Nàng không biết mình
đang ở đâu, bước chân loạng choạng chỉ chực ngã nhào, nàng thậm chí có
thể cảm giác được, cơ thể này không phải của mình. Dọc đường, nàng không gặp Hắc Bạch Vô Thường đầu trâu mặt ngựa, mà là bá tánh bình dân mặc đồ cổ trang.
Nàng đi tới con đường nhỏ giữa đồng, mỗi khi đi ngang qua một người, trong
đầu liền xuất hiện một chuỗi hình ảnh. Cơ thể này vô cùng yếu ớt, nhưng
không phải vì mệt nhọc, mà giống bộ dáng của mấy kẻ ngày đêm trầm mê tửu sắc, bên trong cực kì trống rỗng.
Nàng vẫn luôn là một cô gái đàng hoàng, tuyệt đối không phải kiểu người nhậu nhẹt bê tha, sa đọa ngày đêm, đoạt nam ái nữ.
Từ trong những hình ảnh đó, nàng đại khái hiểu ra. Nàng của hiện tại, có
lẽ là một kẻ trầm mê tửu sắc, cờ bạc rượu chè, ngược đãi trượng phu. Giá trị quan của người này rất kỳ lạ, như thể……như thể nam nữ điên đảo,
nàng cũng không biết mình đang chạy đi đâu, hai chân cứ vậy mà bước tới
trước, đầu trướng đau, đúng là cảm giác suy yếu sau một đêm say rượu.
Không biết đi bao lâu, nàng bỗng ngừng lại bên một căn nhà tranh.
Có một người đàn ông mặc y phục cũ nát đang đứng trước cửa phơi quần áo,
nàng nhìn qua, một thùng đầy. Chàng không mang giày, để chân trần. Động
tác phơi quần áo của chàng rất thuần thục, nhưng không mạnh mẽ, nhẹ bẫng và mỏng manh, gầy yếu tựa như cơ thể của chàng vậy.
Trông chàng khoảng hơn hai mươi, khuôn mặt tái nhợt giống như người bệnh. Mặt mày rất thanh tú, có vẻ dịu dàng và ngoan ngoãn. Chàng làm việc rất
nhập thần, cho nên nàng đứng lâu như vậy cũng không phát hiện ra. Mãi
đến khi phơi xong, chàng mới thấy có người đứng ở đó.
Nàng nhìn thấy, chàng trực tiếp quỳ xuống, sắc mặt càng thêm tái nhợt, nhưng một chữ cũng không nói.
Trong đầu hiện nàng lên một câu “Người câm”. Chắc là ký ức còn sót lại của cơ thể này, xem ra người đàn ông này sẽ không nói chuyện, nhìn bộ dáng sợ
sệt của chàng, nhớ lại những ánh mắt của người xung quanh, trong lòng
nàng dần sáng tỏ —— người này là trượng phu của nàng.
Hai tay chàng vừa đỏ vừa sưng, chắc là hàng năm ngâm mình trong nước. Thân
thể này quá yếu, đi một quãng đường từ đồng ruộng tới đây đã cầm cự
không nổi nữa. Người đàn ông chạy tới đỡ nàng, thân thể lại vô thức run
rẩy.
Nàng không biết nên làm gì, có điều trước mắt, trừ gian nhà tranh này nàng
cũng không còn chỗ nào để đi, lại nói, đây vốn dĩ là nhà nàng.
Ở khoảng cách gần, nàng mới nhìn thấy vết bầm và vết thương trên mu bàn
tay chàng, ngay cả trên mặt cũng vậy, nếu thế những chỗ khác nhất định
càng tệ hơn.
Kiếp trước, nàng cũng bị bạo hành, là cha mẹ quyết định việc hôn nhân cho
nàng, còn chưa gặp mặt đã vội vã kết hôn. Vốn là người yếu đuối, lại
không muốn làm cha mẹ mất mặt, liền chịu đựng rồi chịu đựng, nhưng ai
biết, tất cả chỉ khiến người nọ ngày càng táo tợn.
Rốt cuộc, nàng vẫn rời khỏi căn nhà kia, khi nàng ném đơn ly hôn tới trước
mặt người nọ, đó có thể là chuyện dũng cảm nhất nàng từng làm khi còn
sống.
Người đàn ông đỡ nàng vào phòng, nàng vẫn luôn nhìn chàng, muốn kích thích
một ít hình ảnh, thế nhưng, một chút cũng không có, “Về sau, em gọi
chàng là Giải Ưu nhé.” Chàng ngoan ngoãn gật đầu, không hề dị nghị,
chàng nha, so với nàng của kiếp trước, càng yếu đuối và nhu thuận hơn.
Nàng nhìn vết bầm trên mặt chàng, biểu tình có chút hoảng hốt, nàng nhấp môi hỏi, “Trong nhà còn tiền không?” Chàng tựa hồ run mạnh hơn, khó khăn mà lắc đầu, nàng muốn an ủi chàng, nhưng không biết phải nói gì mới tốt,
chỉ có thể duỗi tay sờ nhẹ mái tóc của chàng, “Đừng sợ.” Sau đó, hai
người họ không ai nói năng gì nữa.
Nàng nhìn ra người đàn ông này rất sợ nàng, nàng có thể hiểu, hiểu hơn bất
kì ai. Nếu bảo nàng chấp nhận ai đó một lần nữa, nàng nhất định không
đồng ý. Nhưng nơi này hình như là thế giới nam ti nữ tôn, nam tử, đều
phải một lòng một dạ đến già, cho dù thê tử của hắn là một người cặn bã.
* Giải thích tên nam chính: Giải Ưu… ‘Giải’ có nghĩa là giải trừ, cởi bỏ/ ‘Ưu’ có nghĩa là ưu buồn, u
sầu. Vậy tên anh này có nghĩa là ‘cởi bỏ/ giải trừ nỗi buồn’
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT