“ Haha. Tất nhiên là biết rồi. Đó là nhị công từ ngô gia. Nổi tiếng ăn chơi đàng điếm. Khác hẳn đại công tử ngô gia.....”
Nghe xong, hắn khẽ cau mày, bởi theo lời kể khác hẳn so với ấn tượng bạn đầu, tuy nhiên cũng có thêm hướng điều tra.
Lúc này, một hồi kèn vang lên, Lưu lão hồ hởi:
“ Chắc thủ tục xong. Đến bữa tiệc, công tử để ta dẫn người đi tham dự.”
Hắn nghe vậy, nhìn lên sắc trời, suy tư nói:
“ Ta có chút chuyện, không tham dự được. Ban đầu đi qua cũng vô tình. Tí nhờ Lưu lão bảo với Phan huynh là ta xin lỗi. Có duyên gặp lại.”
“ Haha. Lần đầu có người từ chối. Không sao. Tí ta bẩm lại. Công tử có việc cứ đi trước đi.”
“ Cảm ơn lưu lão.”
........
Nguyễn Toản ra đến nơi, ba người Lê Huy đã đợi sẵn, hắn tiến lại, hỏi
“ Thấy không?”
Tất cả lắc đầu, lúc sau Lê Huy nói:
“ Tuy không tìm được Ngô Giám những cũng phát hiện rất nhiều thân ánh xuất hiện xung quanh. Thuộc hai phe phái đối lập....”
“ Ừm. Về nói tiếp. Càng ngày càng loạn. Có lẽ ngày mai rời đi.”
“ Vâng.”
P/s: Theo Phố Wall nhật báo năm 2001 thống kê những người giầu nhất
trong vòng 100 năm thì Trung Quốc có 6 người, và Ngũ Bình Hổ bằng tài
sản của 5 người khác cộng lại( 5 người đó là Lưu Cẩn, Hốt Tất Liệt, Hoà
Thân, Thành Cát Tư Hãn, Tống Tư Thành)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT