Chuyển ngữ: Andrew Pastel

“Phong đỏ?” Túc Cảnh Mặc ngẩn ngơ trong một khoảnh khắc, “…… Đã đến mùa rồi sao?”

Nhưng chỉ một lát sau, y khẽ lắc đầu cười nói: “Cũng đúng, lúc mới gặp, ngươi còn mặc áo không có tay, giờ áo quần đã dày lên rất nhiều.”

Đàm Trình nhìn người trước mắt đã hơi trong suốt, nhưng y lại như chẳng thèm để tâm, vẫn tươi cười như cũ. Gương mặt tươi cười đó vốn là thứ đẹp nhất trong mắt Đàm Trình, giờ lại biến thành những móng vuốt sắc nhọn, thô bạo xé rách lấy tâm can cậu.

Tại sao vẫn cười? Tại sao không nói gì với cậu?

Đàm Trình thật sự rất muốn hỏi, muốn hỏi người đàn ông này xem, y có bao giờ, dù chỉ là một chút, thật sự rung động với cậu ……

Nhưng mà, nhìn thấy y như thế, Đàm Trình lại không thể nào mở lời.

Cậu chỉ có thể siết chặt lấy tay y, mạnh mẽ nắm chắc trong lòng bàn tay, sợ hãi chỉ nháy mắt sau y sẽ biến mất không còn nhìn thấy nữa.

“Tại sao…… Tại sao lại thành ra như thế, Cảnh Mặc à……”

“Tại sao ư?” Túc Cảnh Mặc nhìn Đàm Trình đang run rẩy, cụp mắt xuống: “Nào có vì cái gì. Người sống có sinh có chết, quỷ hồn cũng có khởi có diệt, chỉ là vấn đề thời gian thôi, chẳng qua thời gian của ta đã đến lúc hết.”

“Vậy tại sao anh không nói với em! Hay là anh cảm thấy không cần phải nói?!”

Nhìn cặp mắt đỏ bừng đang nhìn mình, đau đớn và phẫn nộ đan xen, nhưng cố gắng kìm nén để không nổi giận với y, khóe môi Túc Cảnh Mặc khẽ cong lên, hắn đã yêu ta đến cực điểm rồi.

“Ngươi muốn hỏi ta điều gì?”

“Em?” Đàm Trình phức tạp nhìn Túc Cảnh Mặc, chậm rãi mở miệng nói: “Vậy sao anh không hỏi mấy ngày qua em đã đi đâu?”

“Ta có thể đoán được.” Túc Cảnh Mặc cười cười, “Vì hôm ngươi đi, hắn đã tìm ta ôn chuyện.”

“Anh đã gặp Túc Cảnh Nghiên?”

“Túc Cảnh Nghiên?” Túc Cảnh Mặc nghe thấy cái tên này, đột nhiên khóe môi hiện lên một nụ cười không thể đoán được tâm trạng, “Hắn nói với ngươi hắn là Túc Cảnh Nghiên à?”

“Hắn nói với em rất nhiều…. ví dụ như……”

Đàm Trình nắm lấy tay Túc Cảnh Mặc, nhìn y chăm chú: “Ví dụ như, hắn nói ngôi mộ này do anh xây, cũng là anh yêu cầu hắn an táng anh ở đây…..”

Túc Cảnh Mặc nhẹ gật đầu, “Ừm, còn gì nữa?”

“Hắn nói, vì anh động vào Ngột Cốt, nên mới đẩy Đại Tự đến kết cục thế này…..”

“Ngươi có tin không?”

Đàm Trình gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, “Nói không tin thì là nói dối, nhưng mà,” cậu nhẹ nắn nắn bàn tay Túc Cảnh Mặc: “Em tin anh hơn.”

Nhướng mày, Túc Cảnh Mặc cười nói: “Ngay cả khi biết ta lừa ngươi, ngươi vẫn tin?”

Đàm Trình dừng một chút, “Em tin.”

Túc Cảnh Mặc không nói gì, chỉ nhìn Đàm Trình, khẽ mỉm cười.

“Hắn nói…… Anh thật ra tính toán biến em thành người tiếp theo chống đỡ Đại Mộ này, phải không?”

Túc Cảnh Mặc gật gật đầu, “Phải.”

“Hắn còn nói, anh dung nhập Ngột Cốt vào cơ thể em?”

“Phải.”

Đàm Trình dâng lên một sự chua xót tràn ngập, cười khổ nói: “Như vậy, từ lúc bắt đầu anh đã không có ý muốn cứu sống em.”

Túc Cảnh Mặc im lặng. Đàm Trình ngửa đầu nhìn trần mộ, chớp chớp mắt, cậu đã biết trước đáp án rồi mà, chẳng phải sao?

Chỉ là cậu vẫn cảm thấy không cam lòng.

“Ngột Cốt em mang về từ Bình Dao, anh cũng không dung nó vào khối ngọc phải không?”

“Ngươi nghĩ như thế thì là như thế.”

Đàm Trình còn muốn hỏi, cậu muốn hỏi Túc Cảnh Mặc có đã từng yêu thương cậu không….

Nhưng bây giờ lại chẳng dám, cậu mở miệng, nhưng lại chỉ buông một tiếng thở dài.

“Anh muốn em phải làm sao bây giờ? Cảnh Mặc à, giờ em không muốn nghĩ đến chuyện gì khác, trong đầu em chỉ canh cánh một chuyện, làm thế nào để anh không rời bỏ em. Nhưng mà em không nghĩ ra được. Em không phải Khúc Chí Văn, em chỉ là một người làm khảo cổ bình thường, em không biết phải làm sao mới tốt…..”

“…… Rất nhiều chuyện đã được định sẵn.”

“Nhưng em không muốn.” Đàm Trình mạnh mẽ kéo tay Túc Cảnh Mặc, đến gần hơn, khẽ vuốt lấy gò má y, “Em nghe tên Túc Nguy Nhiên nói rất nhiều, em cũng biết hắn không nói thật hoàn toàn, nhưng có một vài chuyện em có thể cảm nhận được.

Anh không muốn nói thật với em, vì có lẽ ngay từ đầu anh đã có ý muốn lợi dụng em……Em suy nghĩ,em đã tự hỏi chính mình nếu lúc đó em biết anh lừa dối, em sẽ còn nguyện ý ở bên cạnh anh, còn nguyện ý làm theo những gì anh muốn không.”

Túc Cảnh Mặc lẳng lặng chăm chú nhìn Đàm Trình, sự tươi cười ngày thường không biết khi nào đã phai nhạt, làm người không nhìn ra cảm xúc y chôn sâu trong đáy mắt.

“Ngươi có nguyện ý hay không?”

“Em nguyện.”

Đàm Trình yên lặng nói hai chữ này, “Cuối cùng em cũng có được câu trả lời, nếu đó là chuyện anh muốn, em đều sẽ nguyện ý tất cả.”

“Không hối hận?”

“Không hối hận,” Đàm Trình lắc đầu, “Nhưng mà em cũng có một điều kiện.”

Lời này làm Túc Cảnh Mặc nhớ tới lúc trước Đàm Trình ôm y đòi hỏi muốn ‘thưởng’, không khỏi bật cười: “Sao, ngươi muốn ta?”

Không biết vì sao nghe Túc Cảnh Mặc nói thế Đàm Trình chợt lúng túng, cũng biết y lại đang trêu chọc, tuy thật sự cậu muốn y từ tận đáy lòng…… Nhưng cũng không chỉ có như thế.

“Đúng là em rất muốn anh.” Đàm Trình nghiêm mặt nói: “Em nhớ lúc trước khi giao dịch với anh, anh nói nếu em có thể hoàn thành được nguyện vọng của anh, anh sẽ đáp ứng một việc cho em.”

Túc Cảnh Mặc cảm thấy thú vị, tuy nguyên văn của y không phải như thế, nhưng Túc Cảnh Mặc cũng muốn nghe xem Đàm Trình đang muốn y làm gì.

“Ngươi nói xem ngươi muốn gì.”

“Em muốn thử sử dụng Ngột Cốt, em muốn tìm cách để anh không biết mất, cho nên, trong khoảng thời gian này, anh phải nghe lời em.”

Túc Cảnh Mặc hơi hơi nhíu nhíu mày: “Ta nói rồi, đây là chuyện không thể”

“Em chưa tận tay thử thì vẫn không cam lòng!” Đàm Trình ngắt lời Túc Cảnh Mặc, chớp chớp hai mắt đỏ bừng, “Anh nghe em đi, được không? Cảnh Mặc, em có cảm giác, em cảm giác thời gian của em cũng không còn nhiều nữa. Trong khoảng thời gian này, em muốn thử xem, dù cho khả năng chỉ là một phần ngàn, nếu không như vậy, em không an lòng mà chết được. Nếu như thế thì dù có chết ở đây, sự không cam lòng này sẽ khiến linh hồn em có oán khí, không phải sao?”

“…… Nếu thành công, thì ngươi nghĩ ngươi sẽ ra sao?” Túc Cảnh Mặc rũ mắt, nhàn nhạt mà nói: “Khi đó, ngươi cũng không có tên họ, ngươi còn muốn trao đổi với ta?”

“Dù sao em cũng không còn sống lâu nữa,” Đàm Trình cười cười: “Nếu anh có thể sống lại, thì không còn gì tốt hơn. Đã hơn ngàn năm, thế giới bên ngoài tuy cũng không quá tốt, nhưng nó thay đổi rất nhiều, em muốn anh nhìn thấy.

Lùi lại một chút, nếu có thể giữ được linh hồn anh, thì dù anh không thích, anh cũng phải nhận lấy, Cảnh Mặc, sau này năm tháng còn dài, em ở đây rồi, mong anh giúp đỡ em……”

Túc Cảnh Mặc cười khẽ một tiếng, cặp mắt cong cong lên một cảm xúc không tên:

“Sao trên đời lại có một kẻ ngốc như ngươi cơ chứ. Đàm Trình, nếu thất bại, ngươi cũng biết kết quả sẽ là như thế nào mà? Ở đại mộ này một mình một người vĩnh viễn, không có kiếp sau, cũng không có tương lai, mà nơi này cũng chẳng có ta.”

“Nếu trên đời không còn anh…… Em nghĩ em cũng sẽ sống không bằng chết. Mấy ngày hôm trước, em có mơ thấy một giấc mơ, mơ thấy rất nhiều cảnh không âm thanh, một người đàn ông, mặc quần áo của rất nhiều triều đại khác nhau. Không biết vì sao, những hình ảnh đó không liên quan gì đến em, nhưng em lại cảm thấy đó đều là em, giống như đời đời kiếp kiếp em chỉ đang tìm kiếm một đáp án, tìm kiếm một người.”

“…… Ai?”

Thấy Túc Cảnh Mặc có hơi lạnh nhạt, Đàm Trình cảm thấy vui sướng trong lòng, vì điều đó đồng nghĩa với việc Túc Cảnh Mặc vẫn còn để ý cậu, đúng không?

“Em chìm trong giấc mơ kia không thể tỉnh lại, cho đến khi một giọng nói cất lên, nói với em: “ ‘Không biết quý nhân đây nên xưng hô thế nào, đến lúc đó ta chắc chắn tới cửa đáp tạ’.”

Vừa nói xong, Đàm Trình cẩn thận quan sát biến hóa cảm xúc trên gương mặt Túc Cảnh Mặc, nhưng lại chẳng thấy y dao động. Chẳng lẽ, đó thật sự chỉ là một giấc mộng?

“Ngươi nghĩ là ta? Nhưng ta không nhớ đã từng nói với ai câu nói này.” Túc Cảnh Mặc cười nói: “Chuyện giao dịch vừa nãy ngươi nói, ta đồng ý.”

Túc Cảnh Mặc dứt lời, y quay đầu nhìn ra ngoài hành lang: “Có lẽ, ngươi nên ra về, có người đang ở ngoài chờ ngươi đó.”

Đàm Trình cũng biết người Túc Cảnh Mặc nói hẳn là người họ Trần Túc Nguy Nhiên cắt cử đến theo dõi cậu. Nghĩ đến kế hoạch của mình, Đàm Trình chỉ có thể bước lên ôm chặt lấy Túc Cảnh Mặc.

“Túc Nguy Nhiên muốn em dụ anh ra khỏi mộ, em giả vờ nghe theo hắn, anh nên cẩn thận, em cảm thấy hắn ta muốn Ngột Cốt trong đây.”

“Không sao, ta biết hắn muốn gì.”

“Ý anh là…?”

Túc Cảnh Mặc nâng tay ôm lấy cổ Đàm Trình, nhẹ nhàng dựa vào đầu vai cậu: “Có một số việc, chờ lần sau ngươi đến ta sẽ nói. Thân phận tên Túc Nguy Nhiên đó ta vẫn chưa quá khẳng định, ngươi biết nhiều không phải chuyện tốt.”

“…… Vâng.”

“Đàm Trình.”

“Sao?”

“Có muốn hôn ta không?”

“A?” Đàm Trình ngẩn người, đến khi tiếng cười vui vẻ vang ra nơi đầu vai, cậu mới nhấp nhấp miệng, nói: “Có, có chứ……”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play