Từ hôm Đàm Trình ra khỏi Đại Mộ, mặt tái nhợt nói với Túc Nguy Nhiên đúng là Túc Cảnh Mặc đúng là đang lợi dụng cậu, rồi viện lý do vì Túc Nguy Nhiên đã cứu cậu, nên ở lại trong nhà hắn vài ngày để ngầm tìm hiểu thêm thông tin.
Tuy ở trong căn đại trạch kiểu Trung Quốc kia không cần lo cơm áo, nhưng bị Túc Nguy Nhiên cử người theo dõi liên tục, Đàm Trình cũng không quá thoải mái. Mỗi ngày lui tới Đại Mộ và đại trạch này, giả vờ như biết hết mọi âm mưu của Túc Cảnh Mặc rồi bày ra vẻ cần sự giúp đỡ Túc Nguy Nhiên, nói thật, Đàm Trình cũng không rành việc đóng kịch hai mặt như thế.
Sợ nói nhiều bị nói hớ, Túc Nguy Nhiên sẽ sinh nghi, nên Đàm Trình quyết định im lặng không nói gì, khiến bộ dạng của cậu càng ủ dột đến đáng thương, trong lòng lại lo lắng rối bời khiến Đàm Trình lúc nào cũng như một người sống dở chết dở. (dân gian gọi là dead inside..)
Nhưng Đàm Trình lại không bộ dạng này lọt vào mắt Túc Nguy Nhiên lại thành ra là vì cậu sợ mình sẽ chết, nên ngày càng trầm cảm ít nói sa sút, cũng làm hắn bớt cảnh giác với cậu đi.
Chuyện này cậu cũng vừa biết được do tên thanh niên họ Trần kia nói với cậu. Túc Nguy Nhiên vẫn luôn cảnh giác Đàm Trình, nên đến bây giờ vẫn không nói gì cụ thể thêm với cậu.
“Thật ra nếu hôm đó cậu không mặt mày trắng xanh ra khỏi mộ, chắc là ngài Túc cũng không cho cậu ở lại trong nhà đâu.”
“Hở? Sao thế?”
“Ngài Túc nói cậu rất nặng tình với quỷ hồn kia, nên không thể làm cậu lung lay chỉ bằng vài câu nói. Nếu cậu trở mặt quá nhanh mới đáng nghi ngờ. Chỉ khi nào cậu biết được sự thật từ chính miệng quỷ hồn kia, mới có thể chắc rằng cậu đã hết hy vọng, quyết định quay đầu.”
Đàm Trình giờ mới vỡ lẽ, hóa ra hôm đó những người này thấy mặt cậu tái nhợt xanh trắng nên tưởng cậu bị Túc Cảnh Mặc tuyệt tình sao?
Đàm Trình thấy thật khó nói trong lòng, chó ngáp phải ruồi là thế này sao? Cậu thân mật với Túc Cảnh Mặc nên bị quỷ khí làm mặt mày trắng bệch, nhưng trong mắt những người này thì là do cậu đã chết tâm?
“Nhìn cậu chắc là đang rất sợ cái chết gần kề phải không, tôi thấy cậu càng ngày càng trầm cảm hơn.”
“…… À…… Anh thấy rõ vậy sao?”
“Chứ còn gì nữa.” Nam thanh niên cười cười nhìn Đàm Trình, “Ngay cả một người bình thường như tôi cũng nhận ra, cậu chắc cũng không sống lâu được nữa đâu.”
“Người thường?” Đàm Trình nghi hoặc, nếu là người thường, vậy chẳng lẽ không liên quan gì đến chuyện của Giang Ba?
Nghĩ như vậy, Đàm Trình giả vờ cười khổ lắc đầu: “Cậu mà bình thường sao? Mấy ngày nay tôi cũng nhận ra ngài Túc là một người rất có năng lực, nên nếu có thể giúp đỡ ngài ấy làm việc sao có thể bình thường được. Lần trước anh cũng hạ dược tôi nhưng tôi không cảm thấy gì đó thôi.”
Thanh niên họ Trần cũng chỉ cười cười không nói nữa, Đàm Trình biết hắn ta rất cảnh giác với cậu. Hỏi nhiều cũng không tốt, Đàm Trình không nói nữa, tiếp tục im lặng giả vờ ủ dột.
Mấy ngày nay cậu không nhìn thấy Túc Nguy Nhiên nhiều lắm, đa số chỉ là tên họ Trần này đi theo cậu, Đàm Trình không được đi đâu linh tinh, trừ khi nào Túc Nguy Nhiên nhắc tới, nói cậu đến Đại Mộ, nếu không thì Đàm Trình cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng mà tuy không khai thác được thông tin gì nhiều, Đàm Trình vẫn có thể khẳng định, tên Túc Nguy Nhiên vẫn không có cách nào vào trong đại mộ, cho nên hắn mới không biết nguyên nhân sắc mặt cậu tái nhợt……
Mà hiện tại cậu gần như bị Túc Nguy Nhiên khống chế, chỉ hy vọng Khương Bình có thể tìm được nơi này sớm…….
Đàm Trình bên này không thoải mái, Khương Bình bên kia cũng vấp phải rất nhiều phiền phức.
Ngày ấy Đàm Trình gọi điện thoại ngầm báo với Khương Bình cậu đã bị người khác mang đi, hắn ngay lập tức gọi cấp dưới Tiểu Vương đi lấy camera an ninh của trường học, còn hắn cũng đến ngay bệnh viện theo lời Đàm Trình để trích xuất video an ninh tuần trước.
Nhưng mà camera ở cổng đại học X vừa hỏng mấy ngày nay, chỉ có thể lấy được video từ một camera khác quay cảnh Đàm Trình ra khỏi cổng trường, còn lại cũng không biết đi đâu.
Tiểu Vương dò hỏi bảo vệ Triệu trực ban hôm đó, người bảo vệ kia mơ hồ hỏi lại: “Hôm nay? Không có người nào khả nghi hết?”
“Anh biết Đàm Trình không? Lúc sinh viên khoa khảo cổ trong trường có án mạng, Đàm Trình là cậu sinh viên hơi cao cao, mang mắt kính hay bị gọi lên cảnh sát đó”
“Sao không biết được, tôi có quen cậu ta.”
“Sáng nay anh có thấy cậu ta không?”
“Có! A không phải, hình như chưa thấy.” Bảo vệ Triệu nhíu mày, sờ sờ đầu: “Hình như không thấy, ôi cái đầu óc này của tôi!”
Nhưng mà một camera khác trong sân trường đã ghi lại Đàm Trình có đến trường học.
Bảo vệ Triệu công tác ở đại học X hơn hai năm, Khương Bình đã từng đến đại học X lấy thông tin nhiều lần, cũng khá quen anh ta, chi vừa trên ba mươi, là một người rất cẩn thận. Khương Bình nghe Tiểu Vương về kể lại là biết ngay, bảo vệ Triệu đã bị người khác lừa, hơn nữa, tình trạng này Khương Bình lại nghĩ ngay đến một người:
Giang Ba.
Khúc Chí Văn có nói, sau khi tìm được quỷ hồn Giang Ba, Giang Ba cũng không nhớ bất kỳ chi tiết gì về người họ Trần kia, biểu hiện mất trí nhớ rất giống. Khương Bình chợt có linh cảm xấu, nếu đúng là tên họ Trần kia, thì Đàm Trình thật sự đang gặp nguy hiểm.
Huống chi mấy ngày nay điện thoại Đàm Trình cũng không thể gọi được, hắn cũng không tìm được tung tích của cậu……
Nếu Đàm Trình gặp bất trắc, thì mẹ nó sẽ thành bốn mạng người mất. Đàm Trình lại càng quan trọng, đó là người duy nhất có thể làm chứng, nếu bọn chúng ra tay tất cả sẽ hỏng hết!
Mà bên phía bệnh viện, lại vẫn chưa tìm được đoạn băng nào hữu dụng, ngây người xem băng hai ngày, cũng không thấy gì khả nghi. Khương Bình nhìn chằm chằm màn hình trong phòng theo dõi, không nói một lời, cả người như tản ra một luồng ám khí đen đặc.
Xem lại băng ghi hình đến lần thứ hai, Khương Bình cũng không tìm thấy một chút bất thường nào.
“Con mẹ nó!”
Tiếng mắng làm các cảnh sát đang tập trung cao độ càng run sợ hơn.
“Sếp ơi, chúng ta xem băng này đã bao nhiêu lần rồi, có phải Đàm Trình không có ý này, mà do sếp…..” nhầm lẫn không……
Chỉ là ba chữ sau cậu ta cũng không dám nói, vì biểu cảm của cấp trên chợt thay đổi, giống như dữ tợn hơn làm cậu cấp dưới phải sợ hãi sờ sờ trái tim nhỏ bé của mình.
“Cậu tua lại cho tôi đoạn vừa nãy.”
“Vâng? Đoạn nào ạ?”
“Chỗ thu phí gần trước cửa, Đàm Trình đang đi ra ngoài.”
“Dạ vâng vâng……” Cậu cảnh sát nhỏ hoàn hồn, lập tức vươn tay tua lại đoạn khi nãy.
“Sếp ơi, chỗ này phải không ạ?”
Khương Bình trông rất nghiêm túc, đi đến bên cạnh cấp dưới đang cong lưng ngơ ngác nhìn đoạn phim này, tuy bệnh viện đông, sơ ý đụng vào vai ba người cũng không phải chuyện lạ, nhưng thứ khiến cho Khương Bình chú ý lại không phải chi tiết này, mà là cái người Đàm Trình đụng phải kia.
Camera theo dõi không rõ lắm, nhưng nhìn hình ảnh mơ hồ kia, Khương Bình lại cảm thấy người này lại rất quen……
“Có thể làm rõ hình ảnh này lên không? Tôi muốn nhìn rõ mặt người này.”
“Người này có vấn đề ạ?” Vừa hỏi cậu cấp dưới vừa sao chép đoạn phim xuống, “Chuyện này em không rành lắm,nhưng em có người bạn hồi đại học là chuyên gia trong chuyện này, cậu ta đang làm việc tại Guojia Computer và Trung tâm bảo mật thông tin Vương Lưu, là công ty lớn trong ngành máy tính! Để em nhờ cậu ấy xử lý xem được không.”
“Có thể chứ? Cần bao nhiêu ngày mới xong?”
“Em cũng không biết nữa.” Cậu cấp dưới gãi đầu, “Còn phải xem hiệu quả làm việc của bạn em nữa.”
Khương Bình gật đầu nói: “Được rồi cậu gửi video qua cho cậu ta nhanh đi, nhờ cậu ta giúp một chút.”
“Vâng ạ, về nhà em liên lạc với cậu ta liền.”
Khương Bình nhìn đồng hồ, đã nửa đêm, “Ngày mai cũng không có ca trực của câu phải không? Vất vả một ngày rồi, cậu cũng về sớm nghỉ ngơi đi.”
“Sếp cũng nhanh đi nghỉ đi, sếp là người vất vả nhất đó.”
“Ừm tôi biết rồi.” Mấy ngày nay đúng là hắn bận đến không có thời gian ngủ, cơ thể cũng mỏi mệt đến cực hạn.
Nhưng mà giờ cũng đã hai ba giờ đêm, nhà Khương Bình xa, về nhà cũng không nghỉ được bao lâu, nên hắn đến phòng nghỉ ở cục, ngủ tạm một đêm.
Trời chưa sáng, nhưng trong cục lại ồn ào kỳ lạ, Khương Bình thật sự quá kiệt sức, nên ồn như vậy hắn vẫn chưa tỉnh lại, cho đến khi cấp dưới đến gõ cửa, nói có người tìm hắn, Khương Bình mới tỉnh lại.
Người tìm hắn không phải ai khác, đúng là Khúc Chí Văn dạo gần đây không gặp. Vừa nhìn thấy cậu ta, Khương Bình thật sự có hơi bất ngờ.
“Tôi tưởng cậu về Bắc Kinh rồi.” Đương nhiên đây là nói dối, vốn muốn khai thác chút thông tin từ Khúc Chí Văn, sao có thể không đi tìm hiểu cậu ta đi đâu?
“Anh thật sự nghĩ vậy à?” Khúc Chí Văn cười một tiếng.
“Không.” Khương Bình buông tay: “Cậu đến tìm tôi có việc gì?”
Khúc Chí Văn nghĩ nghĩ, chăm chú nhìn Khương Bình: “Nếu tôi nói tôi đến thăm anh, anh có tin không?”
Câu vừa nói ra, mọi người trong cục đều dỏng tai lên nghe ngóng. Mọi người đều quá quen với Khúc Chí Văn, đây là cái cậu thanh niên lúc trên núi Bình Dao ôm chặt đại đội trưởng của họ đó!
Khương Bình thấy thế sao không biết mấy người kia đang nghĩ gì?
Nhưng hắn chỉ nhíu mày nói: “Cậu tới hỏi chuyện của Đàm Trình phải không?”
“Ha,” Khúc Chí Văn gật đầu: “Vậy tôi cũng không lòng vòng nữa, tôi muốn hỏi anh, anh giấu Đàm Trình ở đâu rồi? Tôi không thể tìm được một chút tung tích gì của anh ta.”
“Cậu cũng không tìm thấy sao?” Khương Bình thay đổi sắc mặt, kẻ mang Đàm Trình đi là người như thế nào mà cả Khúc Chí Văn cũng không tìm thấy?
Khương Bình còn chuẩn bị nói cái gì đó, di động đã vang lên.
“Sếp ơi, có kết quả diện mạo của người trong video rồi!”
—
klq nhưng Bình 35 em pé Văn mới có 20 chủi huhu niên thượng lệch chủi cũng kít thít ghê
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT