Cố Thanh Sơn vươn tay vuốt lên hư không một cái, để băng sương tạo thành một mặt gương.
Hắn nhìn xem bề ngoài của mình, phát hiện thật sự giống nhau như đúc.
Nhưng bên trong mình vẫn là thần băng sương và giá rét.
Ừm... So với bí truyền Điều Động Chúng Sinh kém một nước.
Lúc này Cố Thanh Sơn mới đi tới trước mặt Triệu Vô Tung.
"Đồ vật tuỳ thân của ngươi đều phải đưa cho ta." Cố Thanh Sơn nói.
"Hả? Vâng, thượng thần."
Triệu Vô Tung hơi ngây người, vội nói.
Hắn ta lấy những đồ vật tuỳ thân ra, cùng với mấy cái túi trữ vật, cho đến khi cởi đao sương ở bên người, mới có chút do dự.
Đây là chiếc trường đao tôn quý nhất của cả tông môn, giá trị không thể cân đo đong đếm.
Cố Thanh Sơn thu vào mắt, bật cười nói: "Mấy thứ đồ rác rưởi này của ngươi ta không hề dùng được, chẳng qua là vì tiện cho việc giả trang thành ngươi, mới đành mang theo bên người."
Hắn suy nghĩ một hồi, rút ra ra trường trượng băng sương, khua khua trước mắt Triệu Vô Tung.
... Đây là binh khí của thần băng sương và giá rét, chính là thần khí.
Cũng dựa vào chiếc trường trượng này, Cố Thanh Sơn mới học được rất nhiều tuyệt kỹ của thần băng sương và giá rét.
Trường trượng băng sương vừa lấy ra, ánh mắt Triệu Vô Tung cũng mở to.
Hắn ta là tu sĩ tu luyện thuật pháp băng sương.
Trên cây trượng dài trước mắt này ngưng tụ rất nhiều quy luật băng sương huyền ảo, chỉ cần nhìn nó thồi cũng có thể mang tới rất nhiều cảm ngộ cho hắn ta.
Nếu mình có thể cầm cây trượng này, thậm chí không cần phải tu hành, mình đã có thể thông qua cảm ngộ đối với thuật pháp băng sương đột phá thêm lần nữa.
Triệu Vô Tung than thở một tiếng.
Cũng phải, binh khí tuỳ thân của thần linh mạnh mẽ như vậy, sao có thể để mắt tới chiếc đao sương trong tay mình này chứ?
Binh khí mạnh như vậy, sức mạnh lớn như vậy, đây chẳng phải là mục đích mình đi dựa dẫm vào thần linh sao?
Hắn ta cởi đao sương xuống, quỳ một chân lên đất, hai tay nâng lên đưa cho Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn nhận lấy đao sương, nhưng lại ném trượng dài trong tay qua, đầy lơ đãng nói: "Ngươi lại thay ta cầm nó."
Triệu Vô Tung luống cuống tay chân tiếp lấy trường trượng băng sương, nghi ngờ nói: "Thượng thần, ý của ngài là?"
"Mượn thân phận ngươi và binh khí của ngươi để dùng, cái thần trượng này cho ngươi giữ mấy ngày, coi như công lao của ngươi." Cố Thanh Sơn cười nói.
Cố Thanh Sơn nói xong, nắm đao sương trong tay chém lên người Triệu Vô Tung.
Sắc mặt Triệu Vô Tung lập tức thay đổi, nhưng phát hiện trường trượng băng sương trong tay đột nhiên đã đóng băng toàn bộ cơ thể mình lại.
Xoẹt!
Đao sương loé qua.
Triệu Vô Tung bị chém thành hai khúc, chết tại chỗ.
Hình Nhân Ánh Sáng nói: "Giết luôn?"
"Thân phận ta quan trọng biết bao, chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật cho thân phận của ta." Cố Thanh Sơn nói.
... Quả thật, so với an nguy của thần vương, sống chết của một tên gian tế có tính là gì?
Huống chi nơi này chẳng qua là bóng chồng thời đại, chết là chết.
Hình Nhân Ánh Sáng gật đầu một cái, vẫy tay về phía thi thể của Triệu Vô Tung.
Thi thể lập tức chìm vào lỗ hổng lớn của hư không, chẳng biết đi đâu.
Cố Thanh Sơn khẽ liếc mắt, nhìn lướt qua giao diện Chiến Thần.
Chỉ thấy mấy hàng chữ đom đóm nhỏ nhanh chóng xuất hiện:
[Thực lực bản thân ngài không bằng Triệu Vô Tung.]
[Nhưng bởi vì ngài giả trang làm thần băng sương và giá rét]
[Càng bởi vì ngài giả trang thành Triệu Vô Tung]
[Cho nên trận chiến lần này không thể đơn thuần dựa vào thực lực bản thân ngài để quyết định hồn lực thu về trong lần chiến đấu này]
Cố Thanh Sơn dứt khoát truyền lời nói: "Ngươi muốn bao nhiêu thì cứ lấy bằng đấy, nhớ để chút cho ta, không cần nói với ta ở đây."
Hệ thống im lặng một hồi.
Đinh!
Trên giao diện hiện ra một nhóm chữ đom đóm nhỏ:
[Ngài thu được 5 điểm hồn lực.]
5 điểm!
Khốn kiếp, dù gì người bị giết cũng là chưởng môn, cái tên này khấu trừ mạnh tay quá đấy!
Cố Thanh Sơn thầm khó chịu nói.
Hệ thống lập tức đáp: [Ngài đừng quên, khi thần tộc truyền thừa, ta đã ứng ra nhiều hồn lực lắm đấy.]
Cố Thanh Sơn thấy nó nói vậy, chỉ đành bỏ qua.
Đúng vậy, người ta quả thật bỏ công bỏ sức, nếu không lúc đó mình hoàn toàn không thể có được bí mật cũng không thể nâng cấp thẻ bài.
Haiz, chỉ hy vọng lần sau mình có thể thu được nhiều hồn lực một ít...
Hắn đang suy nghĩ, lúc này Hình Nhân Ánh Sáng lại lấy ra hai đồng tiền, đưa cho hắn.
Hình Nhân Ánh Sáng cẩn thận dặn dò nói: "Đồng tiền này là thứ chuyên để truyền tống của thế giới hoang cổ, ngài đến nơi hai thế giới giao nhau, kích phát hai đồng tiền này, là có thể tiến vào thế giới hoang cổ."
"Một đồng khác là tiền chuyên để truyền tống của thế giới hoang cổ, ngài kích phát nó, là có thể trở lại."
"Nhớ lấy, hai đồng tiền này chỉ có thể dùng một lần."
Cố Thanh Sơn nhìn hai đồng tiền, có chút hiếu kỳ.
Chất của bọn chúng không giống nhau.
Đồng tiền để đi tới thế giới hoang cổ, là kiểu dáng rất ít gặp, hơn nữa rất cũ kỹ.
Còn về kđồng tiền để trở về thế giới nguyên thuỷ, phong cách và tạo hình giống hệt với đồng tiền mà hắn đã từng thấy ở khu Tranh Bá.
Hình Nhân Ánh Sáng hỏi: "Liên quan đến hai đồng tiền này, ngài còn có vấn đề gì không?"
Cố Thanh Sơn ngậm miệng, cũng không đặt câu hỏi.
Chuyện về đồng tiền hắn hoàn toàn không biết.
Cho nên hai đồng tiền khác loại này rốt cuộc ẩn chứa bí mật gì, hay là kiến thức thông thường mà chúng thần đều biết?
Không rõ một điểm này, hỏi cái gì cũng sẽ có nguy hiểm.
Suy nghĩ Cố Thanh Sơn xoay chuyển, dứt khoát bỏ qua vấn đề này, hỏi ngược lại: "Ngươi có đi theo cùng ta không?"
Đây là một vấn đề rất quan trọng khác.
Hình Nhân Ánh Sáng vừa nghe, quả nhiên lắc đầu nói: "Ta không có cơ thể thật sự, không thể hóa thành loài người tới thế giới hoang cổ, huống chi ta do vô số ý chí của thần linh ngưng tụ mà thành, một khi xuất hiện ở thế giới hoang cổ, chúa tể hoang cổ lập tức có thể cảm ứng được."
"Vậy ngươi quay về trông chừng nữ tu nhân tộc kia, đừng để bất kỳ ai cắt ngang quá trình luyện đĩa ngọc." Cố Thanh Sơn nói.
"... Cũng được." Hình Nhân Ánh Sáng đáp.
Cố Thanh Sơn nhấn mạnh nói: "Cho dù là thần Kim Diễm cũng không được động vào cô ta!"
Hình Nhân Ánh Sáng có chút do dự.
Cố Thanh Sơn đi lên trước, thấp giọng nói bên tai Hình Nhân Ánh Sáng: "Thần Kim Diễm chỉ quan tâm đến tương lai, ngoại trừ việc cầu xin chúng ta giúp đỡ, ông ta không đem lại bất kì lợi ích gì cho cả thần tộc chúng ta."
Hắn tiếp tục nói: "Bổn vương thuộc về thời đại này, khát vọng có thể sử dụng Thiên kiếm phục vụ cho chúng thần của thời đại, dùng kiếm này thay đổi vận mệnh của chúng tần ở thời hiện tại!"
Hình Nhân Ánh Sáng yên lặng không nói gì.
Cố Thanh Sơn lại nói: "Ngươi đại diện cho ý chí của vô số thần linh, ngươi nói cho ta biết, chugs thần của thời đại này cần tương lai của thần Kim Diễm, hay là muốn ở thời hiện tại của bọn họ"
Hình Nhân Ánh Sáng không do dự nữa, gật đầu nói: "Hiểu rồi, ta sẽ trông chừng nữ tu nhân tộc kia, không để bất kỳ ai động vào cô."
Cố Thanh Sơn hài lòng lui về.
Mười sáu thần vệ, tất cả thần linh của thiên ngoại thiên, Hình Nhân Ánh Sáng... nhiều thần linh bảo vệ Lạc Băng Ly như vậy, Cố Thanh Sơn không tin thần linh Kim Diễm còn có thể bắt Lạc Băng Ly đi dưới con mắt của bọn họ.
Bây giờ có thể yên tâm đến thế giới hoang cổ rồi.
Hắn thắt đao sương ở bên hông, thoáng nhớ lại cử chỉ vẻ mặt của Triệu Vô Tung.
"Ta đi đây."
Trên người Cố Thanh Sơn dâng lên một luồng sương mù giá rét, bọc lấy hắn biến mất ngay trước mặt Hình Nhân Ánh Sáng.
Trong vùng đất hoang.
Một làn sương lạnh lẽo không ngừng hiện lên.
Sương lạnh tản đi rất nhanh, để lộ ra người tu sĩ trung niên.
Hắn để râu dài, trên người mặc một bộ đạo bào, eo treo đao sương, cả người nhìn có vẻ rất uy nghiêm.
Chưởng môn tiên tông Lưu Nguyệt, Triệu Vô Tung.
Dĩ nhiên, Triệu Vô Tung thật sự đã chết, thật ra đây là Cố Thanh Sơn đã mượn ngoại hình và thân phận của hắn ta.
Cố Thanh Sơn đi tới đi lui trong vùng đất hoang, cẩn thận cảm nhận nơi thế giới hoang cổ ở.
Thế giới hoang cổ và thiên giới nguyên thuỷ có một chỗ trùng khớp, vì thế hai thế giới mới có thể thông sang nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT