*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.EDITOR: LAM
(*) Nguyên văn 打码 – Phiên âm Hán Việt là đả mã, tức là làm mờ, làm nhòe đi. Nhắc đến hai chữ đả mã tức là nhắc ngay đến phim con heo và những hình ảnh khiêu dâm, đồi trụy vì kiểu quái nào khi đăng lên cũng sẽ bị làm mờ hoặc che luôn bộ phận nhảy cảm.Buổi tối, Du Minh và Lâm Tiểu trở về nhà, Du Trọng Hạ đang phơi quần áo mới vừa giặt xong lên trên ban công công ở phía bên kia của phòng khách. Dường như ngày hôm nay hai vợ chồng có chuyện gì vui, Lâm Tiểu phá lệ chủ động mở miệng bắt chuyện với cậu, “Về rồi à? Đi chỗ nào chơi thế?”
Du Trọng Hạ, “… Khu vui chơi ở bờ biển.”
Lâm Tiểu, “Trời lạnh, ra đường nhớ mặc thêm quần áo, không được để cho gió thổi vào mặt, mặt là bát cơm kiếm tiền của nghề phát thanh viên chuyên nghiệp, nếu xuất hiện tơ máu sẽ rất phiền phức đấy.”
Du Trọng Hạ, “Ồ, cảm ơn dì.”
Lâm Tiểu ngó Du Trọng Hạ một cái, lò sưởi trong nhà được bật ở nhiệt độ cao cho nên cậu chàng chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng in hoạ tiết Người Nhện, có hơi bó sát, càng khiến cho dáng người của cậu chàng trở nên cao ngất ngưỡng; eo nhỏ, chân dài, mắt đen, môi hồng răng trắng, là một cậu thiếu niên anh tuấn.
Lâm Tiểu, “Trọng Hạ, dì chụp cho con một bức ảnh nhé? Dì muốn cầm nó đưa cho biên đạo của chương trình thanh thiếu niên trong đài truyền hình, nếu như có cơ hội thích hợp sẽ để cho con tới đó rèn luyện.”
Du Trọng Hạ, “…” Ai đã nhập vào xác người này vậy?
Du Minh cười nói, “Còn đứng đó thất thần làm gì? Tới chụp ảnh đi.”
Lúc ở nhà Du Trọng Hạ không thích nói chuyện, cậu và vợ chồng Du Minh sống tách biệt hoàn toàn thế nên hiếm khi cậu bị gọi tên như vậy, lòng cậu lúc này không hề muốn để Lâm Tiểu chụp ảnh. Nhưng mà, cậu đang ăn nhờ ở đậu lại còn xài tiền của chồng nhà người ta, cậu không thể để người ta mất hứng cho nên đành phải lết tới, phối hợp chụp một tấm.
Chờ đến khi Lâm Tiểu trở về phòng, Du Minh mới nói, “Bữa tiệc tối nay bố có gặp lại người thầy phát thanh viên đã từng dạy con trong kỳ nghỉ hè, ông thầy họ Uông ấy, ổng khen con, nói con kể cả ngoại hình lẫn giọng nói đều rất xuất sắc có điều con còn ham chơi hay bị phân tâm, phải cố gắng trau dồi thêm.”
Du Trọng Hạ, “Vâng.” Khó trách, hóa ra là do cậu tình cờ để người ta được nở mày nở mặt.
Du Minh, “Đã theo cái ngành này thì phải nói nhiều một chút, phải biết hướng ngoại chứ đừng như Du Quý Dương, cả ngày chỉ biết im lặng chẳng có lấy một tia phấn chấn nào.”
Du Trọng Hạ nghĩ thầm bao lâu rồi ông không gặp Du Quý Dương, ông làm gì có tư cách nhắc về nó? Cậu nói, “Dương Dương hiện tại đã cởi mở hơn trước nhiều rồi.”
Có lẽ sau khi nói xong, Du Minh cũng biết chủ đề này quá nhạt nhẽo, ông bèn cho qua, sau đó lại hỏi, “Lúc đi chơi con có mời bạn học ăn cơm không? Tiền đủ xài chứ?”
Du Trọng Hạ đi cùng với người nhà họ Phí, bọn họ không đồng ý tiêu tiền của một đứa nhỏ như cậu, cậu ké suối nước nóng, ké khu vui chơi, ké hai bữa hải sản tươi, cây ngay không sợ chết đứng mà nói, “Không mời, không tốn tiền, bọn con chơi rất thân với nhau.”
Du Minh, “Dù cho có là anh em thân thiết thì cũng phải cái gì ra cái đó, hoặc là lần tới mời người ta, hoặc là AA
(1), chớ có được đằng chân lên đằng đầu, phải biết giới hạn trong các mối quan hệ giữa người với người, không nên quá gần gũi với người mới quen, chuyện tiền nong càng phải rõ ràng.”
Du Trọng Hạ, “…”
Du Minh, “Nghe thấy chưa?”
Du Trọng Hạ, “Nghe rồi.”
Du Minh: Trách nhiệm 1/1 của người cha trong tháng 11, đã hoàn thành.
Ông nói, “Ngủ sớm một chút, đừng có thức khuya chơi game nữa.”
(1) AA – Hình thức chia đôi tiền.Du Trọng Hạ dang tay dang chân nằm lì trên giường, cậu có cảm giác bản thân giống hệt cánh diều Kinh Yến, bay loạn một vòng.
Buổi chiều sau khi về đến nhà, bỗng dưng cậu tâm huyết dâng trào bắt tay vào việc thu dọn giường ngủ. (Chính là đem tất cả đống đồ bỏ đi từ trên giường chuyển tới trên bệ cửa sổ)
Trên chiếc giường trống trơn, thoáng đãng chỉ còn lại chính mình cùng với một cái chăn, cậu có hơi không quen, không gian hỗn độn chật chội mới khiến cho cậu có cảm giác an toàn.
Mỗi lần Du Minh “Dạy dỗ” cậu, cậu đều nghe tai này xọ tai kia, thâm tâm cậu biết rõ người cha này của cậu chỉ đang muốn làm cho tròn nghĩa vụ, về cơ bản ổng toàn nói linh ta linh tinh, nghĩ tới đâu nói tới đó mà thôi.
Thế nhưng hôm nay không giống, những lời ổng nói khiến trái tim cậu tổn thương, “Phải biết giới hạn trong các mối quan hệ giữa người với người, không nên quá gần gũi với người mới quen, chuyện tiền nong càng phải rõ ràng.” Cậu và Phí Tân vừa là thầy – trò, vừa là bạn bè, cậu thích được chơi đùa với thầy Phí, cũng rất quý mến người nhà của thầy ấy nữa. Song, thấy ấy là thấy ấy mà cậu là cậu.
Thầy Phí và người nhà chỉ là cùng cậu bèo nước gặp nhau. Đợi cho tới khi kết thúc đợt thực tập, hai người bọn họ rồi sẽ như hai đường thẳng song song. Thầy Phí khuyên nhủ muốn cậu chăm chỉ học hành, ổng nói chỉ cần cậu có thể thi đậu vào một trường nào đó ở Bắc Kinh là có thể tới “Phiền” ổng, có thể tiếp tục làm bạn bè với nhau.
Ngay tại khoảnh khắc ấy, Du Trọng Hạ thật sự đã dao động.
Nhưng mà…
Cho dù có thể học đại học ở Bắc Kinh thì thế nào? Thầy Phí có thể chơi đùa với cậu trong hai năm, ba năm, còn sau đó thì sao? Thấy ấy là thấy ấy mà cậu vẫn sẽ là cậu.
Mái ấm gia đình bình thường, đẹp đẽ trong giấc mộng kia mãi mãi không thuộc về cậu, và cậu cũng không có cách nào trở thành người nhà của thầy Phí. Tóm lại, thầy Phí vẫn không phải là chú May của Yuter Parker.
Sáng Thứ Hai.
Du Trọng Hạ đi học trễ.
Hôm nay giáo viên trực ban sáng sớm ấy vậy mà lại là chủ nhiệm của ban 18, cô giáo Hứa.
Chủ nhiệm Hứa sau khi nghỉ ốm trở về dường như biến thành một con người khác. Trước đây chủ nhiệm Hứa thường xuyên trang điểm theo lối nhẹ nhàng, kiểu tóc đơn giản, vừa mới trở về có mấy ngày mà đã để mặt mộc, tóc tai bù xù suốt cả ngày, nếu không thì cũng tùy tiện cột lên một đống bùi nhùi. Hiện tại phong cách của cổ thay đổi một cách chóng mặt, đột nhiên cổ cắt một mái tóc ngắn sắc sảo, lông mày của Chân Hoàn trong phân đoạn từ núi Lăng Vân Phong trở về Hoàng cung thế nào thì của cổ y chang vậy, màu son cũng rất ngông nghênh.
Vừa nhìn thấy Du Trọng Hạ, chủ nhiệm Hứa đã ngay lập tức nhếch mày trừng mắt nhìn cậu, “Em có biết những học sinh đi trễ sẽ bị cô xử lí thế nào không?”
Du Trọng Hạ nhìn miệng của chủ nhiệm Hứa sau đó nói, “Cô Hứa, em năn nỉ cô, cô đừng ăn em, thịt em không ăn được đâu.”
Chủ nhiệm Hứa vẫn chưa nhận ra sự mỉa mai trong lời nói của cậu, cổ tô son quá lố trông cứ như mới vừa ăn tươi nuốt sống trẻ con xong.
Du Trọng Hạ sợ người ta không hiểu, rất có tâm nhắc nhở, “Cô ơi, hãng son cô đang dùng là của Dior 999 phải không? Có hơi khô, tróc một mảng rồi kìa.”
Chủ nhiệm Hứa, “…”
Đương lúc trò chuyện, Phí Tân lái xe tới, một chân chống đất, lên tiếng trách cứ, “Từ xa thầy đã nghe thấy mấy lời vô nghĩa của em rồi, nói xin lỗi với cô Hứa ngay đi.”
Du Trọng Hạ, “Cô Hứa em rất xin lỗi, em sai rồi.”
Chủ nhiệm Hứa tung ra câu nói hoàng kim, “Em nói thử coi mình sai ở đâu?”
Du Trọng Hạ quyết tâm nói nhầm kịch bản, “Em không nên làm mất uy tín của Dior 999. Em nhắc lại, 999 không làm khô môi, Dior không trả tiền để em làm việc này.”
Phí Tân, “…”
Chủ nhiệm Hứa mím môi cầm lên cuốn sổ sau đó ghi lại tên của Du Trọng Hạ.
Tên của Du Trọng Hạ gần như lúc nào cũng nằm trong danh sách đi học muộn được chiếu lên trên tấm bảng LED trước sân trường và cậu cũng không quá để tâm tới chuyện này.
Vào tới trường, Phí Tân muốn tới bãi đỗ xe để cất xe đạp.
Du Trọng Hạ dòm cái túi McDonald’s đang được treo trên tay lái của thầy Phí, nhìn trọng lượng thế kia trông không giống chỉ có một phần, cậu biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi, “Em có không? Chưa ăn điểm tâm nè.”
Phí Tân nghiêm mặt quay sang chỗ khác, “Không có, em nhịn đi.”
Du Trọng Hạ vẫn cứ đi theo hắn, “Thầy giáo họ Bạch kia, thầy quá đáng lắm đó.”
Phí Tân, “???”
Du Trọng Hạ, “Có bao giờ em đi McDonald’s mà lại quên mua về cho thầy một cốc cà phê không? Thầy quả nhiên là một con bạch nhãn lang.”
Phí Tân khựng lại sau đó nói, “Du Thập Ngũ, thầy muốn phê bình em.”
Du Trọng Hạ mếu máo giả vờ đáng thương, “Sao dậy nè.”
Phí Tân, “Bình thường em hay giỡn với chủ nhiệm Lý thầy không ý kiến gì, thầy ấy thích em cho nên dù em có giỡn thầy ấy cũng không bực mình. Vừa rồi em nói chủ nhiệm Hứa như vậy, cổ tức giận em không nhìn ra à? Đùa giỡn không chỉ xuất phát từ phía một người, khiến cho người khác cảm thấy khó chịu thì đó không còn là đùa giỡn nữa, mà gọi là chọc người ta ghét.”
Du Trọng Hạ “Hừ” mũi một tiếng.
Phí Tân, “Vẫn chưa phục đúng không? Người ta là nữ giáo viên tự dưng em lại đi bình phẩm cách son môi của người ta để làm cái gì? Em đừng có suốt ngày lấy cái danh ung thư thẳng nam ra làm lá chắn, ỷ mình tuổi còn nhỏ ăn nói tầm bậy tầm bạ.”
Du Trọng Hạ, “Nữ giáo viên thì thế nào? Thầy đang kì thị mấy đứa nhóc con như tụi em hả?”
Phí Tân quở trách, “Chớ có ương bướng!”
Du Trọng Hạ, “Còn hung dữ với em nữa em sẽ tuyệt giao với thầy.”
Phí Tân, “Ai chơi với em? Thầy là giáo viên, hiện tại đang chỉ trích hành vi không phù hợp của em.”
Du Trọng Hạ, “Em không có làm gì không phù hợp, là do cổ chọc em trước.”
Tính tình của chủ nhiệm Hứa ngày càng gắt gỏng, muốn mắng ai thì mắng. Trong khoảng thời gian này, Du Trọng Hạ bị nàng gọi tên chửi qua mấy lần, có đôi khi là do cậu ở trên lớp ngủ gà ngủ gật gây ra tiếng động, chuyện này xác thực là lỗi của cậu. Nhưng có đôi khi tự dưng cậu lại bị mắng một cách oan uổng. Ví dụ như sau khi kết thúc kỳ thi giữa kì, môn Văn của cậu đạt điểm tối đa, tổng điểm là 120+, cô Hứa không biểu dương thì thôi, đã vậy còn xỉa xói cậu.
Du Trọng Hạ, “Mỗi lần tới tiết của cô Hứa là cổ lại bắt em phạt đứng, phạt đứng thì thôi em không nói, cổ còn bắt em đứng xoay vòng tròn tại chỗ, thậm chí cổ còn bảo với bạn học là nếu rảnh thì hãy lượn lờ trước mặt em, biết đâu sẽ dính được chút vận khí may mắn từ em, lúc thi có thể đạt điểm cao.”
Phí Tân, “… Chuyện này.” Chủ nhiệm Hứa có hơi quá trớn.
Du Trọng Hạ, “Em oán cổ dăm ba câu thì đã sao? Cổ mà là nam giáo viên em đã chẳng khách khí với cổ như vậy.”
Phí Tân, “Em đang hù dọa nam giáo viên nào đấy? Thầy sợ run rồi nè.”
Du Trọng Hạ giả vờ điệu một tiếng, “Người ta chịu hổng nổi cái loại oan khuất này ó.”
Phí Tân, “…”
Hắn đưa cho Du Trọng Hạ một phần bữa sáng của McDonald’s mà hắn đã mua cho cậu chàng, “Đợi khi nào nghỉ giải lao hẵng ăn.”
“Cảm ơn thầy, bye bye thầy.” Du Trọng Hạ mở ra cái túi, vừa đi vừa ăn.
Văn phòng tổ Lý Hóa và văn phòng tổ Ngôn Ngữ không ở chung một tầng lầu, bình thường hắn cũng chẳng mấy khi tiếp xúc với chủ nhiệm Hứa nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra sự thay đổi cực lớn của cổ so với những ngày đầu của buổi tựu trường.
Vài ngày sau khi chủ nhiệm Hứa trở lại làm việc, Phí Tân đã từng muốn đi tìm cổ để tán gẫu về một số hành vi của đám học trò ban 18 trong quá trình hắn đảm đương vị trí chủ nhiệm tạm thời. Xét cho cùng tại thời điểm đó, hắn thân thiết với các em ấy nhiều hơn chủ nhiệm Hứa.
Tuy nhiên, chủ nhiệm Hứa không chỉ lạnh nhạt với học trò, đối với các đồng nghiệp cổ cũng không nhiệt tình. Mỗi lần chạm mặt nhau, hắn đều sẽ chủ động chào hỏi còn cổ lại vờ như không thấy. Giống như lúc nãy ở trước cổng trường, chủ nhiệm Hứa một lòng nổ súng về phía Du Trọng Hạ, cổ trước sau như một không thèm đếm xỉa gì tới hắn.
Mỗi một người giáo viên sẽ có cách thức quản lý học trò cho riêng mình, chuyện này không có gì đáng trách. Một vài giáo viên lựa chọn phương thức châm chọc học trò để kích thích ý chí phấn đấu của các em ấy thế nhưng những lời trào phùng mà chủ nhiệm Hứa dành cho Du Trọng Hạ lại không giống như vì một mục đích tốt.
Phí Tân suy tính có lẽ hắn nên tìm chủ nhiệm Triệu phản ánh một chút tình huống của cổ.
Song, hắn chưa kịp mở miệng nói với chủ nhiệm Triệu thì ngay sau đó tại cuộc họp thường kì của cán bộ công nhân viên chức được tổ chức vào Thứ Hai, cô Hứa đã bị ban lãnh đạo điểm danh phê bình. Một số phụ huynh phàn nàn rằng cô giáo Hứa đã dùng bạo lực ngôn ngữ, nhục nhã nhân phẩm của học trò.
Nhà trường rất coi trọng loại khiếu nại này. Nói một cách nghiêm túc, trừng phạt thân thể hoặc dùng ngôn ngữ để công kích học trò chính là hành vi trái với 《Những điều lệ về tư cách của một giáo viên》Thiên Triều
(2), nếu làm ra những loại hành vi tương ứng như trên mà dẫn đến tình huống nghiêm trọng cũng như gây ra hậu quả tồi tệ thì sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý hoặc thậm chí là trách nhiệm hình sự.
(2) 天朝 – Thiên Triều là từ mà các nước chư hầu của Trung Quốc xưa kia dùng để gọi triều đình của hoàng đế Trung Quốc. Nói trắng ra Trung Quốc tự nhận mình là Thiên Triều, triều đình của trời.Xem xét đến tình huống công tác cụ thể bên trong cùng với việc phụ huynh đem chuyện bé xé ra to, nhà trường chỉ tiến hành phê bình bằng lời nói trong cuộc họp định kỳ và yêu cầu chủ nhiệm Hứa nếu có lỗi thì phải biết sửa, không có lỗi thì càng phải cố gắng nhiều hơn. Suốt cả quá trình, chủ nhiệm Hứa không ngẩng đầu lên cũng chẳng nói lấy một lời.
Sau cuộc họp, mọi người quay trở về văn phòng tổ Lý Hóa, chủ nhiệm Triệu vẫn chưa có mặt cho nên những vị giáo viên khác tranh thủ thì thầm bàn tán.
Giáo viên A, “Nghe nói nhà trường nhận được khiếu nại vào hôm Chủ Nhật, Bí thư gọi điện thẳng luôn cho chủ nhiệm, còn chửi thầy ấy bảo là tình huống này của cô Hứa không phải chỉ mới ngày một, ngày hai. Bí thư trách thầy ấy tại sao lại không phát hiện ra.”
Giáo viên B, “Chủ nhiệm Triệu cũng khá là oan uổng, thầy ấy đã nói với cô Hứa rất nhiều lần rồi nhưng cổ chẳng hề nể mặt thầy ấy, thầy ấy chỉ là một chủ nhiệm nho nhỏ, đâu thể làm gì khác được?”
Giáo viên C, “Ta nói, cũng do chủ nhiệm Trệu mềm lòng quá, sớm báo cáo chuyện này với ban lãnh đạo có phải hơn không, hiện tại ngay cả thầy ấy cũng bị liên lụy.”
Giáo viên A, “Có thể không mềm lòng ư? Cổ đã quá xui rồi.”
Giáo viên D, “Nhưng dù sao đi nữa, trút giận lên đầu học sinh là điều không nên.”
Giáo viên B, “Nếu Vạn Bằng không chuyển trường đi thì cô Hứa còn có đối tượng cụ thể để ghi hận, hiện tại Vạn Bằng đi rồi thế nên cổ mới vơ đũa hết cả nắm. Chẳng hay là phụ huynh của em nào khiếu nại cổ, tôi nghe nói học trò của cả hai ban 18 và 19 đều bị cổ răn đe.”
Giáo viên C thở dài, “Mặc kệ thế nào, chúng ta vẫn nên hòa nhã với đám học trò, tụi nó bây giờ chính là quan lớn đấy, mắng không được mà đánh cũng chẳng xong, có chuyện gì bất mãn là ngay lập tức phàn nàn tới ban lãnh đạo nhà trường, chuyện này thật sự không có cách nào khác, lãnh đạo sẽ phải lôi một người ra làm tấm bia cho yên chuyện, rơi trúng đầu ai thì là do người đó xui xẻo thôi.”
Giáo viên A, “Giống như cô Hứa vậy đó, quá thảm, con mất, ông xã đòi li hôn, li hôn xong lại bị thua thiệt, chỉ được chia cho một căn hộ nhỏ, hơn nữa căn hộ kia vẫn còn nợ thế chấp phải trả trong ba mươi năm.”
Những nữ giáo viên còn lại trong phòng ngay lập tức ồ lên, “Đàn ông thời bây giờ toàn là thứ không ra gì, kết hôn là để kiếm cái máy đẻ hay gì?”
Khi nói đến một chủ đề gay gắt về xung đột giới tính, Phí Tân và hai giáo viên nam khác nhanh chóng né ra chỗ khác.
Tiết học cuối cùng của buổi sáng, những vị giáo viên khác trong tổ chưa trở về, Phí Tân một mình vùi đầu làm bài.
Chủ nhiệm Triệu bước vào tìm gặp hắn rồi nói, “Vừa khéo, thầy Phí, chúng ta hàn huyên một chút.”
Phí Tân nghĩ ông muốn hỏi chuyện về ban 18 cho nên sẵn tiện hắn nói luôn, “Tình huống của cô Hứa em chỉ biết một ít thôi ạ.”
Chủ nhiệm Triệu kéo chiếc ghế dựa lại gần bàn làm việc của Phí Tân, ông nói, “Không phải chuyện của cô Hứa mà là chuyện của cậu.”
Phí Tân, “Em?”
Vẻ mặt của chủ nhiệm Triệu có hơi nghiêm nghị lạ thường, ông nói, “Ban 18 có một em học trò chuyên ngành thể dục dụng cụ goi là Cổ Dung Dung, đúng không?”
Phí Tân, “…” Hắn biết chuyện gì rồi.
Chủ nhiệm Triệu, “Có một vài lời phàn nàn từ phía phụ huynh của em ấy.”
Đầu óc Phí Tân loạn thành một nùi, “Chủ nhiệm, em có thể giải thích.”
Chủ nhiệm Triệu lại nói, “Cậu không cần giải thích, tôi biết chuyện này không liên quan đến cậu, cậu tuyệt đối không phải là loại người như vậy.”
Phí Tân, “… Cảm ơn.”
Hắn không biết nên nói gì cho phải. Nếu như chủ nhiệm Triệu tới đây với mục đích điều tra chân tướng thì hắn còn có thể chứng minh những gì hắn đã làm chưa từng thẹn với lương tâm. Nhưng hắn rõ ràng, chủ nhiệm Triệu không đến vì điều này. Đây không phải là lần đầu tiên hắn đối mặt với loại tình huống như vậy cho nên rất lâu trước kia hắn đã biết cái gọi là chân tướng về căn bản không hề quan trọng.
Chủ nhiệm Triệu, “Trong buổi họp thường kỳ sáng nay, đáng lẽ ra Bí thư sẽ nói về vấn đề này nhưng sau khi xem xét lại, Bí thư cảm thấy tính chất của vụ việc này khác hoàn toàn so với trường hợp của cô giáo Hứa, sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt đến cậu lẫn học trò cho nên Bí thư có căn dặn tôi, bảo tôi lặng lẽ tới tìm cậu tâm sự.”
Phí Tân, “Em hiểu, về sau em sẽ giữ khoảng cách với học trò.”
Chủ nhiệm Triệu, “Thật ra, ý của nhà trường, chính là…”
Phí Tân, “Chủ nhiệm, nếu có việc xin hãy nói thẳng, em sẽ thông cảm với những gì mà nhà trường muốn sắp xếp.”
Chủ nhiệm Triệu, “Phí Tân, hiện tại cậu khá bận bịu với việc ôn tập chuẩn bị cho kì thi nghiên cứu sinh, thời gian eo hẹp, nhà trường kiến nghị cậu, chi bằng công việc thực tập này của cậu, tới đây thì…”
Ông còn chưa nói xong mà Phí Tân đã gật gật đầu.
Chủ nhiệm Triệu tiếp tục nói hết câu, “… Rời khỏi nơi này đi.”
Phí Tân đáp, “Được.”
Chủ nhiệm Triệu có chút nhìn không thấu cậu giáo viên thực tập này. Ông đã nghĩ rằng cuộc trò chuyện sẽ rất căng thẳng, thậm chí còn chuẩn bị trước cả những lời giải thích để an ủi cậu thanh niên này, thế nhưng ông hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại đơn giản như vậy.
Ông mở miệng nói lời sau cùng, “Cậu yên tâm, kết quả báo cáo thực tập sẽ không bị ảnh hưởng gì, phần đánh giá tôi sẽ viết một cách công tâm nhất có thể.”
Chủ nhiệm Triệu đứng dậy vỗ vỗ bả vai của hắn rồi mới nói, “Thầy Phí, cậu là một người thầy tốt.”
Thời gian nghỉ trưa.
Du Trọng Hạ chạy tới đẩy cửa ra, cậu nói, “Hôm nay ăn gì thế? Ể? Thầy ngủ rồi à?”
Phí Tân đang nằm úp sấp trên bàn làm việc, lúc nghe thấy tiếng động hắn nhanh chóng quay mặt vào trong.
Du Trọng Hạ, “???”
Cậu bước đến đẩy đẩy thầy Phí nhưng ổng không thèm phản ứng lại cậu. Cậu vòng từ đằng sau vào bên trong để nhìn xem ổng bị làm sao thì ổng lại càng đem mặt mình vùi vào trong cánh tay. Ngẫm nghĩ một lúc, cậu bèn chui xuống gầm bàn, đầu cố gắng chen vào giữa chân và cánh tay của ổng để hướng mặt lên trên.
Phí Tân vẫn cứ gục mặt xuống bàn, hắn vừa dùng một tay đè lại quả đầu xù của Du Trọng Hạ vừa nói, “Đừng quậy. Để thầy yên tĩnh một lát.”
Du Trọng Hạ dúi đầu vào trước ngực hắn, cố hết sức để trườn mặt lên, cậu hỏi, “Thầy khóc hả?”
Phí Tân, “Khóc con mẹ em chứ khóc.”
Du Trọng Hạ, “Thế trước tiên thầy phải đánh bại mẹ em đã.”
Cằm của Phí Tân bị tóc của cậu chàng cọ ngứa, bất đắc dĩ đành phải ngồi thẳng người lên, mặt mũi khô ráo nhưng đôi mắt thì có hơi đỏ, một bộ dạng người đàn ông mạnh mẽ rơi lệ đây.
Du Trọng Hạ quỳ gối dưới gầm bàn, kinh ngạc hỏi, “Tân Tân, anh sao thế?”
Vừa rồi Phí Tân không quá để ý tới hành vi của cậu chàng, lúc này nhìn thấy, hắn ngay lập tức hoảng hốt thốt lên, “Đệch mợ, mau bò ra ngay, cái tư thế này của em sẽ bị đánh mã đó.”
Nè he, mua đồ ăn sáng cho nhau he. Gả gấp luôn đi 15 ơi, đợi gì nữa.=]]
Thật ra trong trường hợp này, Phí Tân im lặng là đúng, bởi vì ngay từ đầu Tân Tân đã không ưng nghề giáo, định hướng của Tân Tân không phải là cái nghề này, vậy thì đôi co làm gì khi mọi quyết định đã được sắp đặt sẵn, chỉ càng mệt mỏi hơn thôi. Nhưng mình không thích suy nghĩ tiêu cực trong đầu của Tân Tân, bố Phí nói không sai, cuộc đời của Tân Tân quá suôn sẻ, chỉ một chút áp lực đã có thể khiến Tân Tân sụp đổ, tại sao phải suy sụp với những điều không đáng hả Tân? Về khoản này, Du 15 sẽ giúp cậu nhận ra thôi, Du 15 kiên cường và mạnh mẽ hơn cậu nhiều lắm đó Tân ạ.
P.S Nay mị lại bị đau nửa đầu, trời sắp mưa nên mới bị thế này, chắc luôn. Vẫn hơn 4000 chữ, mạ ơi, tắt thở.
Diều Kinh Yến:
Dior 999:
Lông mày Chân Hoàn: