*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

EDITOR: LAM

Lúc Phí Tân về đến căn hộ, bố mẹ của hắn cũng đã có mặt ở nhà.

Phí Văn Khiêm bưng dĩa trái cây mới vừa gọt xong bắt chuyện với hắn, bảo hắn rửa tay rồi đến ăn. Hắn rửa sạch tay, từ trong buồng tắm bước ra, Tân Lệ Bình vừa ăn hoa quả vừa giơ ngón tay chỉ về phía ghế sô pha, bà cười nói, “Thầy Phí, học trò của con tới trả lại quần áo cho con kìa.”

Phí Tân gần như đã quên bén luôn chuyện này, hắn cầm lấy cái bọc to nằm trên ghế, bên trong quả nhiên là chiếc áo phông mà hắn đã cho “Du Trọng Hạ” mượn trong dịp nghỉ hè khi ấy, giặt rất sạch sẽ, xếp đến vô cùng gọn gàng, còn thả thêm một miếng ghi chú kèm theo, mặt trên là một dòng chữ viết cực kì chỉnh tề, tỉ mỉ: 【Thầy ơi, em đã quyết định về sau phải đi con đường như thế nào rồi, cảm ơn thầy, chúc thầy viên mãn.】

Cái chữ viết thế này chẳng phải rất đẹp mắt ư? Thế quái nào bài tập lại viết loạn thành một đống vậy? Với cả quyết định cái gì? Những lời kia là sao? Cái con người thích làm cái gì thì làm cái ấy này.

Lúc trước Tân Lệ Bình có nghe Phí Tân kể về việc xảy ra trong kỳ nghỉ hè, bà nói, “Cậu học trò này của con dáng vẻ ưa nhìn lắm đó, chẳng qua có chút hơi thẹn thùng thôi, mẹ nói con sắp trở lại rồi, kêu thằng bé vào nhà chờ nhưng mà thằng bé không chịu cứ dúi y phục vào trong tay mẹ, trước khi đi còn cúi đầu chào nữa.”

Phí Tân – kẻ đã từng lãnh giáo qua bản lĩnh khom lưng cúi chào của cậu chàng lúc này mới nói, “Chỉ cúi có một lần thôi hả? Chậc, hiện tại mới coi như là cùng một người.”

Tân Lê Bình thốt lên trong kinh ngạc, “Con ăn nói vậy là sao?”

Phí Tân trả lời với một chất giọng đầy mỉa mai, “Tân nữ sĩ, ngài đừng để vẻ ngoài của cậu ta đánh lừa. Cậu học trò này chính là một đứa nhỏ độc nhất vô nhị hiếm có khó tìm, vừa thích gây chuyện lại còn yêu bạo lực, miệng không nói nổi một câu thật lòng, trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, sáng nắng chiều mưa, thay đổi còn hơn chong chóng, con đoán tám chín phần kiếp trước cậu ta hẳn là một nghệ sĩ biến kiểm (*) trong kịch Tứ Xuyên đó.”

(*) Nguyên văn 变脸 – Biến kiểm là một kỹ thuật trong kịch Tứ Xuyên. Diễn viên mặc trang phục sặc sỡ, di chuyển theo tiếng nhạc, đeo mặt nạ nhiều màu nhằm khắc họa các nhân vật kịch tiêu biểu, khi nhạc lên đến cao trào, diễn viên phất quạt hoặc tay áo qua mặt, trong tích tắc đã thay đổi từ mặt nạ này sang mặt nạ khác, mỗi mặt nạ biểu thị một tâm trạng khác nhau. (Theo wiki)

Tân Lệ Bình vừa cười vừa nói, “Con đừng có phóng đại như vậy, lứa tuổi học sinh cấp ba vốn đang trong giai đoạn bất ổn về cảm xúc mà, dù sao hiện tại con đã là giáo viên, phải biết nghiêm khắc với chính mình và rộng lượng với người khác.”

Phí Văn Khiên, “Thế còn cậu học trò khinh khi thằng bé ấy thì sao? Ở trường học có còn bắt nạt thằng bé nữa không?”

“Dạ không, cậu ấy bị buộc phải thôi học rồi. Mới nãy lúc đi qua cổng khu chung cư con có thấy tụi nó, xem kiểu cách ngó bộ tốt lắm, hẳn là đã làm lành với nhau.” Phí Tân nói, “Đám học trò ban này, cảm xúc rất không ổn định.”

Cả người của Du Trọng Hạ bị nước mắt, nước mũi của Vạn Bằng cọ tèm nhem, cảm xúc quả thực rất không ổn định.

Nếu không phải kiêng dè tụi Dương Kha vẫn còn ở đây, cậu rất muốn ngay tại chỗ đánh vỡ sọ đầu chó của thằng Vạn Bằng: Ông đây là vì xem xét tới chuyện mày phải đi xa nên mới đách tính toán với mày, nhưng điều đó không có nghĩa là tao sẽ tha thứ cái việc mày nghe theo lời em trai tao cùng nhau làm gay với nó.

Sau khi bước lên toa điện ngầm, Vạn Bằng gửi tới cho cậu một tin nhắn.

Vạn Bằng: 【Mày hãy quên hết những chuyện vừa rồi đi, tao cũng phải phấn chấn lên thôi, làm lại từ đầu.】

Du Trọng Hạ trả lời: 【Mày tốt nhất là nên như vậy.】

Vạn Bằng: 【Thập Ngũ, mày cũng phải để ý chút, đừng đối xử quá tốt với con bạch nhãn lang YJY (1) kia.】

Cậu ngẫm nghĩ một lúc mới hiểu được ý của cậu ta là đang nhắc đến Du Quý Dương.

Du Trọng Hạ: 【Mày bị ngáo hả? Cái chữ viết tắt này có gì hay mà dùng? Bộ nó là lưu lượng (2) minh tinh hay gì?

Vạn Bằng: 【Không muốn nhắc đến tên cậu ta, ô uế hết cả bộ gõ chữ của tao.

Du Trọng Hạ: …

(1) YJY: Vết tắt chữ cái đầu trong tên của Du Quý Dương (俞季阳 – Yú Jì Yáng)

Bạch nhãn lang: Nguyên văn 白眼狼, dùng để chỉ loại người vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn. Người Đông Bắc khi nói đến Bạch nhãn lang là có ý chỉ loại người lúc bình thường thì trông hiền lành dễ bảo như chó, lúc không ngờ đến mới lộ ra bản chất hung tàn của sói. Các bạn có thể xem thêm tại đây.

(2) Lưu lượng minh tinh: Nguyên văn 流量明星, lưu lượng là cụm từ đặc biệt dành riêng cho những minh tinh sở hữu lượng fan hâm mộ hùng hậu. Cách để nhận biết lưu lượng chính là các ngôi sao này xuất hiện ở bất cứ đâu cũng gây sự chú ý lớn, đóng phim điện ảnh sẽ đem lại doanh thu phòng vé lớn, đóng phim truyền hình sẽ ra được tỉ suất người xem cao, tin tức gì mới cũng sẽ được làm truyền với tốc độ “bàn thờ”, chỉ cần một chút động tĩnh dù chỉ là nhỏ nhất cũng có thể thu hút lương lớn người quan tâm, theo dõi… Các bạn có thể xem thêm tại đây.

Hai ngày cuối tuần, Phí Tân xem phòng ngày thứ nhất đã chính thức ký hợp đồng, ngày hôm sau hắn ngay lập tức chuyển tới căn hộ cho thuê dành cho giới trẻ ở gần khu vực Thất Trung.

Một phòng khách, một phòng ngủ, một phòng vệ sinh, tiện nghi đầy đủ, môi trường xung quanh tương đối ổn, đi làm thuận tiện, buổi tối trở về ôn tập cũng khá là yên tĩnh.

Phí Tân trả xe ô tô lại cho mẹ của mình, hắn dắt theo chiếc xe đạp địa hình, từ dưới lầu chỗ thuê phòng trọ cưỡi xe chạy đến trước cổng Thất Trung cũng chỉ mất khoảng mười phút.

Thứ Hai là một ngày đầy nắng.

Du Trọng Hạ phá vỡ kỉ lục đi muộn của chính mình trong sổ ghi chép tuần trước, tiết truy bài đầu giờ đã sớm kết thúc, lúc này cậu chàng mới khoan thai bước tới.

Thầy Lý trực ban, “…”

Du Trọng Hạ hỏi trong sự ngạc nhiên, “Thầy à, tại sao mỗi lần trực ban sáng sớm đều là thầy hết vậy? Chắc hông phải thầy đã làm gì đắc tội với ban lãnh đạo đấy chứ?”

Thầy Lý, “…”

Một chiếc xe đạp địa hình thắng lại, dừng ở bên cạnh, Phí Tân ngồi trên yên xe chào hỏi chủ nhiệm Lý, “Thầy Lý buổi sáng tốt lành, sao vẫn là thầy trực ban vậy ạ?”

Chủ nhiệm Lý dòm hắn rồi lại ngó sang Du Trọng Hạ, ông cứ có cảm giác khung cảnh này trông quen quen thế nào ấy, như thể đang nằm mơ về một ngày nào đó bất kì trong tuần trước.

Thầy Lý thốt lên nghi vấn từ tận sâu đáy lòng, “Xin hỏi hai người các cậu là tổ hợp thần tượng hay gì? Mỗi ngày đều đúng giờ hẹn gặp nhau trước cửa trường là như nào đấy?”

Phí Tân và Du Trọng Hạ liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt toàn là sự ghét bỏ, song phương không hẹn mà cùng nhau toát lên vẻ thực chùy (3) của một tổ hợp thần tượng đang lục đục nội bộ.

Hồi tưởng lại một chút, xác thực tổ hợp này vừa mới bước vào sân trường là đã đường ai nấy đi.

Song, hôm nay khác biệt ở chỗ, Du Trọng Hạ phát hiện ra thầy giáo Phí thay đổi phong cách ăn mặc.

Tuần trước, Phí Tân vừa mới tới Thất Trung thực tập, hắn không muốn để lại ấn tượng non nớt, lỗ mãng trong mắt ban lãnh đạo cũng như những vị giáo viên khác cho nên vẫn luôn mặc áo sơ mi đóng thùng với quần tây, ngay cả tóc cũng phải dùng gel vuốt đến mức chỉnh tề, tiện tay chụp một bức là có thể in trên mấy tấm áp phích của các trung tâm đào tạo giáo dục. Cho nên Du Trọng Hạ cứ đinh ninh hắn ít nhất phải tầm hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi cũng là có lý do cả.

Kể từ ngày hôm nay, phương tiện di chuyển của Phí Tân đã chuyển từ chiếc BMW dòng bình dân sang xe đạp địa hình, nếu còn ăn mặc giống như mấy vị giáo viên Đông Phương (4) sẽ là một sự sỉ nhục to lớn đối với hãng xe địa hình Colnago C40 này. Vì thế hắn mới thay đổi trang phục thành loại thể thao giản dị, tóc tai cũng chẳng muốn trải chuốt, bị gió sớm thổi tung thành một độ cong tự nhiên, đây chính là dáng vẻ ngày thường của hắn khi còn ở trường đại học.

(3) Nguyên văn 实锤: Là một thuật ngữ thông dụng trên internet ám chỉ sự thật rành rành ngay trước mắt không thể nào chối cãi. Điển hình nhất là scandal của mấy diễn viên, idol, có người tung ra hình ảnh, video chứng thực tin đồn đó là đúng sự thật, trường hợp như thế sẽ được gọi là thực chùy.

(4) Nguyên văn 东方老师 – Ý chỉ những người giáo viên có phong cách ăn mặc đứng tuổi, chỉnh chu, vẻ mặt luôn luôn nghiêm túc.

Hai người thầy – trò bị chủ nhiệm Lý đuổi vào trong khuôn viên, Phí Tân muốn dắt xe tới chỗ để xe dành cho công nhân viên chức, hắn ngồi ở trên xe xua xua tay với Du Trọng Hạ, “Đi đây.”

Du Trọng Hạ dùng một vẻ mặt kì lạ để nhìn hắn.

Phí Tân, “??? Đúng rồi, người thân của thầy đã chuyển quần áo lại cho thầy, còn nói em quá khách sáo, không chịu bước vào nhà.”

Du Trọng Hạ, “…” Mày lại chạy tới nhà của người ta để làm cái gì? YJY mày ngứa đòn nữa rồi có phải không?

Cậu thấy Phí Tân không hiểu rõ chân tướng, bản thân cậu dĩ nhiên cũng sẽ không chủ động thẳng thắn, một lời thốt lên toàn vị chua lè. “Thầy Phí, anh nhân dịp cuối tuần đi phẫu thuật thẩm mĩ đấy à?”

Phí Tân cười nói, “Cán bộ môn, em là đang khen thầy trở nên đẹp trai hơn chứ gì?”

Du Trọng Hạ, … Đẹp cái bíp chứ đẹp.

Cậu đánh giá chiếc xe đạp của Phí Tân, tuy rằng không mấy hiểu biết nhưng cậu vẫn cảm giác được cái xe này bao ngầu, bỗng dưng tầm mắt của cậu khựng lại ngay tại đôi KD12 trên chân của hắn…

Bề mặt giày màu xám nhạt tuyệt đẹp kết hợp với đế giày màu xanh huỳnh quang bắt mắt? Không phải là?! Bà xã mà cậu đã ái mộ trong lòng từ rất lâu rồi sao?!

Phí Tân thất bại trong việc giao tiếp với cậu cán bộ môn quái gở này, hắn không nói, cưỡi xe chạy lấy người.

Du Trọng Hạ nhìn bà xã mà mình ngày nhớ đêm mong bị người đàn ông khác mang dưới chân chạy như bay, cậu vừa ngưỡng mộ lại vừa buồn bực, vốn là tháng sau sẽ có đủ tiền để mua, giờ thì hay rồi, dù có mua cũng chẳng thể xỏ, mang trùng giày sẽ rất khó xử, rất lúng túng đó. Nhất là khi trùng giày với một kẻ cao hơn mình (tạm thời), tuấn tú hơn mình (cũng là tạm thời), người xấu hổ nhất còn có thể là ai được nữa?

Du Trọng Hạ mang theo lòng thù hận, vừa đố kị lại vừa hâm mộ Phí Tân mà đắm chìm trong ánh ban mai ấm áp của tháng Chín, cậu quyết định đổi một vị bà xã khác, đôi kế tiếp chắc chắn phải tốt hơn đôi này.

Vạn Bằng đi khỏi Thất Trung, rời xa Dĩnh Châu.

Sau khi trải qua thương cảm trong lúc ly biệt, Du Trọng Hạ và đám nam sinh thể chất của ban 18 lại tiếp tục khôi phục tình trạng đi học thì ngủ, tan học thì chơi, không học hành, chẳng thèm đọc sách, chỉ mong cho đến cuối tuần để được trải nghiệm một cuộc sống thanh thản mà thôi.

Vết thương nơi tay của Du Trọng Hạ đã dần dần bình phục, băng gạc cũng được tháo ra nên không còn ảnh hưởng đến việc hắn sao chép bài tập về nhà nữa.

Hôm nay cán bộ môn Tiếng Anh đến lớp thu bài tập, chỉ thiếu mỗi mình cậu chàng, cán bộ môn đứng ở bên cạnh nhìn cậu múa bút thành văn, nhịn không được lên tiếng thúc giục, “Nhiên Nhiên! Mau! Còn mỗi ông thôi đó!”

Du Trọng Hạ đầu không ngẩng lên đã vội mắng người, “Mẹ bà chứ Nhiên! Ai gọi tui như vậy chứng tỏ là đang khen tui đẹp trai!”

Bạn cùng bàn của Du Trọng Hạ nhỏ giọng hát, “Cậu cười lên trông thật là đẹp mắt…”

Cán bộ môn Anh Ngữ hát nối theo, “Giống như Lưu Hạo Nhiên ở Thất Trung…”

“…” Du Trọng Hạ chép xong rồi, cậu quăng sách bài tập cho cán bộ môn sau đó gào lên, “Mau cút!!!”

Cán bộ môn ôm chồng bài tập đi từ cửa sau nộp cho giáo viên.

Du Trọng Hạ quay lại nhìn bạn cùng bàn của mình, ngồi cùng bàn nhích cái mông sang bên cạnh, tỏ vẻ ngây thơ, “Cho dù có là học sinh cá biệt cũng hông thể không phân biệt phải trái, tui có gọi tên của ông sao?”

Du Trọng Hạ, “…”

Ai có thể nghĩ đến một ngày, cậu thế mà lại bị PTSD (5) bởi ba chữ LHR (6). Nghe đến cái tên này da đầu của cậu ngay lập tức tê rần, thậm chí còn hoài nghi có ai đó đang lại đây chê cười cậu.

Người phải chịu trách nhiệm cho chuyện này cứ đến một người lại tính sổ thêm một người, thế là xong.

Mĩ Đoàn Ngoại Bán (7) đã bị Du Trọng Hạ gỡ bỏ, từ nay về sau chuyển sang dùng Đói Bụng Chưa (8).

Mì thịt bò của Lý Tiên Sinh, sau này đừng hòng mơ tới việc lấy được chỉ số KPI (9) từ cậu.

Trùm cuối –  Phí Tân, thầy giáo dạy Hóa. Vừa không thể gỡ bỏ cũng chẳng cần KPI. Làm sao bây giờ?

“Nhiên Nhiên!” Lớp trưởng chạy đến.

Du Trọng Hạ giận tím mặt, cậu muốn đánh người ngay tại chỗ.

Lớp trưởng vội vàng nói, “Anh hai! Bình tĩnh! Thảo luận chuyện nghiêm túc nè!”

Du Trọng Hạ, “Ông có cái gì nghiêm túc để thảo luận?”

Lớp trưởng đanh mặt thông báo, “Ngày Nhà Giáo sắp tới rồi, để tỏ lòng tri ân với giáo viên, Ủy ban lớp chúng mình đã quyết định sẽ làm thiệp chúc mừng…”

Du Trọng Hạ chen vào, “Ủy ban lớp ở đâu ra? Không phải chỉ có một mình ông thôi sao? Thứ độc tài còn giả bộ dân chủ làm gì?”

Lớp trưởng, “… Đây không phải là trọng điểm nha!”

Du Trọng Hạ, “Còn tri cái gì ân? Tổng cộng mới dạy được mười ngày.”

Lớp trưởng, “Lời này không đúng, một ngày làm thầy, cả đời làm cha mà.”

Lớp trưởng lấy ra một tấm thiệp được vẽ bởi các học sinh chuyên ngành mỹ thuật trong lớp, sau đó long trọng nói, “Ủy ban lớp trao quyền lại cho các cán bộ đại diện môn đến đưa phần tâm ý này cho những giáo viên bộ môn khác.”

Du Trọng Hạ tưởng tưởng một chút, đệch, mẹ kiếp, đây chẳng phải là muốn tui nhận giặc làm cha sao?

Cậu ngay lập tức cự tuyệt, “Không đi, người cha này tui từ chối nhận.”

Du Trọng Hạ đứng ở trước cửa tổ văn phòng Lý Hóa, do dự không muốn bước vào, cậu nghĩ thầm trong bụng, tui là ai, đây là đâu, tại sao tui vẫn phải vác cái mặt đến đây?

Quào, nhớ ra rồi, cậu là bị tên lớp trưởng hải đăng dân chủ (10) kia làm cho dao động.

(5) PTSD: Là viết tắt của cụm Posttraumatic Stress Disorder – Hậu chấn tâm lý hay Rối loạn stress sau sang chấn thương, là một loại rối loạn tâm lý, tổn thương về mặt tinh thần, biểu hiện bằng các triệu chứng lo âu rõ rệt sau khi phải đương đầu với sự kiện gây tổn thương và vẫn tiếp tục kéo dài sau đó khi sự kiện đã kết thúc từ lâu. Bệnh hay gặp ở những người từng trải qua các biến cố gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe tinh thần hoặc thể chất như thiên tai, chiến tranh, bạo hành(bạo hành gia đình, bạo hành tinh thần,…), tai nạn. (Theo wiki)

(6) LHR: Viết tắt chữ cái đầu của Lưu Hạo Nhiên (刘昊然 – Liú Hào Rán)

(7) Nguyên văn 美团外卖 – Mĩ Đoàn Ngoại Bán là một app đặt đồ ăn nhanh của Trung Quốc, được chính thức ra mắt vào tháng 11 năm 2013, trụ sở chính đặt ở Bắc Kinh. Mĩ Đoàn Ngoại Bán có tới 250 triệu người dùng, với hơn 2 triệu thương nhân hợp tác, hơn 500.000 nhân viên giao hàng, bao phủ hơn 1300 thành phố, số lượng đặt hàng mỗi ngày lên tới 21 triệu đơn.

(8) Nguyên văn 饿了么- Đói Bụng Chưa là một app đặt đồ ăn nhanh ở Trung Hoa đại lục được điều hành bởi công ty TNHH Công nghệ mạng Lazas (Thượng Hải), thành lập vào tháng 4 năm 2019 bởi cựu sinh viên đại học Giao thông Thượng Hải gồm Trương Húc Hào, Khang Gia, Uông Uyên, Diệp Phong, Tào Văn đồng sáng lập. Tính đến tháng 10 năm 2014, Đói Bụng Chưa đã phủ sóng gần 200 thành phố, liên minh với 180.000 nhà hàng, đặt hàng trung bình mỗi ngày lên tới 1 triệu đơn với hơn 2000 nhân viên. Tới tháng 6 năm 2017, Đói Bụng Chưa bao phủ 2000 thành thị, liên minh với 1.3 triệu nhà hàng với 260 triệu người dùng và hơn 15.000 nhân viên.

(9) KPI – Viết tắt của cụm Key Performance Indicator, là chỉ số dùng để đánh giá tiến độ cũng như hiệu quả khi thực hiện công việc, KPI sẽ giúp chúng ta hiểu rõ một công ty, một đơn vị kinh doanh hay một cá nhân đang thực hiện công việc tốt đến đâu so với các mục tiêu chiến lược đã đề ra.

(10) Nguyên văn 民主灯塔 – Hải đăng dân chủ ý nói chế độ dân chủ của nước Mĩ. Nguồn gốc của câu này được cho là bắt nguồn từ Phúc Âm Matthew 5 trong Kinh Thánh:

“You are the light of the world. A city that is set on a hill cannot be hid. Neither do men light a candle, and put it under a bushel, but on a candle-stick; and it gives light to all that are in the house.”

Tạm dịch: “Các ngươi là ánh sáng chiếu rọi thế gian. Là thành trì nằm trên một ngọn đồi không cách nào ẩn giấu. Không một ai thắp nến rồi lại ụp nó lên bằng một cái thúng nhưng nếu đặt nó trên một cái đế, ngọn nến sẽ soi sáng toàn bộ ngóc ngách trong ngôi nhà.”

Toàn bộ đoạn văn này được cho là đang miêu tả ngọn đèn hải đăng, kết hợp với việc giữa những năm 1886 và 1906, Tượng Nữ thần Tự Do đóng vai trò như một ngọn hải đăng để rọi đường cho tàu thuyền đi vào cảng New York. Người Mĩ cho rằng sứ mệnh của họ là làm thăng tiến và bảo vệ nền dân chủ trên toàn thế giới. Từ đó cụm “Hải đăng dân chủ” ra đời.

Đưa một tấm thiệp chúc mừng cho giáo viên thôi mà, thật ra cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

Du Trọng Hạ dáo dác dòm một chút, Phí Tân đang ngồi gõ gõ bàn phím máy tính.

Được thôi, đến thì cũng đến rồi.

Cậu tiến vào, sáp tới cái bàn của Phí Tân, khẽ gọi tên hắn, “Thầy Phí.”

Phí Tân thấy người đến là cậu chàng, trong lòng cảm thấy vô cùng diệu kì, cái nhìn của hắn dành cho cán bộ môn Hóa lúc này rất phức tạp, hắn vẫn luôn cảm thấy cậu chàng chính là mầm mống của sự tai họa, song bên cạnh đó, hắn cũng cảm thấy giao du với cậu chàng này rất ổn, hệt như một bức tranh phong cảnh trong quãng đời thực tập nhàm chán của hắn vậy.

Phí Tân hỏi, “Có chuyện gì sao?”

Du Trọng Hạ đem vật giấu ở sau lưng lấy ra, cậu chàng dâng lên thiệp chúc mừng sau đó dùng giọng điệu vô cảm như phần mềm Siri để nói, “Ngày lễ vui vẻ.”

Phí Tân nhận lấy, hắn thậm chí còn hoài nghi cán bộ môn là đang cố ý muốn chỉnh hắn, có một vài món đồ chơi hù người được thiết kế dưới dạng thiệp chúc mừng như thế này.

Nhưng vừa liếc mắt một cái, hắn thấy ngay bìa của tấm thiệp là một nhân vật được vẽ bằng màu nước, chính là hắn đang đứng giảng bài trên bục giảng, bức tranh vẽ rất đẹp, họa được cái thần của nhân vật.

Du Trọng Hạ giải thích, “Học sinh chuyên mỹ thuật của lớp tụi tui vẽ đó.” Vì không muốn lãng phí tâm huyết của mấy người bạn học này cho nên cậu mới chịu lếch xác đến đây.

Thầy Trương ngồi đối diện với Phí Tân hiếu kì hỏi, “Thầy Phí, cho tôi xem ké với.”

Phí Tân xoay thiệp chúc mừng lại, thầy Trương kinh ngạc thốt lên, “Dụng tâm lắm luôn đó.”

“Đúng vậy nha.” Phí Tân có chút xúc động, hắn nói, “Biết đâu chừng cuộc đời em chỉ trải qua đúng một lần Ngày Nhà Giáo này thôi, thật sự không ngờ tới bản thân sẽ nhận được một phần quà ý nghĩa như vậy.”

Du Trọng Hạ đang tính rời đi, nghe được những lời này, cậu kì quái hỏi, “Tại sao lại chỉ trải qua đúng một lần?”

Phí Tân không muốn giải thích, hắn cười nói, “Không có gì, cảm ơn cán bộ môn, em hãy thay thầy cảm ơn những bạn học khác nữa nhé, lễ vật này thầy rất yêu thích, thầy nhất định sẽ bảo quản nó thật kĩ để làm kỉ niệm.”

Du Trọng Hạ xoay người bước đi, đi được vài bước lại thụt lùi một chút ngó nghiêng vào bên trong văn phòng, cậu nhìn thấy Phí Tân cười tủm tỉm đem tấm thiệp cho mấy vị giáo viên khác coi, dòm tới đây cậu mới an tâm thoát thân.

Trở về phòng học, cậu nói với lớp trưởng, “Người cha dạy Hóa của ông thu rồi đó.”

Lớp trưởng, “Thầy ấy có nói gì không?”

Du Trọng Hạ không thèm phản ứng, quay về vị trí của mình, cậu thuật lại những gì mình nghe được trong văn phòng cho bạn cùng  bàn, “Lời ấy của ổng là có ý gì? Là chuẩn bị từ chức không làm nữa hả? Này… Cũng tốt quá ấy chứ.”

Ngồi cùng bàn, “Ông không biết ư? Thầy Phí là giáo viên thực tập mà.”

Du Trọng Hạ vẻ mặt mờ mịt, lần đầu tiên nghe nói luôn đó.

Ngồi cùng bàn nói Phí Tân là sinh viên năm bốn của Dĩnh Đại, đến Thất Trung thực tập một cái học kỳ thôi.

Du Trọng Hạ nắm được phần trọng tâm của tin tức, “Ông có chắc ổng là sinh viên của Dĩnh Đại không đấy?”

Ngồi cùng bàn, “Chắc chắn luôn, sinh viên ưu tú là đằng khác.”

Du Trọng Hạ, “… Mẹ bà, hóa ra chính là ổng!”

Du Quý Dương từng nói với Vạn Bằng, người mà nó thích hiện đang là sinh viên của Dĩnh Đại.

Chú thích: Con edit đã phải đi tra Kinh Thánh, 7749 lần cái Baidu và Zhihu, lượn sang tận google nước Mĩ chỉ để tra xem có đúng vậy không. Nhưng bởi vì không theo Đạo cho nên con edit hoàn toàn không biết vốn Anh Ngữ của mình có đủ để dịch đoạn văn trên chính xác nhất có thể hay không. Độc giả nếu có ai theo Đạo và phát hiện ra con edit dịch sai thì vui lòng nhắc nhở sương sương để con edit sửa lại nhé.
Nghệ thuật biến kiểm:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play