Ngày hôm sau, khi Kỷ Khê tỉnh lại, vệ sinh cá nhân rồi đi ra ngoài mới phát
hiện Nguyễn Hiểu Phong đang ngủ trên sofa trong văn phòng.
Công
ty con ở đây vừa mở, sofa còn chưa ghép nối hoàn chỉnh, một số bộ phận
còn chưa lắp vào, cũng dùng một tấm vải phủ lên chống bụi giống hầu hết
đồ vật khác. Nguyễn Hiểu Phong cao, ngủ ở trên sofa có vẻ hơi chật chội, đôi chân thon dài không có chỗ để duỗi ra, thoạt nhìn ngủ cùng không
quá thoải mái. Ngày hôm qua Kỷ Khê chỉ nhớ rõ Nguyễn Hiểu Phong dẫn cô
vào trong phòng ngủ, khi đó đã khuya, cũng không biết rốt cuộc Nguyễn
Hiểu Phong ngủ khi nào, hẳn là ngủ muộn.
Còn quá sớm, Kỷ Khê sợ
chậm trễ tiến độ quay chụp của đoàn phim, vội vàng rửa mặt liền ra vừa.
Cô tay chân nhẹ nhàng, nhìn thấy Nguyễn Hiểu Phong còn chưa tỉnh, vì thế ôm chăn trong phòng ngủ ra đắp lên cho anh. Đêm qua Nguyễn Hiểu Phong
dùng tây trang của mình làm áo khoác, cô cũng nhẹ nhàng bỏ ra, sau đó
đặt ở một bên.
Ra ngoài, cô gặp Tiểu Chu.
Tiểu Chu hơi kinh ngạc: “Phu nhân dậy sớm vậy? Còn chưa đến 6 giờ. Không đợi ông chủ dậy rồi cùng ăn sáng ư?”
Kỷ Khê lắc đầu, nói nhỏ: “Tôi đi về trước, không thể để chậm tiến độ đoàn phim được.”
Tiểu Chu nhìn thời gian, cười: “Không có việc gì, đoàn phim bên kia tối hôm
qua đã bàn bạc về kế hoạch, hôm nay cô đi chụp lại ảnh tạo hình cho nam
số 2, buổi chiều trở về cũng được. Ông chủ bọn tôi thường khoảng sáu bảy giờ sẽ dậy, phu nhân nếu chưa nghỉ ngơi đủ thì có thể đi ngủ thêm chút
nữa.”
Kỷ Khê dụi dụi mắt, cầm di động lên nhìn, quả nhiên thấy
đạo diễn nhắn tin bảo cô sáng hôm nay đi chụp ảnh tạo hình. Mặt khác bởi vì đột nhiên đổi nam số 2, đoàn phim không có nhiều thời gian cho cô
học kịch bản, suy xét đến thời gian phát sóng đã công bố, Kỷ Khê chỉ có
thể tăng ca thêm giờ để đẩy nhanh tốc độ.
Tuy rằng khi cô đối
diễn cùng Lục Vực, theo sự liên kết của cốt truyện, cô đã nhớ sơ sơ lời
thoại của cả hai bên. Nhưng việc này vẫn là một khảo nghiệm đối với cô.
Kỷ Khê thấy Tiểu Chu nói có lý, nghĩ ngợi rồi liền đáp ứng, thuận đường
lại cùng Tiểu Chu xuống lầu mua bữa sáng. Khu này toàn là các tòa nhà
doanh nghiệp, phía dưới có tiệm cà phê, cửa hàng thức ăn nhanh bán 24
giờ, cũng có không ít người mới vừa tan làm ngủ gật ở bên trong.
Cô mua cháo cho chính mình, còn Tiểu Chu mua cà phê đen và bánh mì cho Nguyễn Hiểu Phong.
Kỷ Khê hỏi: “Anh ấy thích ăn cái này à?”
Tiểu Chu cười lắc đầu: “Ông chủ không thích ăn cái này, nhưng mà cũng không
có cách nào khác, bận quá, lúc đói quá thì bánh quy cũng có thể lót dạ.
Kỳ thật ông chủ rất kén ăn, phu nhân, hiện tại cả cô và ngài ấy đều bận, còn chưa tới nhà ngài ấy đúng không? Mỗi lần tôi thay ông chủ qua nhà
lấy đồ, bỏ qua việc nhà ngài ấy rất lớn đi, chỉ là đầu bếp cũng có tám
quyển từ điển về cách nấu ăn, cái này chú ý cái kia chú ý, Tôi tới lấy
đồ, ở đó có một đám người hỏi tới hỏi lui về chuyện của ông chủ, sợ muốn chết.”
Kỷ Khê nở nụ cười: “Khoa trương như vậy sao?”
“Đó, một khu biệt thự, người thân của ông chủ đều ở đó, tóm được tôi liền
hỏi khi nào ông chủ về, việc này sao mà tôi biết được?” Tiểu Chu nhắc
tới chuyện này, mặt ủ mày ê.
Cậu ta cầm bữa sáng lên cùng Kỷ Khê, sau khi Tiểu Chu nói xong, đột nhiên nghiêm túc lên, bổ sung một câu:
“Tuy rằng ông chủ chưa nói qua, nhưng tôi đi theo ngài ấy lâu như vậy,
cũng chưa từng thấy ngài ấy nói gì về gia đình, ăn tết đều ở công ty.
Hình như là…… quan hệ với gia đình không tốt lắm.”
Kỷ Khê như đang suy tư gì.
Gia thế của Nguyễn Hiểu Phong vẫn còn là một bí ẩn. Từ sau khi anh cầm cúp
ảnh đế về nước, vô số phóng viên giải trí đều muốn đào sâu về gia thế
của anh, nhưng mà dù có đào vét được hết thành tích của anh hồi còn đi
học, cũng không tìm được nửa điểm tin tức về gia thế.
Dưới loại
tình huống này, kể cả fans của Nguyễn Hiểu Phong, cùng với rất nhiều
người đều đoán mò, đoán thế này thế kia, cái gì cũng dám đoán.
Nhưng Kỷ Khê cũng biết sơ sơ, nhà Nguyễn Hiểu Phong theo thương nghiệp. Anh
từng nói qua với cô, trước kia nhà anh hi vọng anh học kiến trúc, rồi về nối nghiệp kinh doanh của gia đình, nhưng anh không nói một tiếng liền
chạy ra nước ngoài, rồi lại không rên một tiếng mà kết hôn, quan hệ gia
đình có vẻ không tốt lắm. Nhưng đến tột cùng vấn đề gì, cô cũng không
biết.
Kỷ Khê mang theo bữa sáng trở về, ăn phần ăn của chính
mình, sau đó đem đồ ăn của Nguyễn Hiểu Phong vào bếp, đợi anh dậy rồi
hâm nóng lại.
Thời gian còn lại, cô ngồi ở ghế sofa nhỏ bên cạnh Nguyễn Hiểu Phong, cúi đầu yên lặng đọc kịch bản.
Một lát sau, Nguyễn Hiểu Phong trở mình, thiếu chút nữa lăn từ trên chiếc
sofa nhỏ hẹp xuống. Kỷ Khê tay mắt lanh lẹ đỡ anh lại, cũng may Nguyễn
Hiểu Phong tỉnh lại từ trong mộng, miễn cưỡng chống lại cơn buồn ngủ.
Kỷ Khê nín cười, nhìn thoáng qua thời gian: “5 giờ 20, anh còn có thể ngủ 40 phút.”
Nguyễn Hiểu Phong không nói gì. Qua một hồi lâu, anh mới nghe rõ ra đó là
giọng nói của ai, lại đột nhiên mở mắt ra. Thấy Kỷ Khê ngồi bên cạnh,
anh xoa xoa huyệt thái dương, bỗng nhiên đứng dậy, mở to đôi mắt mang
theo tơ máu, thấp giọng nói: “Anh ngủ quên, sao em dậy sớm thế?”
Kỷ Khê nói: “Hôm qua ngủ nhiều, hôm nay dậy sớm một chút, anh cứ ngủ tiếp đi. Lát nữa em gọi anh dậy cùng ăn sáng.”
Nguyễn Hiểu Phong hiển nhiên vẫn còn buồn ngủ, Kỷ Khê nói vậy, anh cũng không
cự tuyệt. Tựa như tối qua anh dỗ cô ngủ, lúc này đổi ngược lại, biến
thành Kỷ Khê lôi kéo anh đi vào trong phòng ngủ.
Giường lớn mềm
mại tất nhiên là thoải mái hơn so với sofa, Nguyễn Hiểu Phong cũng không có tinh lực đi chú ý chuyện khác. Chỉ là thời điểm Kỷ Khê kéo chăn cho
anh, ngược lại anh lại tỉnh táo hơn một chút, mở mắt mang theo vài phần ý vị nhìn cô.
Mắt anh là mắt đào hoa, lúc lười biếng còn có thêm
vài phần câu người, dưới ánh sáng lờ mờ, ý cười như có như không, anh
nhìn làm tim Kỷ Khê đập nhanh.
“Phu nhân, có muốn ngủ cùng anh không?” Anh nói, mang theo chút trêu chọc.
Mặt Kỷ Khê đỏ lên, không biết nên nhìn anh thế nào, theo bản năng nhìn vào
điện thoại —— 5 giờ 21, lịch trình buổi sáng hôm nay của cô không bận,
kỳ thật cũng nên ngủ một giấc.
Cô nhỏ giọng nói: “Kia…… Được thôi.”
Lại nói thầm: “Vốn dĩ ngày hôm qua anh cũng nên ngủ ở đây nha.”
Nguyễn Hiểu Phong ngơ ngẩn, trong tích tắc đó anh hoàn toàn tỉnh táo.
Kỷ Khê bò lên phía bên kia giường, kéo chăn lên nằm bên cạnh anh.
Khoảng cách khá gần, chỉ cách anh khoảng nửa lòng bàn tay. Cô bọc chăn, nằm
nghiêng, lông mi đã dài lại cong, cơ hồ làm người ta cảm thấy giơ tay là có thể với tới.
Cô lẩm bẩm nói: “Nhanh ngủ đi, không còn nhiều thời gian đâu.”
Nguyễn Hiểu Phong lẳng lặng nhìn cô. Kỷ Khê cảm giác được ánh mắt của anh,
cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng —— cô nhanh chóng nhắm hai mắt lại,
tựa như ngày hôm qua.
Mà Nguyễn Hiểu Phong cũng giống như ngày hôm qua, đột nhiên tiến sát vào.
Anh bỗng nhiên vươn tay, bỏ qua khoảng cách nửa lòng bàn tay kia, ôm cô vào trong ngực.
Hương thơm cùng sự ấm áp bỗng lại gần, so với cái gì cũng làm cho người ta cảm thấy bình yên hơn, làm cho cô cảm thấy thư giãn.
Anh thấp giọng nói: “…… Ừ.”
Trái tim Kỷ Khê đập rất nhanh. Cả người cô đều nằm ở trong ngực Nguyễn Hiểu
Phong, lại có thể nghe được thanh âm không bình thường —— một tiếng lại
một tiếng, dần dần hòa cùng với nhịp tim của cô
“…… Tim anh đập thật nhanh.” Kỷ Khê nhỏ giọng nói.
Mà Nguyễn Hiểu Phong không nói chuyện, chỉ ở trên đỉnh đầu cô cười một
tiếng. Đầu ngón tay anh vuốt ve đỉnh đầu cô, cuối cùng dừng lại ôm lấy
vòng eo.
Động tác nhỏ nhẹ nhàng, lại giống như có gì đó, hô hấp hai người như ngừng lại, hai đôi mắt đều nhắm, gương mặt lại đỏ bừng lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT