“Ngươi khóc.” Hoa Bách Hồng đứng đó, thân cao nhìn xuống Tư Đồ Mộc Lương, giọng nói càng thêm lạnh nhạt: “Ngươi đang khóc cho thê tử của ngươi à?”
Tư Đồ Mộc Lương luống cuống lắc đầu, hắn không rõ tại sao lại như vậy, nghe con quỷ kia hát khúc thê lương như vậy, thân ảnh hắn cô tịch như vậy, tiếng ca hắn thê lương như vậy, hắn lại có thể không ngừng rơi nước mắt như một cô nương.
Hắn kỳ thực cũng muốn khóc lớn một trận, ở một nơi không có ai, khóc vì thê tử đã qua đời của hắn, khóc vì hài nhi chưa ra đời của hắn, khóc vì Hoa Bách Hồng.
Hoa Bách Hồng ngồi xổm xuống, ôn nhu nâng mặt Tư Đồ Mộc Lương lên, hắn cười đến ôn nhu “Đừng thương tâm, ta hát cho ngươi nghe một khúc nhé.” Hắn đỡ Tư Đồ Mộc Lương từ xuống đất lên. “Khoảng thời gian ngươi không ở đây, ta mới học một bài, ta hát cho ngươi nghe nhé.”
Hắn buông hắn ra, trên mặt là một nụ cười ôn nhu, hắn phất ra đôi tay áo dài…
“Hoa…nào…rồi cũng phải tàn, người…đâu ai… luôn được viên mãn…”
“Ngươi không có gì phải xin lỗi ta cả.” Hoa Bách Hồng hờ hững, lại khom người kéo Tư Đồ Mộc Lương từ dưới đất lên.
Hắn kéo tay Tư Đồ Mộc Lương, trên mặt lại khôi phục nụ cười ôn nhu như lần đầu tiên gặp mặt, giọng nói ôn nhu: “Nếu trong lòng ngươi từng có ta, thì ở lại với ta một đêm, được chứ?”
Tư Đồ Mộc Lương đáp ứng.
Cùng Hoa Bách Hồng đi tới Hoa phủ, đi trên đường dặm đầy đã nhỏ trong sân đình, không biết có phải do trong lòng có cảm giác thê lương hay không mà ngay cả ở trong sân đình này, Tư Đồ Mộc Lương cũng có cảm giác trong sân đình trống trải đến phát hoảng, sinh ra đôi phần hiu quạnh.
Hắn nhìn bốn phía, nhưng không thấy bóng dáng Tích Hoàng đâu, không khỏi cảm thấy kỳ lạ: “Tích Hoàng đâu?”
Sau khi đi vào trong sần đình, cái cảm giác áp bách càng thêm mãnh liệt, mi mắt thản nhiên, tựa hồ như đã đoán được gì đó, vẫn tỉnh bơ như cũ.
“À.” Hoa Bách Hồng thờ ơ đáp: “Không biết lại đi đâu chơi rồi, không cần quan tâm nó làm gì.”