Editor: Alice

Mạnh Vãn mua mấy chục đơn hàng trên mạng nên hàng luân phiên nhau ship tới. Hôm nay cô phải đi làm còn Lục Triều Thanh ở nhà nên cô bảo anh xuống lấy giúp mình.

Buổi tối Lục Triều Thanh tới đón cô, Mạnh Vãn vui vẻ hỏi: "Hôm nay anh nhận mấy gói hàng?"

Lục Triều Thanh nhớ kỹ: "Chín món."

Về đến chung cư, Mạnh Vãn lập tức bay sang nhà Lục Triều Thanh.

Li Hoa đã có thể nhận ra được bước chân của Mạnh Vãn, lúc vừa tới nơi, nó đã chạy tới làm nũng cọ cọ vào chân cô. Lục Triều Thanh mặt không biểu tình nhìn không chớp mắt, Mạnh Vãn ôm Li Hoa ngồi lên sô pha. Cô lấy hết đồ vừa ship đến đặt lên bàn, còn sắp xếp thứ tự từ nhỏ đến lớn ngay ngắn.

Mạnh Vãn không muốn ôm một đống hộp giấy về nhà nên chỉ ngồi vuốt ve mèo, để Lục Triều Thanh giúp cô mở từng gói một, xong xuôi thì đống hộp đó sẽ để ở nhà anh.

Chín gói đồ, bảy gói thì có thể cho Lục Triều Thanh nhìn, ví dụ như áo khoác, ga gối các thứ, chỉ còn lại hai món đồ Mạnh Vãn kiểm tra xong liền để riêng qua một bên.

Lục Triều Thanh bóc hết bảy hộp, sau đó quét mắt ra hiệu Mạnh Vãn đưa hai hộp còn lại.

Mạnh Vãn mỉm cười: "Không cần đâu, em về trước đây." Nói xong, cô buông Li Hoa ra, xoay người muốn ôm hai hộp kia về nhà.

Lục Triều Thanh đè tay cô lại, tỏ ra thấu hiểu: "Anh đã xem đơn hàng nên biết bên trong có gì rồi." Một cái là quần lót, một cái là băng vệ sinh.

Mạnh Vãn cạn lời.

Thôi biết rồi thì kệ vậy!

Cô đưa hai hộp còn lại cho Lục Triều Thanh. Anh vừa dùng kéo cắt gói đồ vừa hỏi cô: "Em sắp có kinh à?"

Mạnh Vãn không thể đỡ nổi cách nói thẳng thừng của anh, lập tức sửa lại: "Gọi là dì cả!"

Lục Triều Thanh nhìn cô đầy ẩn ý.

Mạnh Vãn kệ xác anh.

Lục Triều Thanh lôi băng vệ sinh ra, đang định nghiên cứu một chút, Mạnh Vãn đã nhanh chóng giật lại.

Lục Triều Thanh tiếp tục mở gói đồ lót, lúc mở ra chỉ kịp nhìn thấy ba màu hồng phấn, trắng tinh khôi và vàng nhạt thì Mạnh Vãn cũng cướp đi mất.

"Ngủ ngon!" Mạnh Vãn ôm một đống đồ ưỡn ngực thẳng lưng đi ra ngoài.

Lục Triều Thanh đứng sau lưng Mạnh Vãn, hai tay cô đều cầm đồ nên anh giúp cô mở cửa. Đến cửa nhà, Mạnh Vãn nhờ Lục Triều Thanh tìm chìa khóa trong túi của cô. Cửa mở, cô ôm đồ đi vào, không cần quay lại cung biết có cái đuôi đi theo mình.

Năm phút sau, hai người ngã xuống ghế sô pha.

Kỹ thuật hôn của Lục Triều Thanh tăng lên rất nhiều, Mạnh Vãn cũng càng ngày càng không chống cự nổi, cô vô thức túm lấy mái tóc ngắn của anh, hai mắt mơ màng nhìn đèn trong phòng khách.

Lục Triều Thanh ngẩng đầu lên khỏi cổ cô, đôi mắt đen láy nhìn chăm chú, nói một câu không đầu cuối: "Ba tuần."

Mạnh Vãn nghi hoặc: "Cái gì ba tuần?"

Lục Triều Thanh hô hấp rối loạn hôn thêm một cái vào đôi môi hồng rực của cô, giải thích: "Chúng ta đã bên nhau ba tuần rồi. Giáo sư Cao nói với anh rằng anh ta yêu Lưu Niệm hai tuần đã tiến thêm một bước."

Anh cũng muốn tiến thêm một bước, nhưng bạn gái anh phải đồng ý đã.

Mạnh Vãn: . . .

Hai vị giáo sư này bình thường toàn nói cái khỉ gì vậy?

"Anh ta còn nói cho anh cái này?" Mạnh Vãn bất đắc dĩ hỏi.

Lục Triều Thanh gật đầu.

Mạnh Vãn liền tưởng tượng ra cảnh giáo sưu Cao kiêu ngạo khoe với Lục Triều Thanh tiến độ yêu đương của bọn họ. Thật không nhìn ra giáo sư Cao bên ngoài trông có vẻ hiền lành thế lại có thể rải cẩu lương trước mặt đồng nghiệp!

"Anh, anh không lẽ cũng nói chuyện của chúng ta đấy chứ?" Mạnh Vãn bừng tỉnh sau phút ý loạn tình mê, nhìn chằm chằm bạn trai thẩm vấn.

Lục Triều Thanh nhớ lại một lát, thành thật khai báo: "Anh chỉ nói chuyện em bắt anh mỗi ngày chỉ được hôn một lần."

Haha, lúc ấy cô nói thế thôi, nhưng người vô liêm sỉ nào đó đã sớm phá cái qui luật này, một ngày một lần đã trở thành dĩ vãng.

"Chúng ta lúc nào có thể tiến thêm một bước?" Lục Triều Thanh vẫn kiên trì.

Mạnh Vãn mệt não quá, đưa tay che mắt, lúng túng hỏi: "Tiến thêm một bước là thế nào?" Tại sao cô lại thảo luận với anh về vấn đề này cơ chứ?

Lục Triều Thanh muốn dùng mắt ra hiệu với cô, nhưng Mạnh Vãn che mắt lại mất rồi, anh lại không tìm được từ hoa mỹ nào nên đành phải chọt chọt vào ngực Mạnh Vãn một cái.

Mạnh Vãn theo phản xạ rụt người lại, gan anh còn lớn hơn gan chó rồi đấy!

Sau giây phút im lặng dài đằng đẵng, Mạnh Vãn nhắm mắt cứng ngắc trả lời: "Việc này phải để thuận theo tự nhiên, nếu anh cứ hỏi nhiều thì đời này đừng mơ phát triển thêm bước nào nữa."

Lục Triều Thanh vô cùng rối rắm. Anh thích cái gì cũng phải rõ ràng nhưng cái câu, "Thuận theo tự nhiên" này chả có đầu cuối gì, cũng chả có quy tắc nào mà tuân theo.

"Anh về đi." Mạnh Vãn đẩy anh ra, tối nay kết thúc ở đây thôi.

Lục Triều Thanh mang theo một bụng nghi hoặc rời đi.

Anh không hiểu thuận theo tự nhiên là thế nào, nhưng nhớ lời cảnh cáo của Mạnh Vãn không được buôn với giáo sư Cao nữa nên đành nhẫn nhịn.

Hai ngày sau, giáo sư Cao mang bộ mặt lẳng lơ cười hề hề bước vào phòng thí nghiệm của anh.

"Cuối tuần có mưa sao băng của chòm sao Sư Tử đấy cậu biết không?" giáo sư Cao ghé vào người Lục Triều Thanh hỏi.

Đương nhiên là anh biết, nhưng anh không có hứng thú ngắm mưa sao băng.

Giáo sư Cao đắc ý khoe: "Tôi với Lưu Niệm định cắm trại trong núi, ban đêm cùng nhau ngắm mưa sao băng." Cắm trại và ngắm mưa sao băng đều là những việc lãng mạn. Giáo sư Cao không nghĩ tới một ngày anh và bạn gái có thể lãng mạn thế.

Lục Triều Thanh vẫn không có hứng thú.

Giáo sư Cao ngó ngó anh, cười nham nhở: "Cậu với Mạnh Vãn tiến triển tới bước nào rồi? Tôi nghe nói nam nữ đi cắm trại cùng nhau dễ phát sinh nhiều chuyện lắm nha. Hai người có muốn đi cùng chúng tôi không?"

Lục Triều Thanh hơi động lòng.

Buổi tối đến đón Mạnh Vãn, Lục Triều Thanh rủ cô đi ngắm mưa sao băng.

Mạnh Vãn cảm thấy đề nghị này rất hay nên vui vẻ đồng ý, về nhà bắt đầu tra cứu những kiến thức đi cắm trại và thời tiết trên núi. Mạnh Vãn mang theo áo len và áo khoác ấm, tiện thể nhắc Lục Triều Thanh nhớ mặc nhiều quần áo.

Sáng thứ bảy, bốn người tập trung dưới chung cư, Lưu Niệm lái xe tới, nhưng Lục Triều Thanh không thích bốn người đi một xe mà muốn tự lái. Mạnh Vãn nhún vai với Lưu Niệm rồi ngoan ngoãn ngồi lên BMW của Lục Triều Thanh.

Họ đi từ sáng đến trưa thì tới nơi, hai đôi tách ra đi chơi riêng, hẹn sau bữa trưa quay lại chỗ cắm trại.

Dì cả của Mạnh Vãn đến được ba ngày rồi, trừ một chút bất tiện ra thì mọi thứ đều ổn nên cô vui vẻ nhảy nhót khắp nơi, chụp với Lục Triều Thanh bao nhiêu là ảnh, nhân lúc vắng người còn hôn hít một hồi. Chơi đến bốn giờ chiều, hai người trở về khách sạn nghỉ ngơi nửa tiếng. Sau khi ăn cơm tối xong bốn người liền xuất phát tới chỗ cắm trại.

Giáo sư Cao và Lưu Niệm đi thuê lều trại, còn Lục Triều Thanh chuẩn bị sẵn một cái lều vải. Mạnh Vãn đang định đi thuê lều cho mình thì Lục Triều Thanh kịp thời giữ lại, nhìn cô nói: "Anh chuẩn bị lều cho hai người."

Mạnh Vãn. . . đã hiểu, đêm nay bạn trai cô chắc muốn thuận theo tự nhiên đây.

Vậy cứ thuận theo tự nhiên đi, hai người yêu nhau cũng gần một tháng rồi. Mỗi lần thân mật với Lục Triều Thanh, Mạnh Vãn không cảm thấy mâu thuẫn gì, thậm chí còn có chút chờ mong. Huống chi cô có thể chắc chắn rằng đêm nay dù có thuận theo tự nhiên cũng không thể quá mức đâu.

Ban đêm trên núi rất lạnh, Mạnh Vãn mặc áo lông vào, Lưu Niệm và giáo sư Cao cũng bắt đầu dựng lều, còn Lục Triều Thanh còn đang loay hoay tìm chỗ dựng trại ( chắc kiếm chỗ hợp phong thủy quá:)))

Lưu Niệm trêu Mạnh Vãn : "GIáo sư Lục nhà em không phải muốn tìm chỗ vắng vẻ để đêm thoải mái hú hí à?"

Mạnh Vãn cảm thấy mình không đấu mồm được với bà chị suốt ngày đọc truyện 18+ này nên chạy đi tìm Lục Triều Thanh.

"Đừng dựng lều xa quá, không an toàn đâu." Lúc đuổi kịp Lục Triều Thanh, Mạnh Vãn nhìn lều của mình ở chỗ xa lắc xa lơ, có chút không yên tâm. Tối nay có rất nhiều người đến đây ngắm mưa sao băng, lều dựng gần nhau sẽ an toàn hơn.

Lục Triều Thanh xem xét một hồi, cảm thấy vị trí này khá được nên đồng ý với bạn gái, đặt đồ xuống bắt đầu dựng lều.

Mạnh Vãn muốn giúp đỡ nhưng anh nói không cần.

Mạnh Vãn cầm túi đứng bên cạnh xem, cô bất ngờ phát hiện mỗi động tác của anh đều rất mạnh mẽ dứt khoát, luôn duy trì tư thế thẳng tắp. Mặc đồ leo núi, bận rộn làm việc, hành động nhanh nhẹn cứ như huấn luyện viên vậy.

Giáo sư Lục thế này trông thật đàn ông!

Mạnh Vãn lấy điện thoại ra quay chụp nhiệt tình.

Lục Triều Thanh ngẩng đầu lên liền thấy cô chĩa điện thoại vào mình, kỳ lạ hỏi: "Em làm gì đấy?"

Mạnh Vãn nhìn màn hình cười: "Chụp anh đó, chẳng mấy khi anh đẹp trai thế này."

Lục Triều Thanh không hiểu ý cô lắm, dựng mỗi cái lều thôi có gì mà đẹp chứ?

Nhưng dù sao anh vẫn được lợi.

Đợi anh dựng lều xong, Mạnh Vãn cởi giày chui vào trước.

Đây là một cái lều màu xanh lá vô cùng tươi mát, bên trong trải một cái đệm bông mới tinh làm giường, bên cạnh có hai chiếc chăn cùng màu được gấp gọn gàng, trên giường còn có hai cái gối để cạnh nhau. Mạnh Vãn đang quan sát thì thấy Lục Triều Thanh cũng chui đi vào. Do người anh cao lớn nên không gian bên trong chật hẹp đi rất nhiều.

"Được rồi, ra ngoài thôi." Mạnh Vãn có chút sốt ruột.

Lục Triều Thanh nhìn cô một cái, ra khỏi lều.

Trời tối rất nhanh, Lục Triều Thanh dựng kính thiên văn lên một cách chuyên nghiệp. Một ngôi sao băng xẹt qua, anh đang định kéo cô ra xem thì đã thấy Mạnh Vãn đang chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại cầu nguyện.

Lục Triều Thanh nhíu mày nhắc nhở cô: "Sao băng là một hiện tượng thiên văn, không có bất cứ khoa học nào chứng minh sao băng sẽ giúp con người thực hiện điều ước."

Mạnh Vãn dường như đã chết lặng lúc anh phổ cập kiến thức khoa học nên cô giả bộ không nghe thấy mà tiếp tục cầu nguyện. Ừm, điều ước của cô hơi dài chút.

Cầu nguyện xong, Mạnh Vãn nể tình bạn trai mới ra chỗ kính thiên văn xem thử.

Sao băng càng ngày càng nhiều, màn đêm đen kịt có hàng triệu ngôi sao lấp lánh. Mạnh Vãn dùng kính viễn vọng nhìn một lát, lại ngẩng đầu lên, cảm thấy nhìn bằng mắt thật vẫn đẹp hơn nên dứt khoát kéo Lục Triều Thanh ngồi xuống, thoải mái nằm gối đầu lên đùi anh. Dù sao trời cũng tối rồi, tất cả mọi người đang mải nhìn sao băng, sẽ không chú ý đâu.

Suy nghĩ vừa dứt thì đột nhiên có người chạy đến.

Mạnh Vãn vội vàng ngồi dậy.

Người đến là giáo sư Cao, anh gọi Mạnh Vãn sau đó lôi Lục Triều Thanh đi. Mạnh Vãn tưởng hai vị giáo sư muốn thảo luận về thiên văn học nên không để ý nữa, ngồi ngắm sao một mình.

Cách đó không xa, giáo sư Cao như tên trộm lén lút nhìn Mạnh Vãn, nhanh nhẹn nhét bảo bối vào tay Lục Triều Thanh.

"Cố lên." Anh ta cười cười, rồi chạy biến mất.

Lục Triều Thanh không hiểu gì, anh cúi đầu nhìn đồ trong tay, bởi vì xung quanh tối quá nên chỉ nhìn thấy hai cái bao nhựa nhỏ.

Anh nhét đồ vào túi, quay lại ngồi với Mạnh Vãn.

"Giáo sư Cao nói gì với anh đấy?" Mạnh Vãn thuận miệng hỏi.

Lục Triều Thanh lắc đầu, anh ta chỉ nói hai chữ, anh cũng không hiểu ý là gì.

Hai người tiếp tục ngắm mưa sao băng, ngắm mãi đến khi sao băng ít dần.

Mạnh Vãn lấy điện thoại ra, đã mười giờ rồi.

"Vào chứ?" Lục Triều Thanh hỏi bên tai cô.

Nhịp tim cô bắt đầu chạy maraton.

Hai người một trước một sau tiến vào lều, Lục Triều Thanh bật đèn lên, ánh sáng ấm áp lập tức bao phủ khắp nơi.

Mạnh Vãn nhìn Lục Triều Thanh.

Lục Triều Thanh yên lặng nhìn cô.

Bầu không khí vô cùng xấu hổ, Mạnh Vãn dời mắt đi trước, ném một cái chăn cho anh: "Ngủ đi."

Lục Triều Thanh trải chăn màn.

Mạnh Vãn cởi áo lông ra rồi lập tức chui vào ổ chăn, nằm đưa lưng về phía Lục Triều Thanh.

Lục Triều Thanh đang định cởi áo khoác thì nhớ đến đồ giáo sư Cao đưa, anh thò tay vào túi móc ra.

Hai cái bao cao su.

Lục Triêu Thanh chưa bao giờ mua thứ đồ chơi này, nhưng đương nhiên anh biết dùng để làm gì.

Có thể thuận theo tự nhiên đến mức đó ư?

Anh nhìn bạn gái đang quay lưng lại với mình, do dự vài giây sau đó đem đồ nhét dưới gối.

Cất áo khoác đi, Lục Triều Thanh thấp giọng hỏi Mạnh Vãn: "Tắt đèn nhé?"

Mạnh Vãn gật đầu.

Một giây sau, trong lều chỉ còn màu tối đen, giơ ngón tay lên cũng không nhìn thấy.

Hô hấp của Mạnh Vãn có chút ngưng lại khi cảm nhận được anh nằm xuống bên cạnh, hai người đều nằm yên không nhúc nhích. Một lát sau, Lục Triều Thanh vén chăn lên, sát lại gần cô.

"Mạnh Vãn." Anh gọi khẽ.

Hai mắt Mạnh Vãn đã sớm mở ra, cô "ừ" một tiếng, âm cuối hơi cao lên.

Cổ họng Lục Triều Thanh nhấp nhô lên xuống, ánh mắt tối lại, bây giờ anh có thể nhìn thấy cô rồi.

"Anh muốn hôn em." Anh nhìn cô nói.

Mạnh Vãn: ". . . Ừm."

Sau phút im lặng ngắn ngủi, Lục Triều Thanh nửa nghiêng người qua, thân thể Mạnh Vãn cứng đờ lại, không chờ cô lên tiếng, đôi môi ấm áp của anh đã ép lấy môi cô.

Ban đêm trong núi vô cùng yên ắng, yên ắng đến mức Mạnh Vãn cảm thấy có thể nghe được tiếng sao băng xẹt qua, tiếng gió thổi và tiếng thở trầm đục của Lục Triều Thanh. Không biết từ lúc nào, anh đã chui vào trong chăn của cô, đôi môi phiêu du đến cần cổ trắng nõn, tay của anh cũng bắt đầu không an phận.

Lúc anh vén áo của cô, Mạnh Vãn phối hợp nâng tay lên.

Sau đó, cô có thể nghe thấy rõ tiếng nuốt nước bọt của anh.

Giáo sư Lục bắt đầu làm càn, đôi tay trong bóng tối tìm đến hàng cúc trên áo cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play