Chương 1: "Nếu cần, sẵn sàng vào vị trí bất cứ lúc nào."
New York, sân bay LaGuardia.
"Uỳnh"
Làn sóng nhiệt quay cuồng, không khí đặc quánh và sền sệt, tiếng gầm rú inh tai của động cơ như tiếng thú gầm gừ xé tan màn trời xanh thẳm phẳng
lặng và đầy ánh sáng. Một chiếc máy bay hòa quyện giữa màu xanh da trời
và màu trắng đáp xuống từ bầu trời, trượt hai nghìn mét về phía trước
rồi mới dần dần ổn định. Nhân viên khai thác mặt đất của sân bay* lái
từng hàng xe một, ai nấy đều mướt rượt mồ hôi dẫn chiếc máy bay vừa hạ
cánh này về ga sân bay.
(*Nhân viên khai thác mặt đất phục vụ
chuyến bay thực hiện nhiệm vụ giám sát dịch vụ chuyến bay; kiểm tra và
làm thủ tục vận chuyển hành khách, hành lý, hàng hóa tại cảng hàng
không, sân bay; cân bằng trọng tải tàu bay; kiểm tra hàng nguy hiểm
trước khi đưa lên tàu bay; vệ sinh tàu bay; hướng dẫn chất xếp; xếp, dỡ
hành lý, hàng hóa lên, xuống tàu bay và các nhiệm vụ khác theo quy định
tại các văn bản quy phạm pháp luật chuyên ngành liên quan.)
Trong nhà ga cách một cây số so với đường băng, có mười mấy đứa trẻ nằm bò
bên khung cửa sổ sát đất trong suốt và đồ sộ. Nơi đôi mắt đen láy và
lóng lánh của chúng toát lên thứ ánh sáng nồng cháy, đường nhìn đầy sốt
sắng dừng trên chiếc máy bay gần ga sân bay nhất, miệng líu ra líu ríu
không ngừng.
"Lúc tớ đến là ngồi trên cái máy bay đó đó..."
"To quá đi mất!"
"Mẹ ơi, chúng mình sẽ lên chiếc máy bay to ơi là to kia hả mẹ!"
Phục Thành kéo vali đi xuyên qua tiếng hò reo hưng phấn của bọn trẻ.
Hôm nay là ngày Độc lập, nơi đâu cũng là khách du lịch đến New York chơi
nên hiển nhiên số người trong sân bay đông hơn ngày thường nhiều.
Gần đến thời gian lên máy bay, anh vội rảo bước, đi đến cổng ra số 67.
"Evan!"
Tiếng gọi tức thì chìm nghỉm trong tiếng người ồn ã trong sân bay.
"Evan Fu!"
Giày da giẫm lên đá cẩm thạch tạo ra tiếng ma sát gần như chẳng thể nghe
thấy. Phục Thành ngoái đầu lại bèn bắt gặp một người đàn ông tóc vàng
đang đi về phía mình.
Mái tóc vàng dài vừa phải vuốt keo xịt tóc dày cộm vén về phía sau sát rạt với da đầu làm lộ đường mép tóc không
hoàn hảo cho lắm. Gã bước đến trước mặt Phục Thành, đang định giới thiệu bản thân thì thấy người thanh niên trẻ tuổi trước mặt nhếch môi, một
làn gió xuân thổi vào mặt, đoạn vươn tay ra với gã.
"Richard, chúng ta đã từng gặp nhau ở Neward rồi."
"Hóa ra cậu còn nhớ ra tôi." Richard cười để lộ hàm răng trắng bóc, gã vươn
tay bắt tay Phục Thành. "Đã mấy tháng không gặp, sao cậu lại ở đây?
LaGuardia có rất ít chuyến bay quốc tế, cậu muốn đi thành phố nào à?"
Đa số nước da của người Trung Quốc không trắng bằng người phương Tây,
nhưng trên khuôn mặt được ánh sáng hắt vào lại trắng như đồ sứ, chúng
khắc họa đường viền hàm sắc nét và suôn gọn khiến Richard phải trầm trồ
trong lòng.
"Boston."
Giọng nói trong vắt kéo lí trí về, Richard hoàn hồn: "Boston? Ủa, thế cậu đến ga sân bay làm gì, sao không tìm một phi hành đoàn để quá giang luôn? À, tôi nhớ ra rồi, người Trung Quốc các cậu không thích đi cửa sau của nhà mình, kể cả đó chỉ là một
chuyện thường như cơm bữa. Cậu không đi lối VIP là vì chẳng mua được vé
hạng thương gia hả?"
Đôi mắt Phục Thành ánh lên vẻ cam chịu:
"Ngày Độc lập mà. Anh biết đấy, mua được cái vé hạng phổ thông đã là tốt lắm rồi. Còn bốn mươi phút nữa là lên máy bay."
Richard ngẩng
đầu nhìn màn hình led cỡ lớn được treo trên trần sân bay rồi tìm thấy
thông tin chuyến bay: "Chuyến bay American Airlines 2186* hả? Tôi dẫn
cậu đi đến phòng nghỉ của phi hành đoàn, đánh tiếng một cái rồi lên máy
bay với họ luôn nhé."
(*Mỹ là quốc gia duy nhất không có hãng
hàng không quốc gia mà thay vào đó là 5 hãng vận tải hàng không quốc tế
lớn nhất nhằm chống độc quyền. Đó là các hãng: American Airlines, Delta
Air Airlines, United Airlines, Continental Airlines và US Airways.)
"Sao tôi mặt dày thế được..."
Richard nhoẻn miệng cười, còn chưa kịp mở lời thì bàn tay nắm vali của chàng
trai trẻ tóc đen chợt chuyển động, cổ tay gầy gò xoay sang một góc rất
nhỏ khó lòng phát hiện ra nên tư thế cũng đổi, như thể ngay từ đầu gã đã đi đằng sau anh vậy.
"Phòng nghỉ ở đâu ấy nhỉ?"
Richard sửng sốt, đoạn phì cười.
"Đi theo tôi."
Phòng nghỉ của phi hành đoàn không xa cửa ra máy bay lắm. Phục Thành kéo vali bám theo Richard đi đến trước cửa phòng nghỉ.
Hành lang hẹp dài và yên ắng ngăn cách giữa phòng nghỉ và sảnh chính của sân bay, đi được nửa đường là không còn tạp âm nữa, chỉ nghe mỗi tiếng vọng của bước chân. Tiếp viên hàng không điểm trang khéo léo đứng trước cửa
kính tự động của phòng nghỉ, tóc vàng mắt xanh, bờ môi căng mọng, khom
lưng mỉm cười với nhân viên qua lại.
Richard bước tới: "Đây là
một người bạn của tôi, là người cùng ngành. Có tiện xếp cậu ấy vào phòng nghỉ và lên máy bay cùng với phi hành đoàn không?"
Vì bất ngờ
nên cô tiếp viên trưng biểu cảm ngạc nhiên. Cô nhìn sang Phục Thành, nhỏ giọng nói với Richard: "Thưa cơ trưởng, có vài vấn đề."
Nét mặt căng thẳng của cô tiếp viên làm Richard phát hiện ra sự khác thường,
đoạn gã xoay người nói với Phục Thành: "Evan này, tôi đi hỏi xem chuyện
gì đã nhé." Gã đi sang một bên với cô tiếp viên rồi to nhỏ vài câu.
Richard quay trở lại rất nhanh chóng, gã thở dài và nói một cách áy náy: "Xin lỗi nhé anh bạn của tôi, có một vị khách đặc biệt đã đến phòng
nghỉ, mấy quản lý cấp cao đã ở trong và cả vài cơ trưởng nữa. E là tôi
cũng phải vào xem thử. Không đưa cậu lên máy bay được rồi, tôi thật
không biết nên nói gì cho phải."
Phục Thành thầm thấy thất vọng nhưng vẫn phất tay đáp: "Cảm ơn ý tốt của anh nhé Richard."
Richard nhìn chàng trai trẻ kéo vali biến mất ở cuối hàng lang.
Cửa kính tự động của phòng nghỉ kéo sang hai bên, Richard bước vào phòng
nghỉ, tiếng nhạc giao hưởng thanh nhã dần dà lửng lơ trong dàn âm hưởng
cao cấp làm gã buộc lòng chậm bước. Lúc đến dãy ghế sô pha sát cửa sổ,
đám quản lý cấp cao ăn vận đồng bộ và các cơ trưởng đang vây xung quanh
chỗ ngồi sáng sủa nọ, chỉ lộ mỗi một khe hở.
Đằng sau khe hở là
đường băng bận rộn của sân bay LaGuardia. Richard loáng thoáng bắt gặp
một mái tóc đen nhánh chợt ẩn chợt hiện từ trong khe hở, hình như người
đó còn đeo một tai nghe bluetooth màu trắng tạo lên sự đối lập rõ nét
đối với đường băng trắng xóa vì bị ánh mặt trời chiếu rọi ngay sau lưng.
Được rồi, để gã xem là vị khách đặc biệt nào nào.
***
Hành khách xuất phát từ New York đến Boston đông nghìn nghịt, Phục Thành
đứng ở hàng cuối cùng của hạng phổ thông, ngó ra đằng trước chỉ thấy đầu người lúc nhúc.
Sau khi lên máy bay, anh phát hiện người ngồi bên cạnh mình là một cô bé chừng mười tuổi.
Điều này quá là hiếm lạ, theo lẽ thường thì chắc chắn bố mẹ sẽ ngồi cùng với con mình. Nếu không mua được vé ngồi liên tiếp thì Phục Thành rất sẵn
lòng đổi chỗ với người ta. Rất nhanh sau, anh đã hiểu ra nguyên nhân.
Một người mẹ mang theo hai đứa con đi du lịch ở New York, cậu bé năm
tuổi được bà sắp cho ngồi ngay bên người còn cô bé mười tuổi chỉ có thể
ngồi cách một lối đi.
Chuyến bay American Airlines dùng máy bay chở khách loại ERJ-190(*), khoang phổ thông một dãy bốn ghế, hay dãy cách xa nhau.
(*ERJ là một hãng máy bay phản lực dân dụng cỡ vừa, hai động cơ được sản xuất ở Brazil bởi hãng Embraer. Cho nên nó còn được gọi là Embraer E-Jets)
Được mẹ cô gái nhờ, Phục Thành đồng ý sẽ chăm nom cô bé giùm.
Trông anh rất giống kiểu người biết chăm nom cho trẻ à?
Sự hứng thú của trẻ con với máy bay sẽ chẳng suy giảm sau khi đã ngồi mấy lượt, chúng vẫn ngồi không biết chán.
Đến tận khi máy bay đã cất cánh, cô bé vẫn chưa ngồi yên, mắt tròn xoe nhìn bầu trời và vùng đất mênh mông ngoài cửa sổ.
Phục Thành bỗng hỏi: "Em thấy dòng sông kia không?"
Cô bé hào hứng gật đầu: "Đó là sông Hudson ạ!"
Chất giọng của Phục Thành vừa nhã nhặn vừa nhẹ nhàng, chầm chậm như kẻ thổi
sáo mặc đồ sặc sỡ mê hoặc đám trẻ con đi vào đầm lầy. Anh vừa chuyển
sang mục âm nhạc trên màn hình led trước mặt cô bé vừa cầm tai nghe lên
cho cô bé. "Anh nghĩ bài hát này rất hợp để nghe bây giờ đó."
Cô bé nhìn dòng chữ trên màn hình: "Đây là "Sông Danube xanh thẳm", còn đó là sông Hudson cơ mà!"
Phục Thành nhìn cô bé đăm đăm: "Chiếc máy bay này sẽ chở em đến dòng sông Danube xanh thẳm và xinh đẹp."
Cô bé nhìn đôi mắt vằn tơ máu vì thức đêm của anh chàng, lúc bấy giờ, Phục Thành cũng khẽ khàng nhét tai nghe vào tai cô bé. Cái lạnh nơi đầu ngón tay tiếp xúc làm da cô bé cũng lạnh theo, song mặt cô bé lại nóng bừng. Sự ngượng ngùng bẩm sinh đối với một người khác giới có gương mặt xuất
chúng sẽ chẳng thay đổi theo tuổi tác. Tim đập nhanh hơn, cô bé dời mắt
đi, đoạn lầu bà lầu bầu rồi ngoan ngoãn im lặng nghe nhạc.
Ngồi suốt một đêm, vượt qua Thái Bình Dương, bay từ Trung Quốc đến Mỹ làm anh gần như kiệt sức.
Sau khi cô bé đã yên tĩnh lại, Phục Thành nhắm mắt, mê man thiếp đi.
Ý thức nặng xuống, lại nặng thêm nữa...
Hằng hà bóng người chớp nhoáng trước mắt, có tiếng máy ảnh chụp tanh tách,
ánh đèn loang loáng đâm vào nhãn cầu. Giọng của người đó xuyên qua
micro, bật ra từ loa. Tất cả âm thanh quanh mình thoắt cái biến mất, anh như rơi vào hầm băng, bao nỗi si dại và khát vọng chợt hóa thành tảng
băng lạnh nhất dưới tận sâu vùng địa cực lạnh giá. Anh thiêu trụi bao
nhiệt huyết toàn thân để truy đuổi, cuối cùng lại bị đồng hóa thành cái
lạnh buốt giá giống hệt vậy.
Giống như chất giọng tuyên bố tử hình của người đó, vô tình tới nỗi không nghe được bất cứ sự nhấp nhô nào.
"Tôi tuyên bố, ngày 13 tháng 6 năm 2019, dừng hết tất cả cuộc điều tra về sự cố chuyến bay Rogge Airlines 318 lại."
"Không!"
Máu cả người anh đông đặc lại.
Anh dùng cả hai tay đẩy hết đám phóng viên và bảo vệ đang ngăn trước người
mình một cách cộc cằn như loài dã thú. Cơ thể đã trống rỗng, trái tim
cũng đã trống rỗng, chỉ còn bắp thịt và dục vọng mãnh liệt còn sót lại
để chèo chống cho anh điên cuồng muốn nhìn gương mặt của người đó cho rõ một lần nữa.
Đó không phải là anh...
Đó không phải là anh!
Trác...
Trác, Trác...
"Đoàng!"
Tiếng nổ inh tai vang lên ngoài khoang máy bay, Phục Thành chợt mở mắt, ánh
nhìn sắc bén như chim ưng. Gần như vào lúc tiếng nổ vang lên, anh đã
dùng tay trái giữ chặt cô bé ngồi bên để bảo vệ nửa người trên của bé
trong lòng mình.
Tiếng thét chói tai, tiếng khóc òa nức nở tràn
ngập khắp khoang máy bay, một hai khoang chứa đồ bị phá, vali rơi sập
xuống đầu người gây chảy máu.
Máy bay xóc nảy dữ dội, dây an
toàn đeo bên hông vẫn giữ được mọi người giúp họ không bị ngã sấp xuống
vì đợt dao động bất quy tắc của máy bay.
Cô bé trong lòng đã sợ điếng người khóc thét lên.
"Đoàng!"
Lại thêm một tiếng nổ nữa, máy bay nhanh chóng rơi tuột xuống như tàu lượn
siêu tốc lại gặp ngã rẽ, cảm giác không trọng lực chạy dọc từ lòng bàn
chân lên đến da, hoa mắt chóng mặt.
Đệt!
Phục Thành ngẩng đầu, gào lên: "Tư thế phòng tránh va chạm!"
"Khom lưng, cúi đầu, ôm lấy đầu gối!"
Hiện giờ đã không còn tiếng thét nữa, chỉ còn những tiếng nức nở liên tiếp.
Máy bay xóc xách như chiếc tàu lượn siêu tốc trên bầu trời, rung chấn đến nỗi thế giới trước mắt trở thành từng bức ảnh mờ ảo.
Một giây dài đằng đẵng khôn cùng.
Có lẽ một phút đã trôi qua, hoặc có lẽ một năm đã trôi qua, máy bay mới dần dần ổn định lại.
Phục Thành ôm cô bé, đợi thêm ba mươi giây nữa mới ngước đầu lên. Cái nhìn
đầu tiên của anh là về bên cánh trái. Anh đang ngồi ngay ghế bên tay
trái, hai mắt trợn to với tốc độ mắt thường có thể bắt kịp, chỉ thấy một lỗ thủng đen ngòm nằm ngay trên cánh trái, sau khi lớp hợp kim nhôm bị
cắt, hình dáng của răng cưa lộ ra ngay viền cánh. Sâu trong vết nứt
loáng thoáng nổi ánh lửa đỏ sậm hệt như Minh Hỏa tới từ địa ngục.
Động cơ bị che dưới lớp cánh, nhìn từ vị trí này không được rõ cho lắm.
Các hành khách vẫn chưa bình tĩnh lại, ai nấy vẫn đang run bần bật, đoạn ngẩng đầu dáo dác ngó quanh như Phục Thành.
"Ầm!"
"A a a, Chúa ơi, Chúa ơi!"
"Tôi sắp chết rồi ư..."
"Hãy cứu tôi, xin hãy cứu tôi."
Máy bay lại xóc thêm nửa phút nữa mới bay ổn trở lại.
Lúc bấy giờ, các tiếp viên hàng không mới có cơ hội đi khỏi buồng chuẩn bị
nhằm động viên cõi lòng bất an của hành khách, dạy họ nên bảo vệ mình ra sao.
Tiếng nôn mửa và tiếng khóc thét đan xen trong khoang máy
bay, Phục Thành cắn chặt răng, sau khi cẩn thận kiểm tra dây an toàn đã
được thắt chặt chưa thay cô bé thì anh giơ tay lên.
Tiếp viên hàng không loạng choạng bước tới.
Mái tóc vốn phải được chải chuốt tỉ mỉ đã rối vài sợi, xõa tán loạn trên
mặt. Vết thương trên trán đã không còn chảy máu nữa, song miệng vết máu
vẫn khiến người ta phải run sợ trong lòng, chẳng ai dám nghĩ cô tiếp
viên này có ngồi trên ghế, đeo dây an toàn vào khoảnh khắc máy bay gặp
tai nạn không.
Dù vậy, cô vẫn gượng nở nụ cười, cúi người hỏi: "Thưa anh, anh có việc gì ạ?"
Phục Thành hạ giọng, lặng lẽ chỉ ra cánh trái ngoài cửa sổ máy bay: "Cánh
trái gần vị trí khoang đã bị nứt tầm 30cm, có hiện tượng bắt lửa. Tôi
nghi rằng động cơ đã bị phá hủy, phần thân trong cánh trái đã bị đứt gãy dẫn tới lửa cháy trong động cơ."
Sắc mặt cô tiếp viên bất chợt thay đổi, cô đã trông thấy cái lỗ to kia rồi.
"Cảm ơn anh, tôi sẽ báo với khoang điều khiển ngay."
"Còn một việc nữa."
"Vâng thưa anh?"
Chàng trai trẻ với mái tóc đen và cặp mắt đen láy dần phủ bóng tối sâu thẳm.
Song đó không phải màn đêm tối tăm mà là bầu trời sao rực rỡ giăng kín
khắp một mảng trời đêm, nó ẩn chứa sự tự tin, ngoan cường, kiên định và
hi vọng. Anh nhấn nhá từng câu chữ một, ngữ điệu đáng tin không tưởng
khiến người ta bị thuyết phục triệt để.
"Ngoài ra hãy nói cho cơ trưởng rằng trên máy bay có một phi công tại ngũ của DongHua Airlines,
thông thạo tất cả các loại máy bay hiện có, có giấy chứng nhận lái máy
bay ERJ-190..."
"Nếu cần, sẵn sàng vào vị trí bất cứ lúc nào."
Vẻ thảng thốt trên mặt cô tiếp viên dần trở thành mừng rỡ, nỗi tuyệt vọng
không dám nghĩ nhiều vốn chôn sâu dưới đáy lòng vào giờ khắc này như đã
được cảm hóa, chàng trai trẻ ngồi trước mặt nhóm một đốm sáng rọi thẳng
xuống vực sâu, rọi thẳng vào trái tim đã gần như bỏ cuộc của cô.
Cô cúi người thật sâu.
"Cảm ơn anh, tôi đi ngay đây!"
*Chú thích:
Máy bay ERJ-190 của American Airlines:
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT