*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

EDITOR: LAM

(*) Bản ghi chép lại quá trình thiết lập ngây thơ bị phá vỡ.

Mặc dù là cuối tuần nhưng Phí Tân lại có chút chuyện cần phải quay trở về trường học. Sau khi đứng dậy, hắn mặc áo khoác chuẩn bị rời đi, Du Trọng Hạ tẻ nhạt ngồi ở trên giường giương mắt nhìn hắn, hắn cũng thông qua chiếc gương soi toàn thân ở phía lối đi để nhìn lại cậu chàng, ánh sáng bên ngoài khung cửa sổ hắt ngược vào trong khiến cho bóng dáng của em ấy có đôi chút cô đơn.

Phí Tân nói, “Hay là em đi theo anh tới trường học? Rồi em tìm một phòng tự học nào đó ngồi bấm điện thoại hoặc kiếm vài cuốn sách để xem, đợi anh xong việc thì tụi mình đi ăn cơm.”

Du Trọng Hạ mủi lòng muốn đi nhưng nghĩ tới nghĩ lui cậu vẫn lên tiếng từ chối, “Không đi, em không có khí chất của người học giỏi, em mà trà trộn vào trường anh kiểu nào cũng sẽ bị người cười chê.”

Phí Tân biết chuyện mà cậu chàng để ý không phải là vấn đề học giỏi hay không học giỏi, chỉ là em ấy không thích ở một mình trong một không gian xa lạ, em ấy sợ sự rụt rè sẽ làm ảnh hưởng tới khí chất ngông nghênh của mình.

Song, Phí Tân cũng không muốn vạch trần điểm yếu của Du Trọng Hạ, hắn nói, “Sẽ không có ai chê cười em đâu, vậy em tính làm gì sau khi anh đi?”

Du Trọng Hạ, “Em muốn ngủ thêm một lát, em có hơi choáng váng.”

Phí Tân, “Vừa tỉnh ngủ là đã chơi game rồi, em không choáng thì ai choáng.”

Du Trọng Hạ, “Liên quan quái gì tới game? Một giọt t*ng trùng bằng mười giọt máu, em đây là bị thiếu máu đó, anh nói thử coi nên trách ai? Anh khiến em phải bắn tới ba, bốn lần trong một đêm.”

Phí Tân bật cười, “Trách anh, là anh không đúng, lần sau còn dám.”

Du Trọng Hạ ôm ngực rồi dùng giọng điệu hệt như phim lồng tiếng để nói, “Ôi anh yêu, đừng khoe nụ cười quyến rũ chết tiệt ấy của anh ra nữa, em sẽ lại đổ máu mất thôi.”

Phí Tân, “Em không hề thiếu máu, em là đang ba hoa. Anh đi đây.”

Du Trọng Hạ vẫy tay theo kiểu mèo chiêu tài, “Bye bye.”

Phí Tân vươn tay muốn mở cửa nhưng lại dừng, hắn quay đầu lại rồi hỏi, “Anh muốn hôn một cái trước khi đi, có được không?”

Du Trọng Hạ, “Được chứ, đến đây.”

Hôn xong, Phí Tân rời đi.

Du Trọng Hạ gối đầu nằm ngủ trong chốc lát, cậu bị nụ hôn vừa rồi kích thích đến mức nằm mơ mà mồ hôi cứ túa ra nhễ nhại. Cậu là tuýp người rất hay nằm mộng, trước khi đi ngủ mà ăn gà (1) thì trong mộng kiểu nào cũng mơ thấy mình nhảy dù đoạt vật phẩm, xem phim thì sẽ nằm mộng mình trở thành đồng đội hoặc kẻ thù của nhân vật chính.

Trong giấc mơ lần này, cậu và Phí Tân vừa là người yêu vừa là bạn học, cả hai đang tham gia lớp tự học cùng với nhau. Đây là một giấc mộng huyền ảo có sự giao thoa giữa hai nền văn hóa Trung Quốc và phương Tây, nguyên thân của Phí Tân vốn là một chàng thiên sứ với đôi cánh màu trắng, ảnh lúc nào cũng nở nụ cười tươi tắn quyến rũ trước mặt cậu nhưng khi cậu đưa ra yêu cầu muốn hôn trộm sau lưng giáo viên thì thiên sứ Phí thánh khiết lại từ chối cậu.

Câu chuyện tình yêu này quả thực quá quạnh quẽ.

Sau khi kết thúc lớp tự học, Du Trọng Hạ một mình trở về kí túc xá, kết cấu của kí túc xá không khác biệt gì lắm so với chỗ ở hiện tại của cậu ở trường tập huấn, cũng là giường tầng, cũng là một phòng sáu người, đối diện cửa sổ lúc này là bầu trời chạng vạng trong giấc mơ, ánh hoàng hôn màu cam chiếu vào ô song cửa. Kí túc xá không một bóng người, Du Trọng Hạ ngả người nằm trên chiếc giường tầng dưới gần phía cửa sổ sau đó chậm rãi chìm vào giấc ngủ, mãi đến khi nghe thấy có tiếng chân người bước vào, cậu mới mở mắt ra, người tới là một Phí Tân toàn thân đen tuyền với đôi cánh màu đen.

Du Trọng Hạ sững sờ ngồi dậy, “Tân Tân! Sao anh lại hắc hóa (2) thế này?”

Satan Phí Tân lặng thinh không nói, hắn tiến về phía giường, bao phủ lấy cậu rồi sải đôi cánh màu đen to lớn che đậy toàn bộ không gian xung quanh.

Du Trọng Hạ, “…”

Trong không gian hạn hẹp nơi ánh sáng dần bị lu mờ, đôi môi Phí Tân mấp máy nói ra một câu khiến cho cậu chết ngay tại chỗ vì mất máu!

Ông —— ông —— Tiếng ồn ào từ máy hút bụi bên ngoài dãy hành lang của các bác gái lao công đã đánh thức cậu.

Du Trọng Hạ đổ mồ hôi đầy đầu, cậu vội vàng nhảy xuống giường chạy thẳng vào trong buồng vệ sinh. Quả thực thế tới ồ ạt! Dư vị của giấc mơ này còn mạnh mẽ hơn rất nhiều so với việc Phí Tân giúp cậu nghịch đồ hàng vào ngày hôm qua.

Từ trong buồng vệ sinh bước ra, cặp giò của Du Trọng Hạ có hơi thoát lực, cậu nằm úp sấp trên giường, nhịn không được lăn qua lăn lại hai vòng, bản thân ngủ chưa được một tiếng đồng hồ nữa, còn lâu mới tới giờ ăn trưa. Cậu nhắn cho Du Quý Dương một cái tin, hỏi nó đang làm gì, Du Quý Dương nhắn lại bảo nó không làm gì cả thế nên cậu bèn hẹn Du Quý Dương ra ngoài.

Hai anh em cùng nhau đi siêu thị, Du Trọng Hạ mua một số đồ ăn vặt và nhu yếu phẩm hằng ngày cho em trai mình.

Du Quý Dương hỏi, “Anh hai, anh bị sao thế? Trông ít nói và phờ phạt quá.”

Du Trọng Hạ, “Hầy…”

Du Quý Dương, “Anh cãi nhau với thầy Phí hả?”

Du Trọng Hạ, “Làm sao có khả năng, tao có thể cãi nhau với mày chứ riêng ảnh thì không, hai đứa tụi tao là CP đam mỹ ngọt ngào, cưng chiều đấy.”

Du Quý Dương, “Anh thật đúng là… Đọc nhiều biết nhiều.”

Du Trọng Hạ, “Em trai, mày lái xe bao giờ chưa?

Du Quý Dương, “Sang năm em mới thi bằng lái xe, học kỳ này em muốn dành thời gian lấy cho được học bổng toàn phần.”

Du Trọng Hạ, “Ý tao là cái loại lái xe kia kìa.”

Du Quý Dương, “À, thầy Phí thổ lộ muốn ăn anh rồi ư?”

Du Trọng Hạ, “Cũng… Gần như là vậy.”

Du Quý Dương, “Ngày hôm qua em đã bảo là ánh mắt thầy Phí nhìn anh rất thâm thúy mà, anh cứ không tin. Rồi tối hôm qua anh thuê phòng không chỉ một người đúng không? Hai người đã làm những gì?”

Du Trọng Hạ, “Mày bớt hóng hớt lại nha! Tao là anh mày đấy, ăn dưa ăn tới trên đầu tao luôn nhỉ? Tao đánh chết mày bây giờ.”

Du Quý Dương bình chân như vại, ” Tóm lại đã lái chưa?”

Du Trọng Hạ, “Chưa!”

Du Quý Dương, “Sao lại chưa? Thầy Phí không được? Anh cũng đừng có kén chọn quá.”

Du Trọng Hạ, “Cái ngữ sen trắng nhà mày, tao cảnh cáo mày, chớ có nhớ thương bạn trai tao.”

Du Quý Dương, “Hầy… Anh cứ nghĩ em như thế là sao? Về căn bản, thầy Phí không phải gout em.”

Du Trọng Hạ, “Chứ mày thích gout như nào? Giống thằng Vạn Bằng Điểu ấy hả? Khai thật đi, hai đứa tụi bây đã lái xe chưa? Thật sự chỉ mới hôn thôi à? Không gạt tao đúng hông?”

Du Quý Dương, “Em hẹn hò với cậu ta mới có mấy ngày chứ nhiêu đâu? Khi đó cậu ta còn chưa tới 17 tuổi, anh chớ có ăn nói lung tung.”

Du Trọng Hạ, “Chưa tới 17 thì có vấn đề gì không? Ai biết được tụi bây là Tấn Giang hay Hải Đường (3).”

Du Quý Dương, “Lại còn lên mặt với em… Thế sao anh với thầy Phí quen nhau lâu vậy rồi mà vẫn chưa lái xe, hai người tính làm chuyên mục truyện dài trên tờ Nhân Dân Nhật Báo hay gì?”

Du Trọng Hạ, “…”

Du Quý Dương, “Nguyên nhân do ai?”

Du Trọng Hạ, “Khó nói lắm, cả hai.”

Du Quý Dương, “Ồ, cái này…”

Trên đầu Du Quý Dương lúc này hệt như đang có hai hàng chữ điên cuồng chạy qua:

#Phí Tân không được.

#Anh của tui cũng không được nốt.

Du Trọng Hạ, “Không phải! Đều được! Tao được, ảnh càng được!”

Du Quý Dương, “Thế thì tại sao?”

Du Trọng Hạ, “Thì…Tao có hơi sợ, ảnh thì bảo là chưa chuẩn bị xong.”

Du Quý Dương, “Anh sợ cái gì? Sợ đau?”

Du Trọng Hạ, “Không phải.”

Trai thẳng là loại sinh vật trời sinh thích đi chinh phục chứ không thích bị chinh phục. Thời điểm lúc mới xác định mối quan hệ, cậu sớm đã biết ngày này nhất định sẽ tới thế nên cậu mới hi vọng mình là một con Tỳ Hưu (4), sau đó cũng chính cậu là người thúc giục Phí Tân nhanh chóng lái xe bởi vì cậu muốn cổ vũ chính mình giải quyết cho xong đống rắc rối phức tạp này nhưng Phí Tân cứ luôn cự tuyệt cậu, lòng can đảm của cậu cũng theo đó mà cạn kiệt dần. Kế tiếp mọi chuyện lại chậm rãi biến thành làm cũng được mà không làm cũng được, không quan trọng nữa, dù sao Tân Tân yêu cậu, cậu cũng yêu Tân Tân, cả đời tuốt cây hàng của nhau vẫn sẽ hạnh phúc thôi.

Du Quý Dương, “… Trai thẳng tụi anh thật khó hiểu.”

Du Trọng Hạ, “Chuyện đó thật sự sướng lắm hả? Tao xem GV thấy mấy bé thụ trông có vẻ hưởng thụ lắm.”

Du Quý Dương, “Em hổng biết. Em có lái bao giờ đâu.”

Du Trọng Hạ, “Rồi làm cách nào mày biết mày là thụ?”

Du Quý Dương, “Chẳng phải con trai hồi cấp 2 thường hay nằm mơ mấy loại chuyện như vậy à? Em ở trong mộng phát hiện mình là thụ.”

Du Trọng Hạ, “Mới cấp 2 mà đã phát hiện rồi? Mày giấu kĩ thật đấy, tại sao không kể với tao?”

Du Quý Dương, “Phải kể như thế nào chứ? Hồi đó em vẫn chưa chắc chắn lắm, em còn tự hỏi có khi nào mình mắc phải chứng bức bối giới (5) không nhưng triệu chứng không giống lắm, em không hề coi mình là một người con gái. Mãi cho đến khi quen biết Vạn… Lên cấp ba, em mới xác định là mình thích con trai.”

Du Trọng Hạ, “Sau này có chuyện gì cũng phải nói với tao, đã vô tri mà lại cứ hay đoán mò, cái gì mà bức bối giới, mày ẻo lả thì có.”

Du Quý Dương, “Em không ẻo lả, đừng nói em như vậy.”

Du Trọng Hạ suy ngẫm một lúc, đúng là như vậy, Du Quý Dương hoàn toàn không giống cái dáng vẻ “Ẻo lả” của Giang Sở, em trai cậu thuộc dạng hướng nội, nhát gan.

Cậu cất tiếng, “Du Quý Dương, mày không hề ẻo lả, tao sai rồi, mày là một thằng đàn ông chân chính.”

Du Quý Dương nhìn cậu rồi nói, “Du Trọng Hạ, anh là người anh trai tốt nhất thế gian.”

Phí Tân gọi điện thoại đến hỏi cậu đang ở đâu, ảnh xong việc rồi, nói muốn đến ăn cơm cùng hai người bọn cậu.

Du Quý Dương, “Em về đây, em không muốn làm bóng đèn.”

Du Trọng Hạ, “Ban ngày ban mặt hai đứa tụi tao làm cái quái gì được, cơm nước xong rồi hẵng đi, mày muốn ăn gì, cho mày chọn đấy.”

Du Quý Dương ở lại không đi nữa.

Cả hai kiếm chỗ ngồi chờ Phí Tân đến sau đó tiếp tục tán gẫu về vấn đề của Du Trọng Hạ.

Du Quý Dương hỏi, “Anh và thầy Phí chưa từng lâm trận, vậy làm cách nào để quyết định ai công ai thụ?”

Du Trọng Hạ, “Ảnh sao có thể làm thụ được? Lẽ dĩ nhiên là tao làm rồi.”

Du Quý Dương, “Qua loa vậy luôn hả?”

Du Trọng Hạ, “Sao lại bảo là qua loa? Tao với Tân Tân đứng cạnh nhau, ai nhìn qua cũng đều biết ảnh công, tao thụ, trời xanh đã ăn bài như thế rồi. Nếu tao với thằng Vạn Bằng Điểu bắt cặp làm gay vậy thì chưa chắc à nha, phải đánh nhau ba ngày ba đêm mới có thể phân định ai làm thụ, biết đâu chừng sẽ là hỗ công cũng nên.”

Du Quý Dương, “…”

Du Trọng Hạ ngây thơ vô số tội nói, “Tao tùy tiện lấy một cái ví dụ thôi, ai thèm bắt cặp làm gay với cái dòng Điểu ngu ngục ấy.”

Du Quý Dương, “Tóm lại, dựa vào hình thể để nhận định công thụ rất không khoa học.”

Du Trọng Hạ, “Cũng không chỉ dựa vào mỗi hình thể. Nếu tao nói với ảnh tao muốn làm công, ảnh nhất định sẽ không phản đối, nhưng mà tao cứ cảm thấy… Rất khó tưởng tượng nổi, dù sao tao vẫn cho rằng ảnh đè tao khá là hợp lí, giờ kêu tao đè ảnh tao lại thấy khó chịu trong người. Với cả cong thì cũng đã cong rồi, người yêu lại còn là một chàng trai to khỏe, sao phải làm công? Thế chẳng khác nào việc tao bị bẻ cong trở thành vô nghĩa?”

Du Quý Dương, “… Anh nói cũng hợp lí ghê.”

Du Trọng Hạ, “Đợi đến khi nào tao và Tân Tân chính thức lái xe, tao sẽ truyền thụ lại cho mày một ít kinh nghiệm.”

Du Quý Dương, “Anh không sợ nữa à?”

Du Trọng Hạ, “Vẫn có hơi sờ sợ nhưng chờ mong lại chiếm đa số, Tân Tân nhà tao gợi cảm chết đi được!”

Du Quý Dượng, “Lau nước miếng giùm cái.”

Du Trọng Hạ, “… Tao với Tân Tân sẽ đi du lịch vào ngày Quốc Khánh, tao nói muốn dắt mày theo, ảnh không phản đối.”

Du Quý Dương, “Em?… Thôi, em không nên đi thì hơn.”

Du Trọng Hạ, “Nghỉ hè rủ mày thì mày khước từ, bảo phải ở nhà với mẹ, Quốc Khánh mày đâu có về nhà, mày tính ở lại trường tự học bảy ngày hay gì? Đừng lo chuyện tiền nong, bố tụi mình cân tất, ổng có điều kiện mà.”

Du Quý Dương, “Để em suy nghĩ đã.”

Phí Tân tới nơi, Du Quý Dương ăn với hai người một bữa cơm rồi trở về trước.

Du Trọng Hạ và Phí Tân nắm tay nhau đung đưa suốt cả quãng đường đi, bọn họ cuốc bộ về lại khách sạn.

Trong lúc chuẩn bị ngủ trưa, Du Trọng Hạ thuật lại giấc mơ khi sáng cho Phí Tân nghe, giấc mộng đó vốn đã tràn ngập sắc dục nay lại bị thêm mắm dặm muối bởi cậu phát thanh viên thiên tài khiến cho giấc mộng càng thêm sống động như thật.

Phí Tân, “…”

Du Trọng Hạ dừng lại sau đó hỏi, “Anh nuốt nước miếng phải không?”

Phí Tân, “Không có.”

Du Trọng Hạ, “Rõ ràng em thấy yết hầu anh nhúc nhích, còn dám bảo không có?”

Phí Tân, “Đừng có đánh trống lảng, kể tiếp đi, anh biến thành Satan đè em xuống giường, rồi sao nữa?”

Du Trọng Hạ, “Toàn thân anh đen tuyền, cao lớn gợi cảm tiến lại gần em nhưng lại chẳng nói gì cả, trông rất tà mị cuồng quyến (6) viết in hoa nha. Em thốt lên, Tân Tân! Sao anh lại hắc hóa thế này?!”

Phí Tân, “Và?”

Du Trọng Hạ, “Anh đoán thử xem, phiên bản hắc hóa của anh đã nói gì với em?”

Phí Tân, “…  Hắc hóa phì phát hắc hội huy phát (7)?”

Du Trọng Hạ buột miệng chửi thề một câu, căm tức nói, “Anh đã hủy hoại tất cả tình cảm của em.”

Phí Tân, “Thế tóm lại anh đã nói cái gì?”

Du Trọng Hạ, “Không kể nữa.”

Phí Tân, “Rốt cuộc anh đã nói gì vậy?”

Du Trọng Hạ, “Quên rồi, em muốn đi ngủ.”

Cậu vốn đang đợi Phí Tân xáp lại chơi với cậu một lúc nào có ngờ ảnh chẳng thèm tới thế nên cậu đã chìm luôn vào giấc ngủ.

Phí Tân mới chỉ chợp mắt trong chốc lát, đến khi mở mắt ra đã thấy Du Trọng Hạ ngủ một cách say sưa, hắn bèn nằm yên không nhúc nhích cầm lên điện thoại di động đọc tài liệu… 《Thảo Luận Chuyên Sâu & Đơn Giản Về Tình Dục Đồng Tính Nam》 phiên bản Tiếng Anh. Bản chất của cuốn sách này là sự kết hợp giữa một nửa kiến thức khoa học phổ thông và một nửa giáo trình hướng dẫn, chủ yếu là nói về cách những người đồng tính có thể tận hưởng tình dục một cách an toàn và lành mạnh hơn.

Hiện tại Phí Tân đã xem được hơn phân nửa, cái hắn đang nghiền ngẫm chính là xem xét cấu tạo sinh lý nam dưới góc độ giải phẫu, đặc biệt là toàn bộ hệ thống sinh lý mà người tiếp nhận phải điều phối.

Cuối tuần này, không có gì xảy ra.

Du Trọng Hạ phải trở về trường tập huấn vào ngày Thứ Hai và bọn họ không thể gặp nhau trong một tuần nữa.

Sau khi tách ra, Du Trọng Hạ mới lên Wechat hỏi Phí Tân.

Du Trọng Hạ: 【Sao anh không hỏi nữa, cái vụ phiên bản hắc hóa của anh đã nói gì với em ấy?

Phí Tân: 【Cũng đâu phải anh thật sự nói.

Du Trọng Hạ mỉa mai hắn: 【Ôi, thứ đàn ông vô tình không biết nói lời mùi mẫn.】

Trong giấc mơ của cậu, Phí Tân – Người đã hắc hóa thành Satan, sau khi đè cậu trên giường thì dùng đôi cánh màu đen khổng lồ của mình để tạo ra một chiều không gian nhỏ hẹp khiến tim người loạn nhịp, ảnh cô lập hoàng hôn đỏ rực ở bên ngoài, hơi thở của cả hai quyện vào nhau, tại bên trong ba ngàn giấc mộng đan xen lại như chất chứa vực sâu dịu dàng tới vạn trượng.

Giấc mơ đó quả thực say đắm đến tận cùng thế nên Du Trọng Hạ không cách nào xem nó như là một giấc mộng xuân bình thường.

Phí Tân: 【Cuối tuần này, em có muốn biến giấc mơ ấy thành sự thật không?

(1)Nguyên văn 吃鸡 – Ăn gà: “Winner Winner Chicken Dinner”, một thuật ngữ trong PUBG khi bạn giành chiến thắng.

(2) Nguyên văn 黑化 – Hắc hóa là sự thay đổi mạnh mẽ về tính cách hay trạng thái tinh thần của một người (nhân vật), hay nói cách khác từ một người trong sáng, hiền lành, thuần khiết, lương thiện chuyển sang trạng thái mất đi lí trí nhường chỗ cho thú tính, cho những gì xấu xa nhất. (Thao baidu)

(3) Tấn Giang thì đã quá quen thuộc với mọi người rồi ha, nói chung tiểu thuyết đăng trên Tấn Giang điều được kiểm soát khá là nghiêm, từ cảnh H cho tới những chủ đề nhạy cảm. Tấn Giang khó bao nhiêu thì web Hải Đường ngược lại bấy nhiêu, đây là thiên đường của những bộ 18+ trở lên. 

(4) Nguyên văn 貔貅 – Tỳ Hưu là đứa con thứ 9 của loài rồng. Vẻ đẹp của Tỳ Hưu là sở hữu của tất cả những thứ đẹp nhất của các loài vật khác: đầu như Kỳ Lân, có sừng trên đầu, thân to như thân gấu, trên lưng có cánh. Nhưng trên đời này vốn đâu có sự hoàn hảo, khi sinh ra Tỳ Hưu đã mang trong mình dị tật là không có HẬU MÔN. Sinh ra chưa được vài ngày thì Tỳ Hưu chết, chết từ khi còn rất bé, làm cho Ngọc Hoàng cảm động nên cho về làm linh vật nhà trời chuyên phò trợ về tài lộc. (Theo wiki)

(5) Nguyên văn 性别认知障碍 – Bức bối giới là cảm giác bức bối mà một người cảm nhận được do bản dạng giới và giới tính sinh học của họ không trùng khớp với nhau. (Theo wiki). Nói một cách cụ thể hơn thì người mắc chứng “bức bối giới” thường nghĩ mình có giới tính khác với giới tính của cơ thể và họ muốn chối bỏ giới tính của cơ thể bằng cách phẫu thuật chuyển giới. Các bạn có thể tham khảo thêm tại đây.

(6) Nguyên văn 邪魅狂狷 – Tà mị cuồng quyến là một tổ hợp từ ngữ. Hiểu đơn giản sẽ là Tà ác – Quyến rũ – Ngông cuồng – Liêm khiết, nhưng khi “cuồng quyến” kết hợp lại với nhau thì sẽ là ngông cuồng nhưng trong khuôn khổ cho phép, đây là một cụm từ có hàm ý rất sâu xa, thời xưa dùng để chỉ những bậc quân tử dám vượt ra mọi khuôn khổ, phép tắc, có chí tiến thủ nhưng vẫn biết giữ mình trong sạch, làm những việc nên làm mà không cần báo đáp. Ngày nay “tà mị cuồng quyến” thường dùng để miêu tả bá đạo tổng tài, thiếu chủ hắc đạo, siêu sao quốc tế, thương giới tinh anh…

(7) Nguyên văn  黑化肥发黑会挥发(Hēi huàféi fā hēi huì huīfā) –  Hắc hóa phì phát hắc hội huy phát (Phân hóa học đen rất dễ bay hơi). Cho những bạn nào quên thì ở chương 37 lúc 15 đi chơi công viên với gia đình Tân Tân, ẻm có đọc một đoạn phát âm quéo lưỡi, đây, nó đây. Nhưng Tân Tân không được như 15 nên chỉ đọc tóm gọn lại.

Hết ngoại truyện 3

Chọi má, Tân ơi, Tân Tân trưởng thành rồi. =]]]]]

Mèo chiêu tài:

Mèo vẫy tay - Niên niên hữu dư SW 9406 - Mèo thần tài may mắn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play