Hai người cùng nhau ăn bữa sáng rồi mỗi người đều đi làm việc của mình.
Công việc của Nguyễn Hiểu Phong bận rộn, tài xế riêng tới đón anh, còn
Tiểu Chu đưa Kỷ Khê tới phim trường.
Tiểu Chu là trợ lý nghiệp
vụ, bình thường vẫn bận rộn đi theo Nguyễn Hiểu Phong, không thường xuất hiện trước mọi người. Lúc cậu ấy đưa cô tới, còn có nhân viên đoàn phim tưởng là bạn trai Kỷ Khê, nhưng vì lễ phép nên không dám hỏi.
Chuyện đổi nam số 2 này hầu như mọi người đều đã biết, chỉ là cụ thể muốn đổi thành ai thì không biết.
Hôm nay Kỷ Khê đến, đạo diễn và phó đạo diễn liền triệu tập mọi người mở
cuộc họp, đại khái là kiểm tra sắp xếp lại lịch quay của mọi người. Đổi
Lục Vực, những cảnh quay đạt yêu cầu trước đây sẽ được xử lý hậu kỳ,
không bỏ đi, nhưng những cảnh quay dài đều bỏ hết đi.
Còn lại thì cứ theo kế hoạch rồi tiến hành, chỉ là có chút thay đồi—— Kỷ Khê cùng
nam số 2 còn chưa quay xong cảnh diễn phối hợp, mà đã được chuyển xuống
cuối. Mà bản thân Kỷ Khê, cũng từ đã hoàn thành các cảnh quay biến thành phải quay bổ sung.
Đạo diễn nói: “Bởi vì mọi người đều biết
nguyên nhân, hợp đồng với nam số 2 hiện tại có chút rắc rối. Người thay
thế cũng đã chọn ra, nhưng là vì lý do tuyên truyền, tạm thời toàn đoàn
phim bảo mật thông tin, mong mọi người phối hợp, nếu có phóng viên hoặc
là fans tới hỏi, cứ theo lẽ thường nói không biết.”
Mọi người đều như lọt vào trong sương mù, thuận theo tình huống hiện tai, mơ màng hồ
đồ đáp ứng. Chỉ có Kỷ Khê biết rõ chuyện là thế nào.
Sau khi cuộc họp kết thúc, toàn bộ đoàn phim lại một lần nữa tiếp tục công việc khí thế bừng bừng.
Chỉ là bắt đầu từ hôm nay, Kỷ Khê sẽ càng bận hơn so với trước đây, đến
thời gian nghỉ ngơi, đi dạo cũng không có. Cô phải tiến hành quay vai
nam số 2, đoàn phim cũng không có nhiều thời gian cho cô, buộc phải đuổi kịp thời gian công chiếu như dự định trước đây.
Mỗi ngày, cô đều có hai phần lời kịch phải học, thường xuyên nằm ở trên giường ôm kịch
bản. Một cuốn kịch bản dày, dùng đủ loại bút đánh dấu, kẹp ghi nhớ các
thứ, ngay từ đầu Kỷ Khê đã biết chính mình sẽ mệt, mệt mỏi qua đi liền
xốc lại tinh thần, xuống giường đi một vòng, vừa đi vừa đọc, đến khi mệt không chịu nổi nữa mới quay lại giường nằm.
Cũng có mấy lần, ngủ gật bị kịch bản rơi vào người, cô cũng không tỉnh lại nổi. Nhưng mà
cũng không có nhiều thời gian để ngủ, mỗi ngày Kỷ Khê phải dựa vào trang điểm để che đi mỏi mệt, dùng thuốc nhỏ mắt để bớt đi tơ máu hồng hồng
trong mắt vì thiếu ngủ, ngay cả đạo diễn luôn đặt công việc lên đầu cũng biết chuyện, khuyên cô đi nghỉ ngơi chút.
“Công việc mệt mỏi là chuyện bình thường, nhưng là cũng phải chú ý, đừng làm bản thân mệt mỏi quá.” Đạo diễn nói.
Kỷ Khê cười, “Lần trước tôi tham gia bảy vở nhạc kịch liền nhau, hai vở
cuối còn suýt nửa mất giọng. Nhưng vẫn chịu được, thành thói quen rồi
thì không sao, cũng chỉ là học hai phần lời kịch thôi. Giống như hồi thi đại học thôi, lúc ấy một quyển sách có khi phải đọc đi đọc lại bảy tám
lần ấy chứ.”
Tuy nói nghe nhẹ nhàng như vậy, nhưng mọi người đều
biết phần diễn của nam số 2 Lao Ái trong phim này áp đảo Tần Vương, cũng tương đương với việc Kỷ Khê phải học đến 60% lời thoại.
Đôi khi
Kỷ Khê vội đến mức quên mất thời gian, sáng chiều đảo lộn, cửa sổ khách
sạn đóng chặt, ánh đèn thay thế ánh sáng tự nhiên. Rồi tới phim trường,
mỗi ngày cũng là đủ loại kiểu dáng ánh sáng từ những bóng đèn lớn chiếu
vào, cơ hồ cũng không biết giờ là lúc nào nơi nào.
Nguyễn Hiểu Phong cũng đã hai tháng rồi không gặp cô.
Trong khoảng thời gian này, Tiểu Chu có tới một hai lần, đưa đồ cho cô. Còn
vệ sĩ mà mẹ Nguyễn Hiểu Phong thuê cho cô —— Kỷ Khê hiện tại vẫn là một
người vô danh, độ hot tuy có nhưng fan thì không, càng không thể có
chuyện fans tham ban hay là bắt cóc tống tiền linh tinh gì đó. Vệ sĩ này là quân nhân xuất ngũ, tên là Uất Trì. Từng phục vụ trong quân đội nước ngoài, là Hoa kiều, hiện tại về nước làm vệ sĩ. Anh ta không nói nhiều
lắm, ngược lại như là trợ lý của Kỷ Khê, mỗi ngày chăm sóc cho cô theo
yêu cầu của Nguyễn Hiểu Phong, mỗi ngày đưa cơm rồi đồ ăn vặt đến đoàn
phim cho cô, nhắc nhở Kỷ Khê nghỉ ngơi, giúp cô mua đồ dùng sinh hoạt cô cần.
Ngẫu nhiên Kỷ Khê sẽ tán gẫu cùng Uất Trì một chút, nói đến Nguyễn Hiểu Phong, Uất Trì liền nói: “Tiên sinh gần đây bận đến chân
không chạm đất, giống như cô vậy. Chờ tiên sinh hết bận sẽ trở về thăm
cô.”
Uất Trì tựa hồ là đem cô trở thành đối tượng nhớ nhung thân
mật của Nguyễn Hiểu Phong, mỗi ngày giống như quyến luyến mong sao mong
trăng, không vui vì người tình không đến. Kỷ Khê cũng không giải thích
gì nhiều, nói cho cùng, mỗi người sẽ có những nhận định khác nhau về cô, nếu thật sự muốn giải thích hết thì sẽ rất mệt.
Không có Lục Vực, đoàn phim vô cùng hài hòa, chỉ là mọi người thường thường sẽ hỏi nhau về người thay thế nam số 2.
Nữ số 2 cũng nói: “Quá kỳ quái, không phải nói thay đổi nam số 2 sao? Phải quay bổ sung rồi cắt nối biên tập, có không thấy thông báo lùi thời
gian phát sóng, việc như vậy còn có thể phát sóng đúng thời hạn ư?”
Mỗi người góp vài câu, nhớ tới nữ chính là Kỷ Khê, liền tới thám thính.
Kỷ Khê nói: “Tôi biết.”
Ánh mắt mọi người sáng lên, đều thò qua muốn nghe cô kể chuyện bát quái. Kỷ Khê lại cười, phất tay: “Nhưng mà tôi ký hiệp định bảo mật thông tin
rồi, không thể nói.”
Mọi người đều giả vờ oán giận cô một hồi, lúc sau cũng không có ai thắc mắc gì nữa.
Phim trường vào mùa hè oi bức vô cùng, bởi vì là phim cổ trang nên thường
xuyên phải quay chụp trong rừng nhân tạo, nơi này rất nhiều muỗi. Muỗi ở đây đã to lại còn độc, đốt một cái có thể sưng cả buổi sáng, mấu chốt
là không thể gãi, càng gãi càng ngứa, gãi đến chảy máu thì càng khó
lành. Một đám phụ nữ bị muỗi đốt đến khó chịu, có một hôm nữ số 2 quay
hỏng nhiều lần, bị đạo diễn mắng, thời tiết nóng lại còn bị muỗi đốt
liền khóc ngay lập tức.
Kỷ Khê cùng cô ấy ra ngoài giải sầu, mua
rất nhiều thuốc chống muỗi. Nữ số 2 ổn định cảm xúc rất nhanh, ngước đôi mắt phiếm hồng nhìn Kỷ Khê cười cười: “À, kỳ thật cũng không phải việc
gì lớn, là do tôi thôi, từ nhỏ được người trong nhà chiều chuộng, chưa
từng nếm qua gian khổ, Khê Khê, cô đừng cười tôi nha. Kỳ thật tôi có thể nhận được vai diễn này, đã xem như rất may mắn rồi, bao nhiêu sư tỷ sư
muội xuất thân chính quy, lăn lộn bảy tám năm vẫn không nhận được sự chú ý, vậy còn khổ hơn.”
Cảnh quay được thông qua, các diễn viên đã
quen thân với nhau, không khí đoàn phim khá tốt. Thời điểm khổ cực sẽ cổ vũ nhau, khi được nghỉ sẽ cùng nhau dạo phố.
Một tháng rưỡi nữa
lại trôi qua, Kỷ Khê đã quay xong phần diễn của nữ chính, gánh nặng
trong lòng cũng bớt đi phân nửa, công việc cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Chỉ là ngẫu nhiên khi cô đến khu mua sắm đi dạo, sẽ nghĩ đến lần “hẹn hò” cùng Nguyễn Hiểu Phong ở đây.
Vị tiên sinh này nhà cô, đã lâu rồi không xuất hiện. Đến chúc ngủ ngon
trước khi ngủ cũng không có, lịch sử trò chuyện đã dừng lại ở khoảng
thời gian một tháng trước.
Kỷ Khê biết anh bận, cũng không chủ động đi quấy rầy.
Uất Trì vẫn là bộ dáng của một vệ sĩ, lạnh nhạt ít nói, đôi khi thấy cô mệt đến phát ngốc, sẽ tự suy đoán tâm sự của cô, nói với cô: “Tiên sinh
đang bận, cô chờ ngài ấy một thời gian.”
Kỷ Khê liền cười, Uất
Trì không biết cô đang cười cái gì, lại cảm thấy cô đại khái chỉ là một
tình nhân nhỏ bé của Nguyễn Hiểu Phong thôi, không muốn có liên quan gì
với cô, nên không hỏi gì.
Ngày đóng máy, đoàn phim đãi tiệc BBQ ngoài trời.
Kỷ Khê hỏi: “Bữa tiệc này là kim chủ ba ba mời sao? Ngài ấy đến đây à?”
Mọi người cười cô: “Sao cô lại nghĩ thế? Hôm nay là đạo diễn vắt cổ chày ra nước rút tiền mời chúng ta đấy.”
Kỷ Khê “À” một tiếng, lấy ra di động nhìn nhóm chat của đoàn phim, quả
nhiên là đạo diễn mời khách, vì thế an an tĩnh tĩnh tham gia buổi liên
hoan.
Cô an an tĩnh tĩnh ngồi ăn, uống một chút rượu, cảm thấy
hơi say. Ăn xong bọn họ lại kéo nhau đi KTV, Kỷ Khê dứt khoát không đi,
cùng Uất Trì trở về.
Tửu lượng của Kỷ Khê không tốt lắm, đây cũng là nguyên nhân mà cô không bao giờ uống nhiều rượu ở bên ngoài. Tới khi gần đóng máy, đã có rất nhiều diễn viên quay xong phần diễn của họ nên rời đoàn trước. Mấy đoàn phim bên cạnh cũng lần lượt đóng máy, khách
sạn có vẻ hơi quạnh quẽ.
Uất Trì nhìn bước chân xiêu vẹo của cô, sau đó nói: “Tiểu thư, để tôi đi mua thuốc cho cô, nếu không buổi tối ngủ sẽ đau đầu.”
Kỷ Khê lại nhìn anh ta, đột nhiên thay đổi sắc mặt, từ ôn hòa điềm tĩnh
thành có chút hung dữ ngang ngược: “Anh không nên gọi tôi là tiểu thư,
nên gọi tôi là phu nhân mới đúng.”
Theo đạo lý cô đã kết hôn cùng Nguyễn Hiểu Phong, tuy rằng không biết theo thái độ của Uất Trì thì rốt cuộc trước đây Nguyễn Hiểu Phong có tiểu tình nhân gì không, nhưng cô
vẫn muốn làm loạn.
Gọi cái gì cơ…. phu nhân?
Uất Trì ngây ra một lúc.
Kỷ Khê nói: “Không tin chính anh đi hỏi Nguyễn Hiểu Phong đi.”
Cô thấy biểu tình của Uất Trì như hóc trứng vịt, đột nhiên càng cảm thấy
muốn làm loạn. Rốt cuộc cũng đến lúc đóng máy, áp lực đè nặng trên vai
cô cuối cùng cũng không còn, Kỷ Khê nhân cơ hội này mượn rượu làm càn,
cũng không làm khác cái gì quá phận, chỉ cười.
Uất Trì thoạt nhìn không biết nên làm gì, trong lòng lại vẫn là cảm thấy Kỷ Khê đang nói
sảng —— lời nói của kẻ say không đáng tin. Tin rằng cô gái nhỏ trước mặt này là phu nhân của Nguyễn Hiểu Phong thì thà rằng đi chạy hai mươi
vòng sân còn hơn.
“Hỏi tôi cái gì cơ?”
Phía trước có một người đàn ông quần áo phẳng phiu, nhìn về phía bọn họ.
Uất Trì ngây ra một lúc: “Ông chủ?”
Cùng lúc đó, trợ lý Tiểu Chu xuất quỷ nhập thân đột nhiên đi tới, cầm đồ trong tay của Kỷ Khê: “Phu nhân, để tôi cầm cho.”
Đối mặt với nghi hoặc của Uất Trì, Nguyễn Hiểu Phong gật gật đầu, ý bảo
chính mình đã nghe được. Mà tầm mắt của anh lại dừng trên người Kỷ Khê
——
Đã mấy tháng không gặp, Kỷ Khê gầy đi rất nhiều, sắc mặt cũng
tái đi một chút, nhưng khuôn mặt vẫn xinh đẹp vô cùng. Hiện tại, cô gái
nhỏ của anh uống say, con ngươi ngập nước nhìn về phía anh, làm anh quên hết thảy mọi việc.
Ánh mắt như một chú mèo, lại có phần tủi thân.
“A, là anh.” Kỷ Khê nhìn anh, lẩm bẩm, “Sao anh lại lờ tôi đi lâu như vậy chứ?”
Nguyễn Hiểu Phong biết cô uống say, duỗi tay ôm lấy cô sợ cô ngã, tay kia lại
nhéo mũi cô: “À, là anh, vậy em nói xem, anh là ai?”