Giờ cơm trưa của Vân Tinh Nam vừa vặn là giờ khách khứa đến đông nhất nên
nàng không rảnh để ăn. Mãi đến khi gần giờ Thân (3h chiều), nàng mới
xong việc, định rủ Chu Ninh đến phòng bếp bưng hai phần cơm qua đây.
Vừa ngẩng đầu đã thấy một nam nhân cao gầy đang rúc bên hông cánh cửa, có
lẽ chàng đang mệt nên mới dựa vào bức tường loang lổ ở ngoài tiệm, cơ
thể kia giống như một bức tranh tết mỏng được người ta dán lên tường,
nếu không phải vì ban ngày thị lực tốt, nàng tuyệt nhiên sẽ không thấy
bức tranh này.
“Tiểu Ninh, phu quân của ta đến, giờ ta ra đón chàng ấy, em tự đi trước đi.”
Vân Tinh Nam nói xong lập tức đi về phía cửa, để lại một mình Chu Ninh đứng sững ở chỗ cũ, nhìn theo hướng Vân Tinh Nam đi, một nam nhân cao hơn nữ tử trước mặt khoảng một cái đầu đang khom lưng đưa cái giỏ tre trong
tay cho nữ tử.
Trên trán hắn có mồ hôi, quầng thâm dưới bọng mắt cũng rất đậm, nhưng lại
không hề tỏ ra mệt mỏi, đôi mắt đầy dịu dàng kia luôn nhìn chằm chằm vào nữ tử trước mặt.
Tiếp theo nữ tử nói với hắn gì đó, hắn lắc đầu, rồi cười với nàng, từ đầu
đến cuối không nói một câu. Cuối cùng, nữ tử mặc bộ đồ màu xanh có vẻ
yểu điệu kia kéo nam nhân mảnh khảnh vào tửu lầu. Nam nhân lấy lại giỏ
tre, ngoan ngoãn theo sau nàng.
“Sao em còn ở đây vậy? Lát nữa đồ ăn ngon sẽ bị mấy người Dương tỷ lấy đi
hết đấy, em mà còn rề rà sợ là ngay cả chút canh thừa cũng không còn
đâu.” Vân Tinh Nam và Giải Ưu đã đi tới, bắt đầu tống cổ Chu Ninh đang
thất thần.
Tiểu cô nương sờ sờ lồng ngực đau nhức, âu sầu đi tới phòng bếp. Không thể
không nói, phu quân của Vân tỷ thật cao, lại cứ cúi đầu rũ mi, khom
lưng, ngoan ngoãn đi sau tỷ ấy.
Không giống Chu An nhỏ nhỏ gầy gầy, dù sinh cùng một ngày với nàng nhưng vẫn
thấp hơn nàng nửa cái đầu, chẳng biết sau này có thể gả ra ngoài được
không? Quên đi, gả không được thì khỏi gả, nàng có tay có chân, còn nuôi không nổi tên ngốc kia sao.
Thấy Chu Ninh đi rồi, Giải Ưu mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống gần Vân Tinh Nam, mở ra giỏ đồ ăn.
Lúc chàng mở nắp, nàng thấy trên tay chàng có vết thương, hồi bé Vân Tinh
Nam từng trông thấy ông nội làm giỏ tre, tuy nàng không học được, nhưng
tốt xấu gì cũng biết kha khá, tay của Giải Ưu, có lẽ là bị tre trúc làm
trầy xước.
Để chế tác đồ vật từ tre trúc, bạn phải dùng dao để cắt từng nhánh tre non ra, cái này tương đối đơn giản hơn việc vệ sinh ống tre, chẻ tre thành
từng sợi hay bào mịn, thành phẩm là những thanh trúc có độ dày đều nhau.
Cây trúc vừa mới chặt vẫn còn hơi giòn, nếu bị uốn cong quá nhiều sẽ dễ bị
gãy, lúc này có thể hơ qua lửa rồi uốn nắn ra hình dạng bất kì, chờ
nhiệt độ rút đi, là cơ bản được định hình.
Có lẽ chàng mới làm cái giỏ này, mang theo màu xanh biếc tươi mới, cẩn
thận ngửi sẽ ngửi được mùi hương độc đáo của tre. Chàng làm rất đẹp, đan đến tận ba lớp, thanh trúc vừa dầy vừa đều, nếu ở hiện đại, có thể coi
là một loại thủ công mĩ nghệ.
Chàng dọn thức ăn ra, số lượng không nhiều lắm, nhưng chủng loại đầy đủ hết,
mà đồ ăn vẫn còn nóng, không giống như mang từ nhà lại đây.
Vân Tinh Nam nhận lấy đôi đũa Giải Ưu đưa, thấy chàng giống như không sợ
nóng mà bưng tô canh bí đao nàng tâm tâm niệm niệm mấy ngày nay đặt lên
bàn, trái tim nàng chợt mềm đi, chàng đi đường rất ổn, không để canh
tràn ra ngoài.
Chàng chỉ mang một bộ chén đũa, nhưng nàng đoán chàng vẫn chưa ăn cơm trưa,
nhưng nàng không vội đến phòng bếp lấy thêm, mà kẹp lấy một miếng dưa
leo đưa tới miệng chàng.
Chàng hơi sửng sốt, rồi mới do dự mở miệng ra.
Trước đây…… Người kia cũng thích làm như vậy, giả vờ đưa đồ cho chàng, ngay
khi chàng định nhận lấy thì đột nhiên ném mạnh xuống đất, còn không quên mỉa mai chàng.
Người kia nói, chàng không xứng, cho chó ăn chứ không bao giờ cho chàng.
Nhưng nếu chàng không lấy, nàng sẽ trực tiếp đánh chửi chàng, nói chàng
không biết tốt xấu. Dù có chọn thế nào, chàng cũng sai, dù có làm cái
gì, chàng cũng sai.
“Chàng thích ăn cái này….” nàng gắp miếng dưa bỏ vào miệng của chàng, lại nhét đôi đũa vào trong tay của chàng, “Vậy hãy ăn nhiều một chút, để em đi
lấy thêm bộ chén đũa nữa.”
Đang định đứng dậy thì bị Giải Ưu túm chặt cổ tay, nàng xoay đầu qua nhìn, thấy chàng lắc lắc, dùng môi ngữ nói: Không cần.
Vân Tinh Nam không nghe, cố gắng đẩy tay chàng ra, kiên trì lấy thêm một bộ chén đũa tới.
Nghe nàng đảm bảo là sẽ không gây phiền toái, chàng mới thả lỏng tay ra, đặt đôi đũa lên mép chén chờ nàng trở lại. Chàng đâu thể làm gì khác, sao
lại có cô nương ngốc nghếch như vậy, không chê chàng khô khan, còn phí
tâm tư đoán ra sở thích chàng cố tình che dấu, rõ ràng là chàng rất dễ
tính, bắt chàng thế nào cũng được.
Lúc Giải Ưu ăn cơm, nàng không nhịn được sờ lên mu bàn tay của chàng, chàng còn tưởng nàng muốn làm gì đó, thân thể đều căng cứng. Ai biết nàng chỉ nắm tay chàng, đưa lên miệng mình, nhẹ nhàng thổi thổi, sau đó đặt tay
xuống đùi chàng.
Vừa rồi nàng rất muốn khóc, mu bàn tay chàng quá thô ráp, lòng bàn tay cũng bị ma sát đến đỏ bừng.
Tốt xấu gì cũng nên duy trì ấm no trước rồi mới nghĩ đến chuyện khác, hiện
tại nàng đã trả xong nợ nần của nguyên chủ, còn có một khoản thu nhập
khá ổn định, nhưng muốn nghĩ xa hơn thì cần thời gian, vì trình độ kinh
tế chưa đủ cao, nàng không thể không cùng người mình yêu ở riêng hai
nơi.
Vài người thích cho nhau những khoảng cách, những khoảng riêng tư, vài
người lại thích mỗi ngày dính lấy nhau, hiện tại mới hiểu ra mình là
loại thứ hai.
Cũng có lẽ chàng quá mức dịu dàng săn sóc, mới làm nàng thay đổi. Nàng chỉ
thuận miệng nói muốn ăn đồ chàng làm, chàng liền chạy tới huyện thành,
cũng không rõ chàng đi đâu mượn phòng bếp mà đồ ăn vẫn còn bốc hơi nóng.
Chỗ nàng làm việc rõ ràng là tửu lầu, sao có thể thiếu đồ ăn, mà chàng vẫn
tình nguyện lăn lộn vì nàng. Thấy sống lưng gầy gò của chàng, nàng bước
nhanh đến gần, đặt bộ chén đũa mới lấy lên bàn, rồi ngồi xuống.
“Giải Ưu đúng là áo bông nhỏ của em, em đang nghĩ tới chàng, chàng liền tới.”
Giải Ưu đầu tiên là ngẩn người, tiếp theo là gật đầu, động tác kẹp miếng
thịt kho hơi khựng lại, cuối cùng cũng bỏ vào chén nàng. Ở đây không ai
nói là “áo bông nhỏ tri kỉ” gì cả, cho nên Giải Ưu nghe xong lời này
bỗng nhiên nghi ngờ, trời nóng như vậy, nói chàng là áo bông, là đang
chê chàng phiền phức sao?
Chàng có hơi thất thần, lại gắp thêm một miếng gì đó bỏ vào chén nàng.
Rất xin lỗi, chàng cũng cảm thấy mình thật đáng ghét khi cứ quấn lấy nàng,
nhưng chàng thật sự là…… Khống chế không được, chàng chỉ muốn tiếp cận
nàng, giống như lần trước Lý Mộng Nhi đến nhà, nàng dựa vào ngực chàng…… Tóm lại là giống vậy.
Mà Vân Tinh Nam trơ mắt nhìn Giải Ưu gắp một miếng gừng bỏ vào chén mình,
nàng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn chàng, thấy sắc mặt chàng bình tĩnh như
nước sông không gợn sóng, cố nhớ lại mình đã đắc tội chàng ở đâu mà
khiến chàng mặt không đổi sắc trêu cợt nàng như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT