Bốn bề tĩnh mịch. Những mái ngói rêu phong, bong chóc; hàng cây trọi trơ.......
Tiểu Phú Tử cả người già nua, cố nén cơn đau nhức, ánh mắt xa xăm nhìn về phía cung điện rực sáng, thở dài:
" Mười năm rồi...."
Những kí ức ngày xưa lần lượt ùa về.
Hắn khi xưa là thái giám hầu hạ thân cận bên cạnh nhà hoàng đế (Càn
Long), từ khi ngài mới lên ngôi. Nhưng sau một lần đỡ nhát chém từ tên
thích khách, hắn bị thương.
Dù khi đó được bệ hạ ban thưởng hậu hĩnh, nhưng do thân phận cùng năm thâng. Mọi thứ dần mờ đi. Đến nay, hắn chỉ còn là tên thái giám coi giữ lãnh cung.
Vừa nghĩ đến đây, một giọng nói ấm áp vang lên:
" Tiểu công công, người lại nghĩ chuyện xưa đó à."
Hắn giật mình quay lại, phía sau là một cô gái trẻ tuổi, ăn mặt quần
áo vô cùng bình thường, không trang điểm nhưng cũng toát lên vẻ đẹp dịu
dàng.
Hắn khẽ cúi đầu thi lễ:
" Nương nương."
Trong ánh mắt không khỏi có chút cảm thương.
Cô gái là Đôn Phi, khi mới vào cung được bệ hạ vô cùng sủng ái, nhưng sau lần bị ám sát hụt, hoàng đế cho là điềm gở, đẩy vào lãnh cung.
Đôn Phi khẽ gật đầu đáp, sau đó than:
" Tiếc nuối cũng được đâu. Từ khi vào cung, số mệnh đã không còn là của chúng ta."
Ngưng lúc tiếp:
" Trời cũng đã muộn. Công công cũng đi nghỉ sớm. "
.......
Thấy vậy, Lê La từ trên nóc nhà nhảy xuống, cả thân hình đen kịt. Sự
xuất hiện của hắn, khiến hai người giật mình, nhưng không ai kêu la.
Thấy vậy, hắn nghi hoặc:
" Hai ngươi không sợ?"
Đôn Phi cười dễu:
"Ở đây dù có kêu khản cả cổ họng cũng không ai đến." Rồi bình tĩnh hỏi lại:
" Ngươi là ai?"
Hắn không đáp lại nàng mà quay sang nhìn tên thái giám, nói:
" Ngươi có phải Tiểu Phú Tử, từng hầu hạ thân cận Càn Long."
Tiểu Phú Tử nghe vậy, gật đầu:
" Là ta."
" Tìm mãi cũng thấy. Ta có chuyện cần ngươi xác nhận, tường thuật lại."
" Chuyện gì?"
" Trúc lâm Thanh Hương quán, vườn Viên Minh."
Nghe vậy, Tiểu Phú Tử khẽ hồ nghi nhưng bỗng nhớ lại, sắc mặt trắng bệch, lắp bắp:
" Ngươi, ngươi là ai?"
Hắn lắc đầu:
" Ngươi muốn kể lại hay cần ta ép cung đây?"
Tiểu Phú Tử nhìn suy nghĩ lúc, sau đó bình tĩnh hỏi lại:
" Nếu kể cho ngươi ta được gì? Dù sao thân ta cũng tàn, cùng lắm là chết?"
Nhìn một bên tay đã cụt, Lê La nhíu mày:
" Nếu ngươi kể lại, ta sẽ giúp ngươi ra ngoài, cho chút bạc. Thà chết dần chết mòn trên đường hơn là chết trong đây."
" Được."
" Ở đây có mực không?" Lê La hỏi lại.
Lúc này, Đôn Phi đứng bên mới lắp bắp:
" Có. Trong phòng ta."
" Được. Đi thôi."
........
Trong phòng, Đôn Phi khẽ mài mực, Tiểu Quế Tử viết. Khi đoạn văn dần thành hình, cả Lê La cùng Đôn Phi cũng khá ngạc nhiên.
" Bay giờ còn sớm, đợi sáng sớm, có người dọn phân. Ta với người sẽ rời đi."
" Được rồi." Tiểu Quế Tử gật đầu, sau đó rời đi.
.......
Trong phòng chỉ còn hắn và Đôn Phi, khung cảnh nhất thời trở lên lúng túng.
Nhàm chán, hắn tháo mặt lạ ra, thay lấy một bộ đồ thái giám. Khiến khuôn mặt đẹp trai cùng cơ bắp lộ lên.
Đôn Phi sắc mặt đỏ bừng, trái tim đập liên tục..... lúc sau, ngọn lửa bùng lên, nàng khẽ buông tà áo, tiến sát lại, ôm lấy. Một đường cong ép sát, hắn cũng không chịu nổi, quay người, đặt lên nụ hôn dài.
Một cảnh xuân dằng dặc.
Ngọn lửa bị dập tắt lâu ngày, khi chồi lên thật điên cuồng. Đôn Phi
như trút hết, hơn ba tiếng, giờ đây cả thân hình nàng đang xụi xơ nằm
tựa lên vai Lê La.
Thấy vậy, hắn khẽ vuốt vuốt mái tóc vương trên trán nàng cười:
" Thật không ngờ, con gái người Hán điên cuồng vậy."
Nghe vậy, nàng khẽ đỏ mặt.
Thấy vậy, hắn cười lớn, bàn tay cũng không khỏi tinh nghịch vò qua vò lại, nói:
" Lúc đầu, ta cũng muốn làm nàng để lục Càn Long. Dù nàng với hắn chỉ là kẻ qua đường, nhưng với bản tính của hắn thì người con gái mà của
hắn chỉ là của hắn, dù bỏ đi cũng không cho kẻ khác động. Chỉ cần tưởng
tưởng vậy thôi cũng đủ sảng khoái."
Hắn cúi xuống, thấy nàng cúi mi khẽ buồn, tiếp:
" Nhưng biểu hiện của nàng thật hợp ta. Ngay bây giờ ta chưa có thể
đưa nàng ra ngoài được, nhưng sẽ thường xuyên đến. Khi công việc hoàn
thành ta sẽ đưa nàng rời đi. Đợi ta nhé."
Nói xong, hắn cúi đầu, hôn lên bờ môi.
Nàng cũng điên cuồng, đáp lại coi như đồng ý.
.......
Đầu canh bốn, trong sự niu luyến của nàng. Hắn rời đi.
Ra ngoài, đã thấy Tiểu Phú Tử đợi sẵn.
Hắn cười:
" Đi thôi."
" Được."
.........
Đến căn nhà dọn, hắn nhanh tay đánh ngất hai tên thái dám, tống vào thùng, sau đó hai người đẩy xe, vượt qua dàn cấm vệ rời đi.
........
Đến ngõ hẻm. Hai người dừng lại. Hắn rút trong người tệp ngân phiếu cùng tấm bản đồ, khế ước nói:
" Đây là căn nhà trước ta mua. Ngươi có thể ở. Cùng chút ngân phiếu đủ ngươi sống bình thường hết đời."
" Cảm ơn."
Hắn gật đầu, sau đó rời đi.
Tiểu Phú Tử cũng chậm rãi đi về căn phòng.
..........
Bữa tiệc tẩy trần kết thúc, Nguyễn Toản cùng Phúc Khang An vừa thưởng thức trà, vừa hàn huyên.
Lúc sau, hắn cáo từ rời đi
Về đến căn phòng chuẩn bị từ trước. Bên trong có hai thị nữ. Hắn cau mày:
" Lui đi."
" Nhưng....."
" Lui."
Nghe hắn quát, cả hai sợ sệt rời đi.
.......
Vào trong phòng khẽ nghỉ ngơi cho bớt mùi rượu.
Một canh sau, bọn Phạm Công Trí(*), Vũ Huy Tấn, Phan Huy Ích, Ngô Văn Sở bước vào. Ra hiệu 4 người ngồi xuống, hắn nói:
" Tuy ta đã giả trang nhưng có thể bọn Phúc Khang An cùng Thang Hùng
Nghiệp đều có chút nghi ngờ. Sợ là với bọn Lê Chiêu Thống, Tôn Sĩ Nghĩ
đã gặp qua, rất dễ phát hiện. Các ngươi nghĩ sao."
" Thưa Vương gia, bệ hạ cũng từng suy nghĩ qua vấn đề này, lên đã có nhân tuyển để ' giả vua'
" Là ai?"
Phạm Công Trí tiến lên:
" Là hạ thần."
Nghe vậy, hắn quay nhìn, có nghi hoặc.
Thấy vậy, Phạm Công Trí nói:
" Để thần đi hoá trang đi."
" Được."
.........
Không quá lâu, Phạm Công Trí xuất hiện trong diện mạo khác, nhìn tựa thật Quang Trung, khiến hắn không khỏi trầm trồ.
Nhưng quán sát lúc, hắn nói:
" Vẫn thiếu chút chút gì?"
Phan Huy Ích thưa:
" Vâng, Vương gia. Đó là khí chất. Cái này rất khó, bởi không ai trời sinh mang khí chất đế vương như bệ hạ."
Nghe vậy, hắn suy tư, sau đó lấy ra Câu Tiễn Kiếm, khẽ rung tay,
thanh kiếm lóe lên phản chiếu ánh sáng của những chiếc đèn lồng quanh
nhà, phát ra tiếng ngân như rồng ngâm.
Rồi cười:
" Đây là Câu Tiễn Kiếm, bản thân nó đã mang sát khí nồng đậm, cũng mang khí chất quân vương."
Nhìn Phạm Công Trí tiếp:
" Ta sẽ để nó tạm thờ nhận ngươi là chủ, đeo nó bên người liên tục. Có thể cũng ' giả ' được."
" Vâng."
Sau đó Phạm Công Trí theo hướng dẫn của hắn bắt đầu thực hiện.
Không lâu, Câu Tiễn kiếm nhận chủ, Phạm Công Trí đeo bên người, khí
thế nhất thời bàng bạc. Có thể điều chỉnh vô cùng thuận tiện,
........
Mọi người thấy vậy, đều thả lòng. Cũng coi như mối nguy hại tạm thời giải quyết.
Xong xuôi, hắn nói:
" Ta sẽ đi đường khác đến Bắc Kinh, các ngươi cố gắng trì hoãn hành
trình lên đường. Cố gắng đòi hỏi ăn chơi. Chậm nhất đến đúng dịp mừng
thọ Càn Long là được."
" Nhưng..." Phan Huy Ích định thắc mắc, thì hắn gạt tay:
" Ngươi cứ theo ta đi. Lần này bọn chúng cũng muốn vơ chút của cải."
" Vâng."
" Lần này Ngô Văn Sở ngươi phụ trách bảo vệ thật tốt. Có thể đường sẽ có thích khách. Cẩn thận."
" Vâng." Ngô Văn Sở đáp.
Sau đó hắn nhìn Vũ Huy Tấn, Phan Huy Ích nói:
" Còn việc giao tế thì do hai ngưoi.
Phạm Công Trí ngươi cũng hạn chế hàn huyên. Giữ thái độ cao cao tại thượng là được."
" Vâng."
" Các ngươi lui đi."
........
Mọi người rời đi, hắn tựa lưng thiêm thiếp ngủ.
Thật lâu, ba tiếng cạch nhỏ, hắn ngái ngủ, mở miệng:
" Vào đi."
" Vâng."
Lúc sau, hai bóng người Lý Thất cùng Triệu Lan đi tới.
Trong ánh màn đêm mờ mịt, Triệu Lan nói:
" Thưa Quốc Vương đại nhân, ta đến có chút quà bồi tội."
Nói xong, lấy từ tay áo, một túi nhỏ đặt lên.
Nhìn qua, biết trong là ngọc quý, hắn phẩy tay:
" Không có gì thì các ngươi lui đi."
Nghe vậy, Triệu Lan nhất thời bối rối.
Bỗng một tiếng cười, vang lên:
" Haha haha."
Nghe vậy, Triệu Lan bất giác rùng mình, quỳ gối:
Hắn thấy vậy, ném xuống một tờ khai của Tiểu Phú Tử bên trong kể về
việc Càn Long thông dâm với vợ Phó Hằng( - Đổng Ngạch - cũng là chị em
thân thiết với Hiếu Hiền Thuần Hoàng hậu) và Phúc Khang An chính là
thành quả không mong muốn đó. Đây cũng là lí do Càn Long vô cùng sủng ái Phúc Khang An.(**)
Đọc xong, Triệu Lan càng ngày càng run sợ. Việc này việc xấu mặt của
bệ hạ. Bất kì kẻ nào vô tình hay cố ý, để bệ hạ biết đều có thể tru di
tam tộc....
Càng nghĩ càng sợ Triệu Lan liên tục dập đầu:
" Xin Quốc Vương đại nhân....không không....đại nhân tha mạng."
Hắn không đáp mà nhìn Lý Thất phía sau nói:
" Đưa hắn về. Phân phó việc ta đã giao từ trước. Đồng thời tìm cách nặc danh đem nó cho Phúc Khang An."
" Vâng."
Nghe vậy, Triệu Lan quay lại, nhưng không còn đó là một vị quản gia
luôn cười nói, mà đã là một sát thủ, ánh mắt sắc như dao. Hắn rùng mình.
Sau đó ngoan ngoãi rời đi.
........
Tựa lưng nghĩ miên man. Hắn bất giác lắc đầu.
Chiều mai, hắn sẽ rời đi Hồng Kông.Nơi đây đang trở thành trung tâm
buôn bán trao đổi chính của Trung Quốc với Đông Ấn Anh( nhưng người
ngoại quốc sẽ bị hạn chế, chỉ được ở lại trong thời gian mua bán, cấm
buôn bán súng, và chỉ được dùng bạc trong thanh toán.). Hắn muốn đến
đây, vừa tìm cơ hội, vừa sắp xếp cho tương lai.
Sau đó là Đài Loan, nơi đây là địa bàn của Thiên Địa Hội và họ Trịnh. Tuy đều đã bị bình loạn, nhưng vẫn còn vô cùng có sức hiệu triệu. Một
mặt là do nhà Thanh chưa coi trọng, quan lại được phái đến thời kỳ đầu
có tố chất thấp, cách biệt về ngôn ngữ giữa quan và dân, cũng như chính
sách áp bức cao độ với cư dân Đài Loan.
P/s: (*) Sách Hoàng Lê nhất thống chí và Việt Nam sử lược đều chép
rằng người đóng vua Quang Trung là Phạm Công Trị, cháu gọi Nguyễn Huệ
bằng cậu. Còn theo Đại Nam chính biên liệt truyền, người đó là tướng
Nguyễn Quang Thực, người Nghệ An.