- Tận hai năm lận, mà... em nghe nói khi kết thúc đợt
nghiên cứu sinh này anh sẽ trở về Việt Nam phải không? Lương bác sĩ mới ra trường
vào viện làm không được cao lắm thì phải. Đến bao giờ anh mới mua nổi một cái
túi He.rmes cho em vậy? Bạn em, con Trà cũng là du học sinh như em nhưng nó may
mắn hơn, yêu được đại gia bên này, chuẩn bị cưới nhau rồi, ngày nào nó cũng được
diện đồ hiệu, nhìn mà ghen tỵ...
Tôi không biết đây là lần thứ bao nhiêu cô ấy lặp lại
câu nói này, cô ấy luôn đem tôi ra để so sánh với bạn trai của bạn thân cô ấy.
Điều đó khiến tôi mệt mỏi vô cùng, tôi đưa hai tay day day trán mệt mỏi nói:
- Kiều Anh, ý em là gì vậy?
- Em không có ý gì đâu... chỉ là em thấy buồn thôi,
vì anh không cho em những thứ mà em xứng đáng được có. Nếu bỏ qua anh, em sẽ
yêu một doanh nhân nào đó ở bên này, đủ sức bao nuôi em...
- Kiều Anh!
Cuối cùng tôi không thể chịu được mà gắt lên, đã
quá nhiều lần tôi nhịn cô ấy rồi. Tôi là một thằng đàn ông, cũng có tự trọng chứ
không phải là con vật đâu mà không có cảm xúc? Rõ ràng khi đến với nhau, Kiều
Anh rất hiểu hoàn cảnh của tôi, tôi chỉ là một du học sinh với học bổng toàn phần
và nhận đồng lương ít ỏi từ viện để trang trải cuộc sống. Cô ấy đồng ý với tôi,
những khoảng thời gian đầu tiên tôi đã vô cùng hạnh phúc khi có cô ấy trong đời,
nhưng... càng ngày tôi càng thấy được sự thay đổi của cô ấy.
- Em nói sai cái gì chứ? Anh không tự nhìn nhận lại
bản thân mình sao? Anh có cái gì mà cho em? Vậy mà em vẫn yêu anh đấy thôi? anh
không biết điều mà ngậm mồm lại à? Em chỉ nói vài câu anh đã tức rồi, anh là
đàn ông hay đàn bà vậy?
- Em!!!!!!
- Em nói chẳng sai câu nào, anh không thấy mình bất
tài à? Em mệt mỏi với cái tình yêu hai túp lều tranh và trái tim vàng của anh rồi.
Cây bút trong tay tôi rơi xuống mặt đất, tạo ra tiếng
kêu lạch cạch, tôi sửng sốt quay mặt ra nhìn Kiều Anh.
- Kiều Anh, lúc đầu em đâu có đòi hỏi như vậy?
- Em chán cuộc sống như vậy rồi, tình yêu không đủ,
cần phải có tiền để duy trì tình yêu, anh hiểu chưa? Chẳng có bất cứ đứa con
gái nào trên đời này không thèm tiền cả, có tiền mới mua được hạnh phúc. Em
chán rồi, em muốn chia tay.
Tôi lập tức tiến tới kéo tay Kiều Anh.
- Kiều Anh, em đang nói gì vậy? Chúng ta đã trải
qua những điều gì, em không nhớ sao? Tại sao có thể buông tay một cách dễ dàng
như vậy? Nếu là vì anh tức giận và lỡ lời thì anh sai rồi, em có thể bỏ qua cho
anh được không? Xin đừng nói buông tay. Chờ anh, anh nhất định sẽ cho em thứ mà
em muốn. Em tin anh được không? Xin em đấy...
Kiều Anh không nhìn tôi, cô ấy thở hắt ra rồi đẩy
cánh tay tôi ra:
- Chờ? Chờ đến bao giờ? Hai năm sau anh cũng về nước
rồi, còn chờ anh bao nhiêu lâu với cái đồng lương bác sĩ ít ỏi đó? Em không chờ
được. Xin lỗi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT