Lục Triêu Thanh ngồi một lần ở Mạnh gia rồi không tới nữa, luật sư Ngô ngược lại thành khách quen của quán mì.
Giáo sư Cao mỗi ngày đều tới quán mì quẹt thẻ, số lần gặp phải luật sư
Ngô ngày càng nhiều, tận mắt nhìn thấy luật sư Ngô trò chuyện vui vẻ với Mạnh Vãn, tâm tình giáo sư Cao ngày càng sa sút. Giữa trưa anh ta đi
nhà ăn ăn cơm cùng Lục Triêu Thanh, Lục Triêu Thanh trơ mắt nhìn giáo sư Cao gắp lấy quả ớt trong bát canh cá cho vào miệng.
Lục Triêu Thanh muốn nhắc nhở một chút nhưng động tác giáo sư Cao quá nhanh.
Lục Triêu Thanh yên lặng nhìn giáo sư Cao.
Giáo sư Cao cũng là thiên tài vật lý, phần lớn thời gian đều ở trong
phòng thí nghiệm làm nghiên cứu, màu da tái nhợt, nhưng mà một quả ớt
vừa đưa vào, mặt giáo sư Cao nhất thời đỏ thành quan công, “phụt” một
tiếng phun quả ớt ra trên bàn, nước mắt cũng chảy ra.
Lục Triêu Thanh quan tâm đưa tới một cái khăn giấy.
Giáo sư Cao lau mồ hôi lại lau mắt, không biết nhớ tới chuyện thương tâm gì, để đũa xuống một bên, không ăn nữa.
Lục Triêu Thanh cau mày: “Vậy anh đang buồn phiền chuyện gì?”
Giáo sư Cao liếc anh một cái, đẩy mắt kính, không tự tin hỏi: “Tôi so với luật sư Ngô, thật sự không có một phần thắng?”
Lục Triêu Thanh dùng ánh mắt quan sát đối tượng thí nghiệm nghiêm chỉnh quét qua giáo sư Cao một lần.
Người không cao bằng luật sư Ngô, nhan sắc cũng không bằng luật sư Ngô,
kỹ năng bắt chuyện càng không được, tiền lương đại khái cũng kém nghề
luật sư đi.
“Bình thường không nói tới, bất quá một ngày cô ấy chưa chấp nhận theo đuổi của luật sư Ngô, có xác suất nhỏ có thể được.”
Cái này không tính là cổ vũ gì, nhưng giáo sư Cao thấy được hi vọng,
đúng vậy, dù luật sư Ngô cao phú soái, Mạnh Vãn không đồng ý là có băn
khoăn!
“Tối nay cậu đi ăn mì với tôi!” Giáo sư Cao một lần nữa dấy lên ý chí chiến đấu.
Lục Triêu Thanh đã lâu không tới quán mì, đi ăn một bữa cũng không sao.
Chỉ là hôm nay Lục Triêu Thanh bề bộn nhiều việc, cơm tối cũng không ăn, kết thúc công việc đã hơn 8 giờ, nếu không phải giáo sư Cao một mực chờ anh, Lục Triêu Thanh đã quên mất hai người hẹn đi ăn mì.
Hai vị giáo sư trẻ tuổi sóng vai đi ra khỏi hệ vật lý, trên đường gặp
không ít nữ sinh, đám nữ sinh lớn mật liên tục dòm ngó Lục Triêu Thanh.
Giáo sư Cao lúc này mới ý thức được nhan sắc của đồng nghiệp, cực kỳ
ghen tị: “Tôi mà đẹp được như cậu thì tốt, bây giờ con gái đều thích
soái ca.”
Lục Triêu Thanh nhìn phía trước, nhàn nhạt nói: “Anh có thể đi phẫu thuật thẩm mỹ.”
Giáo sư Cao suýt chút nữa ho ra máu!
Lục Triêu Thanh tiếp tục: “Chẳng qua nếu như là tôi, một cô gái chỉ
thích ngoại hình cũng không đáng để tôi đi phẫu thuật vì cô ta.”
Giáo sư Cao oán thầm: Cậu mà đi phẫu thuật, còn muốn chỉnh thành dạng gì?
Một đường nói chuyện, hai người băng qua con đường đi tới quán mì.
Thời gian này khách trong quán không nhiều lắm, giáo sư Cao vừa đi vào,
trước tiên đã nhìn thấy luật sư Ngô áo mũ chỉnh tề chiếm lấy vị trí quen thuộc của anh ta, lần hai mới chú ý tới trên mặt quầy thu ngân có bày
một bó hoa, lần ba mới là Mạnh Vãn đang mặc đồng phục làm việc với Tiểu
Diệp. Mạnh Vãn cầm điện thoại hình như đang nhắn tin với ai, Tiểu Diệp
cười chào hỏi với anh ta và Lục Triêu Thanh.
Nghe được “giáo sư Lục”, mí mắt Mạnh Vãn cũng không nâng lên.
Lục Triêu Thanh không chú ý tới hàng xóm lạnh lùng, trong lòng giáo sư
Cao trầm xuống, anh ta còn trông cậy nhờ Lục Triêu Thanh bắt chuyện với
Mạnh Vãn đấy!
Hai người đi chọn món ăn trước.
Phòng bếp làm theo kiểu mở, đầu bếp số một Từ Cường vừa nặn bột vừa quét mắt nhìn ba vị khách nam gần quầy thu ngân: “Người theo đuổi bà chủ
ngày càng nhiều.”
Đầu bếp số hai Trần Thủy Sinh cũng liếc mắt về bên kia, giáo sư Cao nhìn không phải đùa cợt, luật sư Ngô đang ở thế mạnh hơn, còn vị giáo sư Lục kia tạm thời không nhìn ra anh ta có ý gì. Bất quá, ánh mắt quét qua bà chủ xinh đẹp đang chuyên tâm nghịch điện thoại ở quầy kia, Trần Thủy
Sinh hung hăng nhào vắt mì trong tay.
Dù thế nào cũng không tới lượt mình.
~
Mạnh Vãn đi vào phòng thay quần áo, khi đi ra nhìn một cái, luật sư Ngô đã đứng chờ ở cửa quán mì.
Nửa tháng gần đây, luật sư Ngô vừa rảnh liền tới đây, đặc biệt đưa cô về nhà.
Người theo đuổi như vậy, trước kia Mạnh Vãn cũng đã gặp qua, lúc học đại học, còn có nam sinh mỗi ngày đều đưa cô về nhà trọ, chẳng qua là lúc
đó bên người Mạnh Vãn còn có thêm bạn học, nam sinh cũng khá ngây ngô,
mọi người cùng nhau nói chuyện phiếm, hiện tại chỉ có luật sư Ngô đi
theo cô, bầu không khí trên đường không thể dễ dàng như thế.
“Tôi đưa em về.” Thời gian gần đây, luật sư Ngô luôn cười, thần thái sáng láng.
Mạnh Vãn đã sớm có chuẩn bị, chỉ vào cái xe đạp ở ven đường: “Tôi đi xe tới.”
Xe đạp nho nhỏ, tượng trưng cho tâm tư từ chối của cô.
Nụ cười luật sư Ngô ngược lại càng sâu hơn, phụ nữ dễ dàng vào tay thì
không có ý nghĩa, Mạnh Vãn cự tuyệt người như anh, nói rõ trước kia
người có thể theo đuổi được cô càng ít, càng thêm tươi mới.
Đi cùng Mạnh Vãn đến chỗ xe đạp, luật sư Ngô quan tâm dặn dò: “Trên đường nhiều xe, em đi chậm một chút.”
Mạnh Vãn cười gật đầu, để túi vào giỏ xe, cô mở khóa xe rồi đi, hôm nay cô cố ý mặc quần đùi.
Cô buộc tóc đuôi ngựa ngồi trên xe đạp tựa như em gái nhà bên, luật sư
Ngô đứng tại chỗ, nhìn theo Mạnh Vãn rẽ vào, anh ta mới rời đi.
Ở cửa quán mì, giáo sư Cao tận lực kéo dài thời gian nhìn thấy toàn bộ
quá trình, tâm tình đột nhiên tốt hơn, đắc chí: “Xem ra Mạnh tiểu thư
cũng không thích luật sư kia.”
Lục Triêu Thanh nhìn đồng hồ, tạm biệt anh ta: “Ngày mai gặp.”
Tiểu khu Hương Chương quá gần đại học Z, Lục Triêu Thanh luôn đi bộ đi làm.
Đêm nay không có một cơn gió, gần 9 giờ bên ngoài vẫn là ba mươi mấy độ, vừa chán vừa nóng, Lục Triêu Thanh vừa ăn một tô mì, ở trong điều hòa
thì không cảm thấy gì, vừa ra ngoài thì mồ hôi lập tức bốc lên. Bởi vì ở cùng một chỗ, cho nên tuyến đường về nhà của anh và Mạnh Vãn hoàn toàn
trùng hợp, rẽ ngoặt một cái, phía trước truyền đến ồn ào, Lục Triêu
Thanh ngẩng đầu, nhìn thấy một vòng người đang vây quanh một chỗ, giống
như có tranh chấp.
Lục Triêu Thanh không có hứng thú với loại náo nhiệt này, chọn lấy
khoảng trống bên cạnh đi qua, đúng lúc anh đi vòng qua đám người, một
giọng nói quen thuộc truyền tới: “Tôi nói lại lần nữa, là bà đi xe điện
đột nhiên lao ra đâm vào tôi, bà còn ngăn không cho tôi đi nữa, không
những tôi sẽ báo cảnh sát, còn khiến bà phải bồi thường…”
Là giọng của Mạnh Vãn.
Lục Triêu Thanh nhíu mày.
Theo sát đó, là giọng nói lanh lảnh của một người phụ nữ xa lạ vượt lên
giọng Mạnh Vãn: “Cô còn đòi tôi bồi thường? Cô gái trẻ đêm hôm khuya
khoắt mặc quần ngắn như vậy, vừa đi xe đạp vừa nhìn đàn ông bốn phía,
nếu không phải cô chần chừ, tôi sẽ đâm vào sao? Bớt nói nhảm, trứng gà
của tôi đã rơi đầy đất, cô phải bồi thường tôi!”
“Bà trả điện thoại cho tôi!”
“Cô bồi thường xong tôi trả lại!”
Hai người hình như động thủ, Lục Triêu Thanh trầm mặc băng qua đường,
tới gần, nhìn qua đám người liền thấy Mạnh Vãn đang cố gắng lấy lại điện thoại iPhone của cô từ người phụ nữ trung niên tóc quăn. Người phụ nữ
trung niên vênh váo tự đắc, một tay giấu điện thoại sau lưng một tay xô
đẩy Mạnh Vãn, đồng thời công kích Mạnh Vãn.
Mạnh Vãn tuyệt đối không phải hình tượng xinh đẹp thanh thuần, đại khái
bởi vậy người phụ nữ kia dùng lời nói khinh bỉ lại có sức thuyết phục.
Lục Triêu Thanh theo bản năng nhìn về quần cộc bị bà ta chỉ trích của
Mạnh Vãn, quả thật rất ngắn, lộ ra hai chân thon dài thẳng tắp, nhưng
mùa hè ở thành phố Giang nóng bức, rất nhiều cô gái đều thích mặc như
vậy. Đèn đường rất sáng, Lục Triêu Thanh còn chú ý tới, trên bắp chân
phải của cô có chỗ bị trầy da.
Mạnh Vãn rất tức giận!
Cô lớn như vậy nhưng lần đầu tiên gặp phải người càn quấy không nói lý
lẽ như vậy, vừa rồi cô vẫn đạp xe bình thường, là người phụ nữ đi xe
điện này vừa đi xe vừa gọi điện thoại, đúng lúc đoạn đường này khá đông, xe điện phải tránh một chiếc ô tô, ngoặt về phía bên này, liền đâm vào
Mạnh Vãn cả người cả xe đều ngã xuống.
Đùi phải Mạnh Vãn bị xe điện đâm trúng, chân trái cũng không thoải mái,
nhưng cảm giác không quá nghiêm trọng, Mạnh Vãn không có ý định truy
cứu, nào nghĩ tới người phụ nữ tóc quăn này lại đổ trách nhiệm cho cô,
còn đòi cô bồi thường trứng gà bị vỡ! Càng tức giận là, Mạnh Vãn lấy ra
điện thoại muốn gọi báo cảnh sát, đối phương còn thô lỗ cướp lấy điện
thoại của cô!
“Xảy ra chuyện gì?” Lục Triêu Thanh chen vào đám người, đứng bên cạnh Mạnh Vãn.
Mạnh Vãn nhìn thấy anh, cũng không còn nhớ tới lời thề muốn quên người
hàng xóm này, lập tức đưa tay ra: “Bà ta cướp điện thoại của tôi, đưa
điện thoại của anh cho tôi mượn, tôi phải báo cảnh sát.”
Lục Triêu Thanh không hỏi một câu, trực tiếp lấy điện thoại ra.
Thân hình Lục Triêu Thanh thẳng tắp, mặt mày tuấn tú, lại nhìn chính là
người rất đứng đắn, hiện tại tuấn nam mỹ nữ đứng chung một chỗ, nhìn thế nào cũng giống như tình nhân, lời người phụ nữ tóc quăn công kích Mạnh
Vãn không đứng đắn lập tức lộ ra chỗ không đúng.
Bà tóc quăn dám bắt nạt một cô gái trẻ tuổi, bây giờ thấy Mạnh Vãn có
chỗ dựa, thật đúng là muốn báo cảnh sát, bà ta không khỏi luống cuống,
cậy mạnh nói: “Được rồi, các người cậy người đông thế mạnh, tôi một mình không thể đấu lại hai cái miệng, hôm nay coi như tôi đen đủi!” Nói
xong, bà ta nghiêm mặt kín đáo đưa điện thoại cho Mạnh Vãn, đẩy xe điện
muốn đi.
Mạnh Vãn tắt cuộc điện thoại vừa mới thông.
Báo cảnh sát quá phiền toái, bây giờ cô chỉ muốn về nhà.
Người đàn bà tóc quăn cũng gấp, nói với Lục Triêu Thanh: “Anh làm cái gì chứ, tôi còn không thèm so đo, anh báo cảnh sát cái gì?”
Lục Triêu Thanh chỉ vào chân Mạnh Vãn, mặt không thay đổi nhìn bà ta:
“Bà đâm cô ấy bị thương trước, tiếp theo là phỉ báng nhục mạ, sau đó lại động thủ cướp đồ cá nhân của cô ấy, ba tội cùng truy cứu, đủ để lập
án.”
Người đàn bà tóc quăn gấp tới mặt đỏ bừng, ngửa đầu giảo biện: “Ai nhìn thấy? Ai nghe thấy được?”
Lục Triêu Thanh cười, ngẩng đầu nhìn về camera giám sát ven đường.
Người đàn bà tóc quăn rốt cuộc cũng lo sợ, ngó ngó chân Mạnh Vãn, không
cam lòng rút ra hai trăm tệ kín đáo đưa cho Mạnh Vãn: “Dì sốt ruột về
nhà vì con nhỏ, nói chuyện hơi xúc động một chút, chỉ là chuyện nhỏ,
chúng ta đừng làm lớn, nên về nhà đi.”
Mạnh Vãn không thèm tiền này, vừa muốn nói, Lục Triêu Thanh đã thay cô nhận lấy hai tờ tiền kia.
Người đàn bà tóc quăn không nỡ từ bỏ, mặt không cam tâm rời đi.
Đám người xem náo nhiệt cũng tản đi, trên đường chỉ còn lại một nam một nữ, một chiếc xe đạp bị đổ, còn có một bãi trứng gà vỡ.
Mạnh Vãn mím môi thật chặt, chỉ có như vậy mới không để cho nước mắt chảy xuống.
Lúc đông người cô có thể nhịn, bây giờ an tĩnh lại, ủy khuất trong lòng liền tăng lên.
Lục Triêu Thanh muốn đưa tiền cho cô, vừa cúi đầu thì thấy trong mắt cô có ánh lệ, tùy thời có thể khóc.
Lục Triêu Thanh không phải người biết an ủi, anh dựng chiếc xe từ dưới đất lên, hỏi cô: “Đi bệnh viện chứ?”
Mạnh Vãn lắc đầu một cái, trả lại điện thoại của Lục Triêu Thanh, cúi đầu nói: “Cám ơn.”
Lục Triêu Thanh nhận lấy điện thoại, thuận tay đem hai tờ tiền nhét vào trong tay cô.
Mạnh Vãn vừa chạm đến tiền kia, cô càng hận hơn, vo tròn như giấy vụn
thành một cục, đi nhanh mấy bước ném vào thùng rác bên cạnh!
Lục Triêu Thanh bỗng nhiên buồn cười.
Người hàng xóm này đúng là ngây thơ.
Tác giả có lời muốn nói:
Đôi chân dài của Mạnh Vãn: Giáo sư Lục chú ý tới tôi!
Xe đạp của Mạnh Vãn: Tôi được sờ vào tay giáo sư Lục!
Người đi đường trứng gà giáp: Tôi uất ức, nhưng tôi không nói!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT