Có lẽ là do tính trẻ con bỗng trỗi dậy, hắn không tự chủ được bắt chước đám hài đồng vỗ tay theo nhịp, trong miệng cũng ngâm nga theo giai điệu.
Hát được phân nửa, hắn ngừn lại, trong mắt lóe lên một tia kỳ dị, hắn nhảy xuống cây, chạy vội ra cửa.
Trên chợ trấn, Tư Đồ Mộc Lương ôm mèo đen nhỏ trong ngực, tay đặt trên người mèo con vuốt lông.
Hoa Bách Hồng đứng im tại chỗ, tóc dài trong gió như dải tơ lụa màu đen, góc áo phía sau nhẹ đung đưa theo gió.
Hai người trầm mặc nhìn nhau.
Hoa Bách Hồng nhìn hắn, sau đó khóe miệng khẽ nhếch lên, gần như là bay đến lao vào trong lòng Tư Đồ Mộc Lương. (má ôi, thề là khúc này thấy HBH đáng yêu voãi tó)
“Được rồi.” Hoa Bách Hồng nói: “Ta nên mau chóng dẫn hắn về phủ băng bó vết thương cho nó rồi, bằng không vết thương bị nhiễm trùng cũng không tốt.”
Hắn ôm mèo, toàn bộ lực chú ý đặt hết lên người mèo con. “Đúng rồi, ta còn chưa biết tên mi đấy? Ta đặt tên hay cho mi nhé, trán mi có một túm lông vàng, ta gọi mi là Tích Hoàng đi! Tư Đồ công tử, tên này nghe hay không?”
“Hay.”
“Tích Hoàng… Tích Hoàng… Tích Hoàng…”
Trở lại Hoa phủ, Hoa Bách Hồng liền giống như muốn lật tung bếp bới tung tủ tìm ra băng gạc, nước thuốc, băng bó lại cho Tích Hoàng, cuối cùng còn kết một cái nơ con bướm thật đẹp cho Tích Hoàng.
Giằng xé đến hăng say, đầu mèo liền bị Hoa Bách Hồng gõ cho, động tác tuy không mạnh, nhưng lại chọc giận Tích Hoàng, mắt mèo trừng lên, phóng ra tia sáng lạnh.
Dám gõ trán thỏ tiên đại nhân ta đây, đúng là ăn tâm hùm mật gấu rồi, làm ra việc vô lễ như thế, thực sự là lố lắng, lố lăng.
Hoa Bách Hồng thấy Tích Hoàng trừng hắn, cũng vui vẻ, đưa tay ra trêu mèo nhỏ, nói: “Ngươi nhìn này, mèo đen nhỏ Tích Hoàng nhà ta là một đứa dễ cáu giận cơ đấy!”
Tích Hoàng trừng mắt nhìn ngón tay chướng mắt trước mặt, rống giận: Ta không phải Tích Hoàng, tên của ta là Tiệm Vô Thư, còn nữa, ta cũng không phải mèo đen nhỏ, ta đây chính là thỏ tiên đại nhân tiếng tăm lừng lẫy.
Nói rồi vươn móng vuốt ra định bắt lấy bàn tay chướng mắt nhưng lại chỉ bắt được khoảng không.
Không cam lòng, ta bắt tiếp, lại chỉ tóm được khoảng không.
Ta bắt tiếp, lại bắt được khoảng không. Ta lại bắt, vẫn là một lần bắt được khoảng không.
Không bắt được, lại còn chọc cười Hoa Bách Hồng, cười nói: “Mèo đen nhỏ này cũng rất thú vị.”