Tôi gọi tên cô ấy nhưng cô ấy không quay lại, Kiều
Anh chạy đi nhanh quá, hòa vào dòng người tấp nập, cứ như vậy cô ấy rời xa khỏi
cuộc sống của tôi...
Tôi tự hỏi mình, Kiều Anh bắt đầu thay đổi từ khi
nào? Là do bản chất của cô ấy vốn thế, vì yêu tôi mà nhẫn nhịn hay là do gần
đây cô ấy mới thay đổi?
Tôi vẫn nhớ những ngày đầu tiên đặt chân trên đất
nước Pháp xa lạ, chúng tôi đã sống nương tựa vào nhau vượt qua khoảng thời gian
khó khăn như thế nào. Ngày ngày cô ấy đều nấu cơm cho tôi ăn, động viên và
khích lệ tinh thần cho tôi. Lần nào cô ấy cũng xuất hiện với một nụ cười rất đỗi
trìu mến, đó đã từng là Kiều Anh mà tôi biết, còn giờ đây, mỗi lần gặp nhau cô ấy
luôn dán mắt vào màn hình điện thoại xem những món đồ hiệu mới ra mắt năm nay rồi
không ngừng than thở về những gì bạn bè cô ấy có.
Những buổi đi chơi cứ thế thưa dần. Tôi không thấy
cô ấy mặc quần jean áo thun giản dị như những ngày đầu chúng tôi gặp nhau nữa,
cô ấy dần dần chuyển sang những chiếc váy bó sát cơ thể, khoe những đường cong
thiêu đốt mắt đàn ông của mình, móng tay lúc nào cũng được sơn màu thời thượng.
Cô ấy chơi thân với một nhóm con gái cùng là du học
sinh. Đám bạn thân của cô ấy một số người giàu có, một số người thì yêu đại gia
nên việc cô ấy mong muốn diện đồ hiệu cho bằng bạn bằng bè là điều bình thường.
Tôi hiểu điều đó nhưng lại thấy bất lực với bản thân khi không thể mua nổi một
chiếc kính râm mà cô ấy muốn, ngày ngày đều nghe những lời mắng nhiếc miệt thị
của Kiều Anh khiến tôi mệt mỏi vô cùng.
Trải qua những ca mổ mệt mỏi, tôi dựa lưng vào tường
nhìn về quá khứ và tự hỏi mình. Tại sao tôi lại hy sinh mọi thứ, ngay cả gia
đình để chọn nó để rồi giờ đây tôi mới thấy hối hận làm sao. Tôi 28 tuổi, không
thể mua nổi cho bạn gái một món quà mà cô ấy yêu thích...
Tôi đã quên rồi sao? Quên việc mình đã từng đam mê
nó nhiều như thế nào...
Tôi tự đấm vào trán mình một cái thật đau, tôi chọn
đam mê vì tôi nghĩ cuộc đời mỗi người chỉ được sống một lần, tôi muốn hạnh phúc
với quyết định của mình. Nhưng hạnh phúc để làm gì khi tôi khiến cho những người
quan trọng trong đời mình dần dần rời xa tôi...
Giờ đây, tôi có đạt được hạnh phúc như mình đã mong
muốn không?
Từ ngày Kiều Anh nói chia tay, tôi liên tục tìm
cách liên lạc với cô ấy nhưng bất thành, cô ấy chặn số tôi, cắt đứt mọi liên lạc
với tôi. Tôi ngỡ như cô ấy chỉ nói đùa trong lúc tức giận, nhưng chưa bao giờ
cô ấy làm đến vậy. Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng, dạo gần đây lịch trực và mổ
kín mít khiến tôi không còn thời gian quan tâm đến Kiều Anh như trước. Những lời
chửi mắng thậm tệ của cô ấy dường như ngày nào cũng lặp lại trong đầu tôi:
- Anh cứu được người khác nhưng có cứu được bản
thân mình không? Anh xem xem anh đã bao nhiêu tuổi rồi, 28 tuổi rồi đấy, 28 tuổi
rồi mà anh vẫn chưa làm ra tiền vẫn còn đi học. Còn em, anh xem em bao nhiêu tuổi,
em 26 tuổi, đã đến tuổi lấy chồng rồi. Thế nào mà lại yêu phải một người như
anh để rồi khổ như thế này? Đến khi nào chúng ta mới cưới nhau? Cưới nhau xong
thì ở đâu? Ở một ngôi nhà tồi tàn rách nát phải thuê hàng tháng ư? Từ lúc yêu
anh chưa lo nổi cho em được một thứ gì dù là cái nhỏ nhất. Anh đúng là đồ bất tài
vô dụng.
- Lắm lúc tôi tự hỏi mình, tại sao tôi lại yêu phải
một người như anh cơ chứ? Thời gian dành cho người yêu thì ít, suốt ngày cắm đầu
vào học hành chẳng biết có ra đâu vào đâu không? 30 tuổi mới đi làm. Trong khi
tầm tuổi anh người ta đã có nhà cửa có xe oto cả rồi. Ok bận, tôi có thể chấp
nhận! Nhưng người ta bận bịu vì người ta kiếm ra tiền nên mới không có thời
gian chăm sóc cho người yêu. Người ta dùng tiền để bù đắp lại sự thiếu hụt đó.
Ví dụ như anh không thể đưa tôi đi shopping, anh có thể đưa cho tôi tiền để tôi
chi tiêu và mua những món đồ tôi muốn. Tôi sẽ dùng số tiền đó để mua vui cho bản
thân, để giải trí với bạn bè mình. Còn ở với anh, tôi vừa chịu đựng sự thiếu thốn
về mặt tình cảm, lại chịu đựng thiếu thốn về mặt vật chất. Không hiểu sao tôi lại
cứ chịu đựng mãi như thế này nữa, tôi thực sự mệt mỏi rồi, anh không hiểu sao?
Anh không hiểu tôi đã hy sinh cho anh nhiều như thế nào à? Yêu người khác thì
tôi đã không khổ như này.
- Này, anh định khi thực tập xong thì về nước à?
Lương trong nước của anh được bao nhiêu? Làm đến bao giờ mới đủ mua nhà mua xe?
- Vũ Đình Phong, em mệt, khi nào anh mới có thể lo
cho cuộc sống của em đây? Bạn bè em lấy chồng hết rồi, chúng nó sống rất sung
sướng, chồng chúng nó cũng bận nhưng lo cho cuộc sống của chúng nó chu toàn,
không thiếu thốn bất cứ một thứ gì. Anh nhìn lại anh xem? Nhiều lúc bạn bè em rủ
đi chơi nhưng em không dám cho anh đi cùng vì sợ mất mặt, sợ chúng nó lại hỏi
anh làm nghề gì rồi làm ra bao nhiêu tiền. Chẳng lẽ em lại nói anh 28 tuổi vẫn
còn đang đi học và đến 30 tuổi mới đi làm à? Cái bằng tiến sĩ rởm của anh có
mài được ra tiền không? Thế nên mấy cuộc hẹn với bạn bè em mới không để anh đi
đấy. Nhìn bọn nó ai cũng có đôi có cặp, bạn trai thì galang bao tất cả những cuộc
đi chơi mà em chạnh lòng. Thực sự không hiểu sao em lại yêu anh nữa.
- Vũ Đình Phong, em biết nghề của anh rất cao quý,
có địa vị trong xã hội, nhưng anh nên yêu ai đó kém anh trên dưới mười tuổi để
họ chịu được cái cảnh này. Còn em, em sắp không chịu nổi nữa rồi, em hai sáu tuổi
và không thể chịu đựng nổi khi đi đến đâu họ cũng hỏi em bao giờ mới lấy chồng,
lấy ai, làm nghề gì.... Tình yêu cần có tiền mới có thể duy trì được hạnh phúc.
Đó là sự thật, trên thế gian này chẳng có trái tim vàng và túp lều tranh nào hết.
Không có tiền thì cả hai đều chết đói! Con trai hèn kém bất tài mới đi đòi hỏi
người khác yêu mình vô điều kiện. Cái gì cũng cần tiền để duy trì, anh có hiểu
không?
- Con trai lúc nào cũng ích kỷ như vậy đấy, lúc nào
cũng đòi hỏi người yêu phải yêu mình, vậy anh có bao giờ tự hỏi mình là: anh
cho em được cái gì để em yêu anh vô điều kiện chưa? Lúc nào cũng đòi em chờ
anh, em đợi anh, em tin anh. Nhưng niềm tin của em đang mai một dần theo năm
tháng rồi. Hai năm, quá lâu... Em không thể đợi anh...
- Em nói thật nhé, người ta cứ ca tụng mấy cái con
dấm dớ chờ đợi người yêu này nọ đến khi người yêu giàu có thì tung hô trái tim
vàng túp lều tranh. Mắc mệt! Anh xem hộ em con bé đó bao nhiêu tuổi? Em chắc chắn
con bé đó nhìn được tương lai của thằng đó nên mới bám nhé.
- Yêu nhau? Vì nhau? Ok, anh chỉ cần có tiền thôi,
em sẽ chờ anh, chờ đến già luôn cũng được, nhưng cái thanh xuân của em sắp chết
dần chết mòn vì đợi anh rồi.
- Chẳng có bất cứ đứa con gái nào trên cái đời này
không thèm tiền nhé! Thanh xuân của con gái chỉ có một, không có tiền để chăm
sóc bản thân thì về già ai nó ngửi được? Không tự thương lấy bản thân thì chỉ
có ngu thôi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT