Bước vào căn nhà, tầng một trống trơn được quét dọn sạch bong như một kho hàng để trống.
Trác Hoàn đi tuốt ở đằng trước, phía sau là cậu chàng Punk đang hùng hổ.
Phục Thành đi cách họ hai mét, bám theo không xa không gần. Đôi mắt anh
bất giác rời khỏi mặt đất, dừng trên búi tóc buộc bừa của người đàn ông
nọ, hơi thẫn thờ.
Đi đến cầu thang, người đó dừng bước, đoạn khẽ tặc lưỡi rồi dí điếu thuốc và vứt phăng.
Không có bất cứ một đồ dùng nào trong tầng một, chỉ có mỗi một cái gạt tàn
thuốc đặt bên đầu cầu thang chi chít đầu lọc. Đầu lọc mới rơi bị dí tắt
lửa gắng gượng đứng mấy giây trong gạt tàn. Lúc Phục Thành đi lên cầu
thang, nó ngã vào gạt tàn cùng với đám bạn.
Nhìn cái dáng và độ lực thì hiển nhiên đám đầu lọc trong cái gạt tàn thuốc này toàn là kiệt tác của một người.
Ba người đi lên tầng.
Trác Hoàn đi đầu tiên, hai tay đút túi, người hơi chúi về phía trước bước hai bước thành một, chưa gì đã mất hút.
Cậu chàng Punk xách theo vali nên hết sức bất tiện, rõ là không hay rèn
luyện nên chưa đi được hai bước đã thở hổn hển. Phục Thành tiện tay nhấc cùng. Cậu chàng Punk ngạc nhiên nhìn anh, môi mấp máy song chẳng thốt
ra.
Đến khi cả bọn đi đến tầng hai, một người đàn ông chân dài đã ngồi đằng sau máy tính nhíu mày gõ bàn phím lạch cạch.
"Bảo Adrain chuyển đồ tới nhanh hộ tôi cái, ba ngày rồi." Người đàn ông với
đôi chân dài giẫm chân phải xuống đất, ghế dựa xoay ra sau, hắn nhìn một cô gái xinh đẹp tóc vàng mắt xanh, "Cô nên biết giới hạn kiên nhẫn của
tôi chứ."
Cô gái cười mỉm rót cà phê: "Nhưng xem ra Adrain lại
không biết rồi." Nói đoạn, cô đưa cà phê đến trước bàn Trác Hoàn. "Tôi
sẽ nhắc lại cho anh ta sau. Lần sau nên đặt cái gạt tàn thuốc ở cửa thôi Reid à, người anh toàn mùi thuốc lá thôi."
Trác Hoàn nhấp một hớp cà phê, hình như đến lúc này mới phát hiện ra có hai người mới tới bèn nhìn về phía họ.
Cô gái tóc vàng đi đến trước mặt cả hai toan mở miệng thì người đàn ông
chân dài bưng cà phê đứng dậy: "Thành viên mới, Phục Thành, Tô Phi. Làm
quen với nhau đi."
Hắn đã lên tiếng thì tất cả nhân viên làm việc ở cả tầng hai đều gác việc trong tay lại để chào hỏi ma mới.
Sau khi bắt chuyện hết, ai nấy đều quay lại tiếp tục làm việc, chỉ còn mỗi
cô gái tóc vàng và một ông già người da trắng mặt mũi hiền lành.
Cô gái tóc vàng: "Phục Thành, Tô Phi, chúng ta đã gặp nhau qua điện thoại
rồi. Tôi tên là Stephanie, hai người có thể gọi tôi là Lina. Hai người
mới từ Trung Quốc sang chắc cũng mệt rồi, tôi đã cử người chốc nữa đưa
hai người đến khách sạn nghỉ ngơi trước."
Nghe vậy, cậu chàng Punk hơi biến sắc.
Cậu ta chưa kịp mở miệng thì Lina đã nở một nụ cười hoàn hảo không thể xoi
mói được: "Cậu muốn hỏi tại sao không bảo các cậu đi thẳng đến khách sạn mà đến đây phải không? Thật ra là do tôi tự quyết đấy, tôi muốn cho các cậu làm quen các thành viên của UAAG cái đã, sau này mọi người là đồng
nghiệp mà." Cô vẫn luôn nói tiếng Trung cực kì trôi chảy, trông không
giống người Pháp, "Những người ban nãy đều là người bên EASA*, tôi giới
thiệu đồng nghiệp UAAG cho hai người nhé."
(*EASA: Viết tắt của
European Union Aviation Safety Agency, tạm dịch là cơ quan An toàn Hàng
không liên minh Châu Âu. Đây là một cơ quan của EU chịu trách nhiệm về
an toàn hàng không dân dụng, đồng thời cũng thực hiện chứng nhận, quy
định và tiêu chuẩn hóa, điều tra và giám sát.)
Ông già người da
trắng đứng bên cạnh Lina vươn tay ra: "Hard Joseph." Ông cũng đổi sang
tiếng Trung lưu loát, đoạn nháy mắt mấy cái: "Gọi chú là chú Joseph đi."
Cậu chàng Punk vốn đã hết sức không vui trong lòng, nhưng chú
Joseph nói chuyện thân thiện và hài hước nên chẳng mấy chốc sau đã khuấy động bầu không khí.
Năm phút sau xe Lina đã sắp xếp đến nơi, Phục Thành và cậu chàng Punk cùng đi xuống nhà.
Lúc xuống nhà, Phục Thành ngoái đầu nhìn thoáng qua.
Người đàn ông chân dài đó đang ngồi bên cửa sổ đọc tài liệu.
Ánh trăng dần dần dừng trên mặt hắn, hắn vẫn tập trung cúi đầu đọc.
Bỗng, hắn quay đầu sang.
Ánh nhìn chạm nhau trong không trung.
Phục Thành quay đầu đi ngay.
Khi Lina tiễn người về xong thì thấy người đàn ông cao ráo không đọc tài
liệu nữa mà đang vuốt cằm, lục lọi trong túi mãi mới như sực nhận ra
điều gì đó bèn cực kì không cam lòng ném một miếng kẹo cao su trên bàn
cho vào miệng.
"Reid?"
"Cậu ta có ý kiến với tôi."
Lina: "Tô Phi hả? Cậu ấy cực kì có ý kiến với anh đó, lúc tôi gọi điện thoại
cho cậu ấy, cậu ấy đã phát cáu lên, chỉ trích tại sao anh không bảo cậu
ấy đi thẳng từ Boston đến Helsinki luôn mà phải bôn ba đến Thượng Hải
một chuyến."
"Ý tôi là Phục Thành."
Lina ngớ người: "Evan Fu? Có hả?"
"Chú cũng nghĩ là có." Chú Joseph cười toe toét, "Chắc là vì thấy cháu không được đẹp trai bằng cậu ta?"
"..."
"Hì."
"Are you kidding me?" (Chú đùa tôi đấy à?)
Trình độ lắm tiền nhiều của của UAAG vẫn đang không ngừng đổi mới sức tưởng tượng của cả hai ma mới.
Lúc này, chiếc xe chở họ đi khách sạn là một con Rolls-Royce, khách sạn mỗi người một phòng, đều là phòng Suite.
Tuy đã bảo là sẽ bị jet lag nhưng chưa đến một tiếng sau, Phục Thành lại nhận cuộc gọi của Lina.
"Chú Joseph đề nghị đi bar uống rượu để chúc mừng thành viên mới gia nhập.
Thật ra là chú ấy muốn đi uống rượu thôi. Nếu các anh không mệt quá thì
hoan nghênh các anh tham gia, tôi sẽ sắp xếp xe cho các anh."
Mười phút sau, Phục Thành và Tô Phi ngồi trên bộ ghế sofa dài trong quán
bar, bên cạnh là ông chú Joseph đương cực kì phấn khởi.
"Chú
không thích rượu Phần Lan, rượu của dân Phần Lan không dấy đủ mùi, trông cứ như rượu cho con gái uống ấy, mỗi dòng Marski này còn tính là hơi
thú vị." Sau khi không thèm cả nể xóc xỉa hết một lượt bằng tiếng Trung
xong, chú Joseph nhấc tay gọi phục vụ lại, chuyển sang tiếng Anh: "Đưa
ly Marski tới nhé. Ôi, tôi yêu rượu Phần Lan chết đi được."
(*Nguyên văn là 马斯基 – Tôi tra nhưng không có thông tin gì về loại rượu (?) này cả.)
Phục vụ mỉm cười gật đầu: "Còn cần gì khác nữa không ạ?"
Tô Phi lập tức giơ tay lên: "Tôi muốn một ly Liquor*."
(*Liquor hay còn được gọi là Rượu mùi, là các loại rượu được pha chế từ một thức uống có cồn mà được chưng cất, được bỏ thêm với những vị từ trái cây,
kem, dược thảo, gia vị, bông hoa hay các loại hạch, có thêm đường hoặc
các chất tạo ra vị ngọt.)
"Năm 1983, Brotherso đã thực kiện cuộc thí nghiệm xã hội về não, ông dùng SPECT để quét các chất đồng vị bèn
phát hiện cồn làm chậm lại sự trao đổi chất ở thùy trán của não khiến vỏ não suy thoái, ảnh hưởng đến GABA, Hydroxytryptamine-5 và các chất dẫn
truyền thần kinh."
(*SPECT (Single Photon Emission Computed
Tomography) hay còn gọi là chụp cắt lớp phát xạ đơn Photon, là một trong hai phương thức chụp ảnh cắt lớp phổ biến nhất trong y học hạt nhân.
*GABA (Gamma Aminobutyric Acid) với công thức phân tử C4H9NO2 là một dạng
acid amin, đồng thời là chất dẫn truyền thần kinh phân bố rộng rãi trên
hệ thần kinh trung ương, được xem là vị thuốc an thần tự nhiên của cơ
thể.
*Hydroxytryptamine-5 hay còn có cái tên khác là 5-HT và
Serotonin là một chất dẫn truyền thần kinh Monoamine chủ yếu được tìm
thấy trong đường tiêu hóa và hệ thần kinh trung ương. Nó có chức năng
điều khiển tâm trạng, sự thèm ăn, giấc ngủ, co cơ và một số chức năng
thuộc về nhận thức.
*Chất dẫn truyền thần kinh là các chất hóa
học nội sinh dẫn truyền các tín hiệu từ một nơron đến một tế bào đích
qua một xi-náp. Các chất dẫn truyền thần kinh được đóng gói trong các
cúc xi-náp tập trung thành nhóm nằm dưới màng của đầu tận cùng sợi trục, ở vùng trước xi-náp.)
Dừng một lát, Trác Hoàn nhả vòng khói màu trắng, hờ hững nhoẻn miệng cười: "Nói cách khác thì là sẽ ngu dần đều."
Mọi người: "..."
Chú Joseph: "Chú nghi cháu đang nhằm vào chú."
Trác Hoàn: "Thùy trán của chú đã phát triển một cách hoàn thiện rồi, một chút rượu chả ảnh hưởng gì hết."
Chú Joseph: "Ủa? Vậy ý của cả đoạn cháu nói là gì?"
"Trẻ vị thành niên thì khác."
Tô Phi: "..."
"Đậu xanh, anh muốn đánh nhau hả!"
Trác Hoàn còn chẳng thèm nhấc mí mắt lên: "Cậu không đánh lại nổi tôi đâu."
Tô Phi không nói hai lời đã giữ chặt Phục Thành: "Người anh em, chúng ta cùng tẩn anh ta đi!"
Phục Thành nhìn cậu chàng.
Người anh em?
Chàng trai trẻ tóc đen cười hòa nhã: "Tôi cũng không đánh lại nổi thầy Trác đâu."
Trác Hoàn ngước mắt lên, im lặng nhìn Phục Thành đăm đăm.
Cậu chàng Punk sờ gáy ra chiều chả hiểu gì: "Sao lại gọi là thầy Trác?"
Phục Thành: "Thầy Trác hết sức nổi tiếng trong giới hàng không Trung Quốc, rất được nhiều người kính nể."
Tô Phi: "Hở?"
Marski của chú Joseph đã đến, ông uống một hớp lớn cho đã, đoạn chen chân vào
đề tài: "Reid nổi như cồn ở giới hàng không toàn thế giới ấy chứ ha ha,
nhưng đây vẫn là lần đầu tiên chú nghe có người gọi cậu ta là thầy đó."
Cuối cùng, mọi người cũng gọi một ly rượu đến.
Tô Phi nói năng hùng hồn: "Tôi thông minh thế này thì ngu tí cũng đỡ hơn người thường nhé."
Lina cầm cái ly của cậu đi, cười tủm tỉm nói: "Cậu say rồi kìa."
Phục Thành chỉ uống mỗi một hớp là đã ra ngoài ban công của quán bar để hít khí rồi.
Vào đêm, rất nhiều người uống rượu trong quán, cũng ngày càng nhiều người
hút thuốc. Bao mùi hương lẫn lộn vào nhau, không khí ngột ngạt.
Thật ra anh vẫn không hề thích uống rượu.
Lúc đi bộ đội ở Không quân đã bị cấm uống rượu, đến khi chuyển sang hàng
không dân dụng, 24 tiếng trước khi lái máy bay cũng cấm uống rượu nên
hầu như anh chẳng bao giờ đụng tới rượu.
Sự quay cuồng trong quán bar đã tan thành mây khói. Anh ngẩng đầu lên, bầu trời đầy ắp ánh sao.
Chẳng biết đã qua bao lâu, Phục Thành xoay người lại thì bỗng thấy một người đứng ngay sau lưng.
Cõi lòng chấn động dữ dội chỉ trong một chớp mắt.
Phục Thành: "Thầy Trác."
Trác Hoàn dựa trên tấm cửa kính mở toang của ban công, ánh đèn nửa sáng nửa
tối, nửa người trên của hắn ẩn trong bóng tối, khoanh tay bắt chéo chân
nom phong thái tùy ý. Hắn nhai kẹo cao su, đôi mắt đen láy như đá quý vô cơ chẳng lóe ánh sáng, chúng nhìn chằm chằm Phục Thành như có thể đục
lỗ người ta.
"Rất nhiều người trong giới hàng không Trung Quốc kính nể tôi?" Trác Hoàn bỗng mở lời.
Phục Thành cười đáp: "Đúng vậy."
"Kể cả cậu?"
"Kể cả tôi." Trả lời một cách khảng khái và rõ ràng.
Hàng lông mày của Trác Hoàn hơi giần giật.
Phục Thành xoay người lại, đoạn đi ra khỏi ban công. Lúc anh ngoái đầu bèn
thấy sau khi anh đi, Trác Hoàn châm một điếu thuốc, cắn nó rồi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm.
Hóa ra là đi ra ngoài hút thuốc.
Xoay người đi rồi, bóng dáng người sau lưng cũng không còn thấy nữa.
Vào khoảnh khắc nọ, nụ cười lịch thiệp và xa lạ của chàng trai tóc đen chợt biến mất.
Trong đầu vang lên âm thanh như núi sập biển cuộn – Có người đang khóc lóc,
có người đang thét gào, cũng có người đang lạnh lùng tuyên bố báo tin tử vong. Lúc anh về quán bar bắt gặp mấy người bên chú Joseph, bao âm
thanh chợt im bặt.
Phục Thành mỉm cười bước qua.
Suốt cả đêm, chú Joseph uống rượu nhiều nhất, những người khác chỉ uống một chút gọi là mà thôi.
Lina: "Mười giờ sáng mai sẽ có xe đón chúng ta dưới khách sạn."
Tô Phi đã uống rượu nên hết sức phấn chấn: "Được thôi!"
Sáng hôm sau, Rolls-Royce đưa đón cả bọn về khu nhà máy kia.
Chú Joseph chưa kịp mở miệng thì Trác Hoàn đã đưa quyển kẹp tài liệu lên,
đứng thẳng người dậy: "Chú hãy tiếp tục làm công việc của ngày hôm qua
đi. Lina, tôi muốn nhìn thấy báo cáo điều tra của Adrain trước hai giờ
chiều hôm nay." Tiếp đó, hắn nhìn sang Phục Thành, "Cậu và tôi cùng quay về hiện trường để thực hiện lần thu thập hiện trường cuối cùng."
Tô Phi: "Còn tôi?"
"Cậu? Đọc tài liệu."
Tô Phi: "Chuyên ngành của tôi không phải phương diện này, anh biết tôi có
sở trường về cái gì mà tìm tôi tới chỉ để đọc tài liệu?"
Trác Hoàn như nghe được một câu thú vị nào đó, "Cậu biết JL917 đã rơi xuống như thế nào không?"
Tô Phi: "... Nửa năm trước, nó đã rơi xuống đồng ruộng cách sân bay Vantaa một cây số."
"Tôi hỏi cậu là nó đã rơi như thế nào mà."
Cậu chàng Punk cạn lời, "Thứ tôi am hiểu không cần tôi phải biết những điều này!"
"Tháng chín năm ngoái, cậu được Boeing mời để giúp NTSB khôi phục dữ liệu của
FDR đã bị tàn phá kinh khủng của hãng hàng không quốc gia Pháp. Nhưng
bây giờ cậu là một thành viên của UAAG thì ít ra phải biết rốt cuộc 145
người đó đã chết vì nguyên do gì ngay trên mảnh đất dưới chân cậu đứng."
(*FDR hay Flight Data Recorder là Máy ghi dữ liệu chuyến bay
được hoạt động liên tục và sử dụng điện từ động cơ của vật chủ nằm trong hộp đen máy bay, nơi lưu trữ những thông tin quan trọng về dữ liệu của
chuyến bay.)
Tô Phi đỏ mặt tía tai: "Anh cũng có biết nguyên
nhân đâu. Nếu đã điều tra ra kết quả thì chúng ta không cần phải đứng ở
đây nữa rồi."
"Bởi vì động cơ tắt lửa."
Đôi mắt mọi người chuyển sang chàng trai trẻ tóc đen.
Phục Thành đứng đối diện, trưng biểu cảm bình tĩnh thốt ra: "Ngày 19 tháng
12 năm 2019, chuyến bay của Japan Airlines JL917 loại F435* do con người điều khiển cất cánh từ Tokyo đã rơi tan xác tại nơi cách sân bay
Helsinki Vantaa một cây số về phía Đông. Trong lúc máy bay tiếp cận sân
bay, giảm độ cao xuống còn 500 feet* thì bốn động cơ của máy bay đột
nhiên tắt lửa toàn bộ khiến máy bay rơi tan xác."
(*500 feet = 152.4m)
Tô Phi: "Động cơ tắt lửa?"
Chú Joseph cười tủm tỉm đáp: "Đúng vậy, nửa năm trước đã tra ra là vì bốn
động cơ tắt lửa cùng lúc nên gây ra tai nạn. Nhưng nguyên nhân động cơ
bị tắt thì vẫn chưa tìm ra."
Phục Thành: "Trước mắt, những
nguyên nhân động cơ tắt lửa phổ biến mà chúng ta đã biết được chia ra
làm bốn loại. Thứ nhất, nhiên liệu cạn sạch; thứ hai, nguyên nhân thời
tiết; thứ ba, hệ thống máy bay bị lỗi; thứ tư..."
Trác Hoàn khẽ cười thành tiếng.
"Do con người gây ra."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT