Tư Đồ Mộc Lương xuất hiện ở Hắc Thủy Thiên Lý, hắn vốn định nói cho Hoa Bách Hồng biết chính hắn đã lấy hoa tâm đi, lại phát hiện Hoa Bách Hồng đang đi dạo bên bờ sông.
Trong lòng hắn hổ thẹn, muốn xoay người rời đi, Hoa Bách Hồng đã phát hiện ra hắn.
Hoa Bách Hồng chạy về phía trước, bắt lấy cánh tay hắn, cười nói: “Ngươi đến thăm ta sao?”
Tư Đồ Mộc Lương không nói.
Hoa Bách Hồng lại tự mình nói tiếp: “Sau ngày ly biệt ấy, ta luôn nghĩ khi nào chúng ta mới có thể gặp lại, đã nhiều lần đều mơ thấy ngươi và ta gặp lại nhau trong mộng, tâm ý tương thông…”
“Đêm nay gặp lại, ta còn đang sợ đây chỉ là mộng, đây là thật sao?” Hắn cười, vội vã vỗ nhẹ lên người Tư Đồ Mộc Lương, đợi đến khi đã xác nhận xong lại mừng đến rơi lệ. “Là thật, là thật.”
Hoa Bách Hồng lại bật cười. “Thê tử của ngươi có phải đã qua đời hay không?”
Tư Đồ Mộc Lương kinh ngạc nhìn Hoa Bách Hồng: “Ngươi…”
Hoa Bách Hồng hơi nghiêng người tới gần hắn, nói: “Người có phải rất đau lòng không, dù ngươi trộm hoa tâm của ta nhưng vẫn không thể cứu thê tử của ngươi.”
Tư Đồ Mộc Lương lùi người ra sau, mặt theo bản năng quay đi, mắt chớp lóe, hóa ra hắn đều biết.
Hoa Bách Hồng híp mắt đánh giá Tư Đồ Mộc Lương, châm chọc nói:”Ngươi cho rằng chỉ bằng cách đơn giản như vậy của ngươi là có thể lấy được hoa tâm của ta sao?”
Tư Đồ Mộc Lương vốn không muốn truy cứu tiếp những lời Hoa Bách Hồng định nói, vô luôn nói gì cũng vô ích, thê tử và con hắn đã qua đời rồi, hắn chỉ nói: “Ta quen biết ngươi là một sai lầm, ngươi hại thê tử của ta, trong lòng ta cũng không dễ tha thứ cho ngươi, ta nghĩ ngươi cũng giống như ta, ta sẽ quên ngươi, cũng xin ngươi hãy quên ta đi!”
Hoa Bách Hồng ngẩng mặt lên, ánh mắt nhìn Tư Đồ Mộc Lương ánh lên sự nhu hòa.
“Hạt đậu đỏ ta tặng ngươi, ngươi vẫn mang theo bên mình, bức họa ngươi đưa ta, ta vẫn bảo quản cẩn thận, giống như ngươi vẫn luôn ở đây cạnh ta phiêu bạt trời đất, chúng ta chưa từng rời xa.”
Hoa Bách Hồng thấy hắn không đáp lại, cho rằng hắn nghe không hiểu, vì vậy tốt bụng giải thích: “Nói cách khác, thân thể ngươi đã không còn thuộc về Tư Đồ Mộc Lương nữa, cả người ngươi là của ta, đều là của Hoa Bách Hồng ta đây.”
Tư Đồ Mộc Lương cau mày nói: “Hoang đường/”
Tư Đồ Mộc Lương đi rồi, Hoa Bách Hồng tựa thuyền, nở nụ cười hồi lâu.
Khi trở về, hắn nhìn lại đường lúc tới, bầu trời bao la, chim Nhạn cô độc kêu ai oán. Xa xa là cánh rừng lạnh lẽo tĩnh mịch, núi ở xa mờ mịt.
“Người không bằng núi.” Hắn nói: “Núi vốn vô tình, nhưng chập chùng nhiều ngọn đưa tiễn nghìn dăm, người là chủng loại có tình, nhưng vì tường thành cao ngăn cách ở trong thành. Thành tường cao tới đâu, cũng vẫn có đường để vượt, nhưng người vô tình, lại lấy đó làm cớ đế tránh phải đưa tiễn.”
Hắn khẽ cười một tiếng: “Gặp lại tất tốt, nhưng như thế thì không bằng không gặp lại.”
Một thời gian rất lâu sau đó, Tư Đồ Mộc Lương không hề xuất hiện ở Hắc Thủy Thiên Lý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT