Vân Tinh Nam phát hiện Giải Ưu làm một chuyện rất lạ, hôm nay chàng mặc đồ mới. Bộ đồ này không có gì quá cầu kì, nhưng kiểu dáng lại khác trước. Áo ngoài màu xanh đậm, bên trong là trường sam màu trắng, kiểu cách đều đơn giản, duy đai lưng cùng màu ở bên hông là tạo cho người ta cảm giác hiển nhi bất lộ (*).

Chàng vẫn chưa vấn tóc, chỉ dùng trâm cài lên một nửa, còn thả hai sợi tóc xuống trước trán.

(nửa lộ nửa kín: thường dùng để chỉ dáng người)

Từ lâu nàng đã biết bản chất của chàng là một người nho nhã và điềm đạm, mặc như vậy trông khá giống văn sĩ Ngụy Tấn, làm người ta muốn niệm hai câu thơ để khen chàng. Nhưng nàng moi hết cõi lòng vẫn không tìm ra câu nào thích hợp, cuối cùng chỉ nói một chữ “Đẹp” cho xong việc.

Nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không đủ, nhìn vành tai trống không của chàng, Vân Tinh Nam lại bổ sung thêm: “Phối với đôi hoa tai có phải đẹp hơn không?”

“Đeo hoa tai có lẽ trông đẹp hơn.” Giải Ưu làm như vô ý mà sờ vào đai lưng, kéo tầm mắt của nàng lên eo mình, sau đó cùng nàng thảo luận về phụ kiện.

Vân Tinh Nam cố gắng dời mắt khỏi vòng eo nhỏ nhắn kia, quay lại chuyện vành tai của chàng: “Kẹp tai cũng đẹp đấy, vả lại phu quân cũng chưa xỏ lỗ tai.”

Chàng hơi cúi đầu xuống, hóp bụng lại, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, trông như có chuyện muốn nói. Nàng cảm thấy mới lạ, nhưng đợi hồi lâu cũng không thấy chàng làm gì, mãi đến khi nàng tưởng trên mặt mình dính gì đó và giơ tay lên, chàng đã nhanh chóng vươn tay tới, trúc trắc đụng vào vành tai nàng.

Vân Tinh Nam ngây người, chỉ nghe thấy một giọng nói hơi căng thẳng nhưng vẫn cố duy trì dịu dàng và điềm tĩnh,

“Thê Chủ đã xỏ lỗ tai, ta mua cho Thê Chủ một đôi khuyên tai được không? Ta…… sẽ vá quần áo cho người khác kiếm ít tiền, ta muốn mua cho nàng thứ gì đó, để nàng có thể mang trên người, không cần ngày nào cũng mang, thỉnh thoảng mang là được. Hiện tại chỉ có thể mua nổi khuyên tai bạc, nếu nàng không thích, cứ tạm thời mang đi, chờ ta tích góp đủ sẽ mua cho nàng cái đắt hơn.”

Đây vẫn là lần đầu tiên nàng nghe chàng nói nhiều như vậy, chàng đang bày tỏ tình cảm với nàng ư?

Cách chàng biểu đạt thật sự thú vị. Nam tử ở đây bày tỏ tình cảm với nữ tử họ yêu mến, thường sẽ may túi thơm hoặc thêu khăn, những công tử thế gia vọng tộc tài hoa mỹ mạo có lẽ sẽ viết mấy câu thơ sến súa, mà Giải Ưu thì ngược lại, trực tiếp tặng người ta một đôi hoa tai bạc, còn sợ nàng chê, nói về sau sẽ mua cái đắt hơn.

“Hình như phu quân nhầm rồi? Là em tặng chàng mới đúng chứ.”

“Để ta tặng nàng đi.” Hồi bé, chàng thấy anh cả mang đôi hoa tai Thê Chủ đưa về thăm nhà, cảm thấy đó thứ đẹp nhất trên đời này. Chàng từng đọc được một quyển sách về những chuyện tốt đẹp trên đời, đáng tiếc chàng chiêm nghiệm quá ít, không thể nhận ra hết.

Không ai dạy chàng phải làm thế nào, chàng cũng đã qua cái tuổi ngô nghê mong chờ, nhưng bây giờ chàng muốn dâng cho nàng mọi hy vọng và những thứ chàng có.

Trải qua nhiều lần bị đả kích và ghét bỏ, chàng mất đi dũng khí và năng lực yêu thương, nhưng nàng là người duy nhất sẵn sàng đối xử với chàng bằng sự dịu dàng, tôn trọng và kiên nhẫn, cho nên chàng sẽ đáp lại nàng, sẽ yêu thương nàng, bảo vệ nàng.

Có lẽ chàng bị bệnh rồi, mỗi khi nàng cố ý tiếp cận trong lòng chàng lại ngứa ngáy như bị mèo cào, sau khi tỉnh dậy lúc nửa đêm, lại nhìn chằm chằm nàng ngủ rồi phát ngốc nửa ngày.

“Phu quân đã có lòng như vậy, em sao có thể không nhận?” Nếu là tâm ý của chàng, nàng sẽ nhận lấy mà không do dự nữa. Còn tặng kèm một nụ cười vui vẻ đến mức nheo mắt, làm tiểu phu quân đỏ mặt dịch đến gần, chủ động nắm lấy tay nàng.

Dường như chàng chưa nắm tay ai bao giờ, không dám dùng lực mạnh, sợ làm đau bàn tay nhỏ nhắn và mềm mại của nàng.

……

“Phu quân thật tốt với em, cái gì cũng sẵn lòng cho em sao?” Vân Tinh Nam cầm lấy một chiếc hoa tai bạc, có hai viên ngọc bằng bạc một lớn một nhỏ đính ở bên trên, phía dưới là dây tua màu đỏ, nàng khoa tay múa chân ướm vào vành tai, thấy đôi mắt chàng sáng lên, vì thế nàng búng tay, quyết định chọn đôi này, còn đòi chàng đeo giúp.

Lâu rồi Vân Tinh Nam không đeo hoa tai, lỗ tai cũng không dễ tìm, đầu ngón tay nóng bỏng của chàng nắm lấy vành tai mềm mại của nàng, phải mất một lát mới dám xuống tay, thử hai lần vẫn không thành công, mà trán chàng đã rịn một lớp mồ hôi.

Vân Tinh Nam rất muốn nói cho tiểu phu quân ngốc của nàng rằng, hiện tại nàng không những không đau mà còn bị đầu ngón tay thô ráp của chàng làm cho buồn cười, nhưng trông chàng quá căng thẳng, cho nên nàng rất tốt bụng không mở miệng quấy rầy, để chàng tự phát huy.

Đeo xong hai chiếc hoa tai, Giải Ưu thở dài nhẹ nhõm, sau đó mới hậu tri hậu giác nhớ ra vừa rồi còn chưa đáp lời nàng. Chàng lấy ra một cái túi vải từ cổ tay, mở từng lớp một ra, bên trong là hai thỏi bạc và mười mấy đồng tiền, chàng cẩn thận đặt hết vào lòng bàn tay nàng.

Trọng lượng trong tay và quầng thâm đen như chì dưới mắt nam nhân đã nói cho nàng, đây là toàn bộ tài sản mà người nam nhân gầy yếu trước mặt vất vả kiếm được, vốn là bầu không khí cảm động, nhưng nàng lại nhạy cảm phát hiện ra một mối nguy.

Vì sao? Chàng căn bản không muốn cùng nàng đầu bạc giai lão!

Hơn 20 năm sống trong một môi trường đau khổ và kiềm nén, còn trải qua sự mất mát quá lớn, đâu thể nói quên là quên được? Mà nhiều năm như vậy, chàng không có chỗ để phát tiết, mọi cảm xúc tiêu cực đều dồn nén trong lòng, chàng vốn không như nàng nghĩ, không đơn giản là từ chối tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Chàng nhận lấy mọi ác ý và hận ý, lại sống cùng với một kẻ linh hồn và thể xác bất đồng như nàng, chàng có thể chống đỡ được hiện tại, còn nguyện ý mở miệng nói chuyện, bất quá là hồi quang phản chiếu thôi.

Nào có chuyện lấy ơn báo oán?

Ở thời điểm tuyệt vọng nhất, chàng đã nghĩ gì?

Có lẽ chàng nghĩ mình là một kẻ tội đồ, bằng không vì sao chàng phải chịu tra tấn và sỉ nhục như vậy?

Chàng quá giỏi trong việc cất dấu những cảm xúc đó, nên mãi đến bây giờ nàng mới phát hiện ra điều không ổn.

Nếu nàng không đoán sai, hoa tai là đồ vật chàng cảm thấy đẹp nhất, bạc là thứ chàng cảm thấy quan trọng nhất, mà nàng, là người chàng cảm thấy tốt nhất, tình cảm của chàng với nàng không đơn thuần là quan tâm và yêu thương, mà coi nàng như điểm chuyển giao giữa sinh mệnh và tình cảm thôi.

Nàng phải nghĩ cách giữ chàng lại.

Trước kia nàng luôn cảm thấy Giải Ưu là một người kiên cường, kiên cường đến mức làm người ta kính nể, vững vàng như tường thành, nhưng hiện tại nàng phát hiện, chàng không phải tường thành, mà là một ngọn cỏ dại lung lay sắp gãy trên đỉnh tường thành, dù có khả năng cắm rễ sâu, nhưng không đủ bùn để dung thân, nếu lại trải qua một trận bão táp, thân thể gầy yếu mảnh khảnh của chàng sẽ bong ra theo đất và rơi xuống.

Chuyện nàng phải làm chính là bắt được chàng khi chàng rơi xuống, cho chàng niềm tin để tiếp tục cắm rễ sinh tồn. Chàng không phải đóa hoa trong nhà kính, dù gì không ai muốn nuôi một cây cỏ dại xấu xí trong nhà kính, nhưng nếu chàng nguyện ý, nàng sẽ biến chàng thành hoa hồng, khi chàng yếu ớt nhất sẽ xây cho chàng một gian nhà kính.

Hoàng tử bé có được đóa hồng độc đáo và quý giá nhất, là vì đóa hoa ấy được cậu nâng niu và chăm sóc tỉ mỉ.

Tình yêu của chàng như thiêu thân lao đầu vào lửa, điên cuồng và ngu muội, nếu nàng là ngọn lửa ấy, nàng chỉ muốn sưởi ấm cho một mình chàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play