Những chuyện hôm qua đã thành quá khứ, không thể tìm lại. Mà những chuyện hôm nay tựa như ảo
mộng, không thể mong đợi. Giải Ưu lắc đầu, muốn bản thân không nghĩ đến
những chuyện kia nữa, lại bỏ thêm chút củi, chịu đựng mùi khói bếp nồng
nặc tiếp tục làm cho xong chức trách của một phu quân.
Trước khi rạn nứt với em gái, nàng từng lén dạy chàng viết chữ. Em gái là
người hoạt bát và bướng bỉnh, không hề hứng thú với việc đọc sách, nhưng mà, cô em gái được người nhà cưng nựng từ bé này nào biết gia đình bần
nông như bọn họ, đã phải tốn bao công sức mới có thể cho nàng đọc sách.
Chàng rất mẫn cảm với văn tự, nhìn qua một lần là không quên được. Mỗi lần em gái nài nỉ, chàng hay giúp nàng làm mấy bài tập phu tử giao, cũng từng
nhân cơ hội mượn vài quyển sách thánh hiền về đọc. Với một nam tử nhà
nghèo mà nói, đây không phải chuyện gì tốt.
Chàng vất vả cả ngày, ngay cả quần áo lành lặn cũng là ước mơ xa vời, phần
lớn là mặc đồ của các anh để lại, cực kì mỏng cực kì cũ.
Chàng không thể trở thành chính phu của gia đình quyền quý nào đó, lại không
thể đọc sách, thi cử công danh, đội mũ làm quan, dù có thiên phú hay tài hoa, cũng phải buộc mình quên đi.
Giữ khuôn phép phụng dưỡng Thê Chủ, sinh con dưỡng cái, sau đó chăm chỉ làm việc, cuộc đời này cũng coi như qua.
Nấu thức ăn xong, Giải Ưu múc lớp gạo sình lên ở mép nồi bỏ vào chén mình,
nấu cơm bằng bếp củi gạo sẽ không dễ chín đều, hơn nữa Giải Ưu chưa từng nấu cơm, chỉ có thể trách trong nhà quá nghèo, chàng chỉ thường nấu
cháo, vì vậy lần đầu nấu cơm khó tránh khỏi tình trạng nửa sống nửa
chín. Sau đó, chàng vất vả cạo lớp cơm khét dưới đáy nồi bỏ thêm vào
chén mình, để che lại lớp gạo sình.
Tiếp đó, lại chọn lớp cơm mềm nhất giữa nồi múc vào chén nàng, vừa nãy lặng
lẽ cạo lớp cơm cháy vào chén mình, chàng bỗng nhớ tới tết Đoan Ngọ nửa
tháng sau, đến lúc đó, chàng sẽ khuyên nàng ở lại.
Trong ngày lễ, bánh chưng dẻo, thịt nướng có thể thiếu, nhưng chuyện tế tổ
thì không được sơ suất, trước đây, tên nam tử ti tiện như chàng đều là
người rót rượu và đem đồ nhắm đến bái tế, vì khi ấy không biết Vân Tinh
Nam đang ăn chơi đàng điếm ở đâu. Giải Ưu nghĩ đây không phải kế lâu
dài, để nam tử bái tế, chung quy vẫn là điềm xấu.
Khi Giải Ưu bưng đồ ăn vào nhà, Vân Tinh Nam đang cầm cọng lông chim vẽ vời cái gì đó, chàng không nhìn nhiều, đặt mâm đồ ăn lên bàn, dọn chén đũa
xong thì xoay người rời đi.
Nam tử không thể ăn cơm trên bàn, chờ Thê Chủ dùng xong, chàng mới có thể
tùy tiện ăn chút đồ ăn thừa, đây là lẽ thường. Quần áo nàng vừa đổi
chàng còn chưa kịp giặt, nghĩ vậy chàng liền đi vào buồng trong lấy quần áo đi giặt.
Vân Tinh Nam nhìn chàng ôm đống quần áo trong tay, thấy quần lót lộ ra một
góc, nàng đột nhiên nghĩ đến, Giải Ưu vẫn luôn tự tay giặt đồ cho
mình……Lúc nàng ở nhà, Giải Ưu hay thức dậy sớm mang quần áo đi giặt
sạch, nàng chưa từng thấy, nên cũng chẳng nghĩ nhiều, nhưng bây giờ, mặt nàng đột nhiên hơi nóng lên.
Khi đi ngang qua người nàng, Giải Ưu khom lưng uốn gối, tính làm lễ cáo
lui. Vân Tinh Nam thật sự không hiểu vì sao lễ tiết ở đây lại phức tạp
như vậy, gặp mặt cũng hành lễ, cáo lui cũng hành lễ, có điều, những lễ
tiết phức tạp đó dường như chỉ dành cho nam giới.
Ngay cả người nhà quê như bọn họ, cũng phải tuân theo những lễ chế này.
Vân Tinh Nam căn bản không tin thần thần quỷ quỷ, nhưng hiện tại nàng đang ở trong thân thể của một người khác. Ngẫm lại, kiếp trước nàng cũng từng
đọc tiểu thuyết xuyên không, nữ chính nào xuyên qua, cũng luôn miệng nói không tin thần không tin quỷ, lúc ấy không suy nghĩ cẩn thận, hiện tại
nàng chỉ cảm thấy có chút buồn cười.
Aizzz, nếu thật sự ở trong hoàn cảnh này, không tin cũng phải tin!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT