Từ khi trở lại Vân Đồn, Nguyễn Toản bắt đầu chán ngán, những cơn mưa
cuối mùa cứ dai dảng, như níu chân người. Khẽ tựa bên hiên ngâm nga điệu nhạc buồn, Triệu Lan từ ngoài tiến tới:
" Thưa công tử, có thư từ Nguyễn Huệ tới."
" Được. Ngươi vất lên trên bàn cho ta."
" Vâng."
.......
Lúc lâu, hắn mới uể oải đứng dậy, cầm lấy lá thư lướt đọc.
Bên trong chủ yếu nói về hải chiến, cũng như hỏi thăm tình hình đoàn sứ, cải cách gặp vấn đề....
Hắn chậm rãi đáp lại từng việc.
........
Trận hải chiến này từ lúc Vũ Văn Dũng và Nguyễn Văn Tuyết rời đi, hắn đã cho người theo sát. Một là nhằm đảm bảo những thiết kế mới nhất của
tầu Định Quốc không rơi vào giặc. Hai là cũng thông qua đó nắm bắt được ý đồ hành quân của Nguyễn Huệ. Do lúc còn ở Bắc Thành, hắn thấy việc
Nguyễn Huệ nghi kị chính mình, để sự việc không đi quá xa khi chưa phải
lúc. Hắn đã cho hệ thống gián điệp nhằm vào Nguyễn Huệ cũng giảm bớt
hoạt động. Cũng như việc Nguyễn Huệ rất nghiêm ngặt hơn trong việc đảm
bảo tình báo.
Nên dù biết kĩ càng nhưng hắn cũng trả lời qua loa, chỉ nhấn mạnh vào việc thành công khi đánh chìm tầu Phượng Phi, cần nhân cơ hội đó tìm
hiểu công nghệ thuyền của chúng, tìm điểm yếu, cũng như sự hiện đại để
học hỏi....
Đọc qua, không thấy sai xót, hắn khẽ dừng bút thì bên ngoài, hai giọng nói cất lên:
" Thưa Vương gia, chúng thần là Vương Long, Triệu Năm có việc cầu kiến."
" Vào đi."
" Vâng."
........
Hai người tiến vào, hắn liền nói:
" Có việc gì? Chuyện ' giao thiệp' với Phúc Khang An xong chưa? Bao giờ ' xuất phát'..."
Nghe vậy, Trương Long vội vã nói:
" Thưa Vương gia, chúng thần đến cũng để báo cáo chuyện này. Theo thư nhận được thì theo như ngày ước hẹn, cộng với thời tiết bây giờ, thì
theo hạ thần chậm nhất là ngày kia chúng ta xuất phát. Mọi thứ đã chuẩn
bị sẵn, lên có thể bất cứ lúc nào lên đường."
" Được rồi. Tối nay hai người chuẩn bị chút tiệc rượu. Coi như kính mời tạm biệt. Trước khi lên đường."
" Vâng."
......
Đợi hai người rời đi, hắn tiếp tục hồi đáp.
Khi cơn mưa dần tạnh. Hắn đưa cho Triệu Lan lá thư rồi cùng Lê Huy tiến đến bữa tiệc.
......
Hai người đến, mọi thứ đã chuẩn bị xong, tất cả đã có mặt.
Thấy hắn đến, mọi người kính cẩn chào.
Hắn gật đầu, hàn huyên, đi đến chủ toạ, nâng chén nói:
" Mọi người ờ đây, đã bao ngày qua, cũng coi như hiểu nhau. Dù biết
khó khăn nhưng không ai lùi bước. Đó là điều vô cùng đáng quý.
Ngày kia chúng ta sẽ xuất phát. Vì vậy, hôm nay cùng nâng li, uống thật say. Tiếp tinh thần cho ngày sắp tới....."
" Lên."
" Lên"
Mọi người đồng khởi.
............
Lúc này, trong hoàng cung, Nguyễn Huệ vừa nhận được thông tin ở Thị
Nại, ánh mắt sáng lên. Ngay trong đêm, dẫn theo một đội hắc vệ rời cung.
........
Vụ tiết lộ cơ mật ra bên ngoài thuộc về vô cùng nghiêm trong. Nhưng
tránh cho việc dứt dây động rừng, từ khi đến Hắc Vệ chỉ yên lặng điều
tra.
Trong nhà vệ sinh, Võ Tánh đang ngồi, bên ngoài Võ Văn Lượng nói:
" Đúng như huynh suy đoán, theo tin nhận được thì trận hải chiến vừa
rồi Lê tướng quân tuy đánh giết được số lượng lớn quân Tây Sơn nhưng
cũng bị mất tầu Phượng Phi....."
Đợi Võ Văn Lượng nói xong, hắn với tay đưa một ống tre ra phía sau nói:
" Bên trong, là tất cả những gì ta điều tra được, ngươi mau chóng mang đi cho Chúa thượng."
Võ Văn Lượng tiếp nhận lấy, nhẹ nói:
" Đại ca. Bọn chúng đã nghi ngờ, dù ẩn giấu kĩ như thế nào cũng sẽ bị phát hiện. Không bằng nhân lúc bọn chúng chưa nghi ngờ huynh, chúng ta
rời đi."
Hắn lắc đầu:
" Ngươi đi đi. Mấy ngày nay ta không thấy Lan cùng bà Mai. Chắc hẳn
đã bị bọn Tây Sơn để mắt. Giờ ta đi cùng đệ, khác gì dẫn hổ vào. Công
sức bấy lâu nay lại mất không...."
" Nhưng...."
" Đệ cứ đi đi, ta sẽ tìm cách thoát sau."
" Vâng."
Đợi Võ Văn Lượng rời đi, hắn mới đi ra, trở về phòng.
Nhưng điều hắn không ngờ, trên đài cao, ba người nhìn chằm chằm lấy
.......
Vũ Văn Dũng thấy Võ Văn Lượng rời đi kính cẩn:
" Thưa bệ hạ, để thần đuổi theo."
" Được. Cẩn thận. Kẻo rút dây động rừng. Ta muốn bắt cả ổ. Nếu không được. Thì phải tiêu diệt lập tức."
" Vâng."
Vũ Văn Dũng rời đi, Nguyễn Huệ nhìn Hồ Thức nói:
" Quả nhiên là hắn. Ngươi cứ theo kế hoạch mà làm."
" Vâng."
Chỉ còn một mình, hắn suy ngẫm, sau đó bất giác nở nụ cười. Nhanh chóng hoá trang, rồi biến mất
..........
Võ Tánh vừa trở về phòng thì có một đám lính đi tới, người đội trưởng nói:
" Tướng quân có lệnh. Mời ngươi đến điều tra."
" Vâng." Nghe vậy, hắn đáp, nghiêm chỉnh chấp hành đi theo.
.......
Trong căn nhà giam chật trội, vừa bước vào, dưới ánh sáng lờ mờ, hắn
đã thấy Lan cùng bà Mai bị bắt, trói lại, người bầm dập. Trước mặt là
một người toàn thân đen kịt đang ngồi.
Thấy vậy, hắn biết sự việc bại lộ. Đang thất thần suy nghĩ cách rời đi thì phía sau, một bàn chân đạp đến, một tên lính quát:
" Quỳ xuống."
Do không chuẩn bị, hắn choạng vạng gần ngã, nhưng ý chí chống đỡ, dù đau đớn, hắn vẫn cố gắng chống tay, gằn giọng:
" Thân nam nhi, chân có hoàng kim. Cả đời chỉ quỳ trước cha mẹ."
Nghe vậy, người áo đen vỗ tay:
" Haha. Thật khá khen cho Võ Tổng Nhung của nghĩa quân Đông Sơn a...."
Hắn không đáp, lúc sau, thân hình đứng thẳng, nhìn chằm chằm tên áo đen nói:
" Mọi việc do ta chủ chương. Cả hai vô tội. Muốn chém nếu giết thì mặc kệ. Cầu xin tha tội cho bọn họ."
" Được. Nếu ngươi quy thuận ta."
Nghe vậy, hắn sắc mặt nghiêm trọng, sau đó suy nghĩ đáp:
" Nếu ngươi khiến ta khâm phục."
" Haha. Thất cầm Mạnh Hoạch(*). Được."
Thấy bóng áo đen đồng ý, hắn quay đầu , quỳ xuống nhìn Lan và bà Mai, dập đầu, lậy:
" Việc Võ Tánh này làm. Chưa bao giờ thẹn lương tâm. Khiến hai người bị thế này, Tánh thật có tội. Hẹn kiếp sau đền đáp."
Nghe xong, Nguyễn Huệ cởi ra mặt lạ, vỗ tay, vừa bước đến vừa cười:
" Thật không ngờ. Trông Võ Tông Nhung cũng là người nặng tình, nặng
nghĩa. Vậy mà lại nhận giặc làm thân. Thù giết anh không bao giờ báo.
Haha."
Võ Tánh ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đó là Nguyễn Huệ, nói:
" Thật không ngờ là người. Tuy không chung chiến tuyến nhưng không
thể phủ nhận ngươi trong mảnh đất này là kẻ mạnh nhất." Rồi trầm mặc:
" Lời ngươi nói tin được chứ"
" Tất nhiên" Nguyễn Huệ nói xong, vẫy tay, cho người đem Lan cùng bà Mai đi cũng như đi hết ra ngoài.
........
Bên trong chỉ còn hai người, Nguyễn Huệ nói:
" Ta biết ngươi đợi bọn họ an toàn thì ngươi cũng lựa chọn cái chết để tuẫn tiết."
Ngẫm nghĩ lúc, tiếp:
" Như thế này đi. Trẫm là kẻ ái tài. Nếu ngươi đánh bại thì có thể
rời đi. Không thì ngoãn ngoãn ở lại đây, bồi tiếp trẫm luyện võ."
" Được. " Hắn gật đầu:
Nói xong, hắn lao lên.
Nguyễn Huệ cũng không chậm chạp.
...,......
Hai người lao vào, sát khí nhất thời nổ tung.Từng thế võ như mờ như ảo. Chấn động không gian, gạch đá nứt mẻ.