Suy nghĩ Cố Thanh Sơn chợt lóe, lặng lẽ ghi nhớ lại việc này.
Bây giờ hắn không có thời gian để suy nghĩ kỹ.
Hình Nhân Ánh Sáng mở miệng nói: "Thần vương bệ hạ, quyết định đi, trở lại phân đoạn thời gian của ngài an ổn làm thần vương, hay là đối mặt với khảo nghiệm khắc nghiệt, dùng hết mọi thứ, tiến về phía thế giới chân thực."
Cố Thanh Sơn thản nhiên nói: “Chuyện này còn cần lựa chọn sao?"
Hình Nhân Ánh Sáng nhìn hắn: "Ý của bệ hạ là?"
Cố Thanh Sơn nói: "Vua của chúng thần sẽ sống tạm bợ trong hư ảo ư?"
Hình Nhân Ánh Sáng im lặng một hồi, chậm rãi gật đầu.
"Thần vương bệ hạ, ta xác định lại lần nữa ngài đúng là vị vua xứng đáng để gửi gắm hi vọng của thần tộc."
"Bệ hạ, bây giờ ngài phải đối mặt với khảo nghiệm đầu tiên."
Cố Thanh Sơn đáp: "Ngươi nói đi."
Hình Nhân Ánh Sáng nói: "Trong phân đoạn của thời đại mà ngài đang ở, chính là lúc ngài đăng cơ xưng vương, nhân tộc đã xảy ra một chuyện vô cùng trọng đại."
"Chuyện gì?"
"Có một ít tu sĩ nhân tộc từng thoát khỏi sự cai quản của chúng ta, đến thế giới hoang cổ... sau đó bọn ta nghiên cứu lịch sử, phát hiện chính là sau lần đến thế giới hoang cổ này, nhân tộc bắt đầu dần dần xảy ra rất nhiều thay đổi."
"Vì vậy bọn ta có lý do mà cho rằng, ở trong thế giới hoang cổ, nhất định nhân tộc phát hiện đã bí mật gì đó."
"Có lẽ song kiếm Thiên Địa của nhân tộc và thuật pháp của bóng chồng thời không, đều lấy được vào thời gian này."
"Bệ hạ, ngài là thần linh mạnh nhất, ngài phải đến thế giới hoang cổ, tìm được bí mật kia."
Trong lòng Cố Thanh Sơn khẽ động.
Quả nhiên, trong lúc thời xa xưa kết thúc, những thần linh còn sót lại đã xem xét và nhìn lại lịch sử.
Cuối cùng bọn họ đã phát hiện ra chuyện kia.
... Tạ Cô Hồng đến thế giới hoang cổ, lại bình yên vô sự trở về.
Nhân tộc dần dần xảy ra biến hoá.
... Đây cũng là điều Cố Thanh Sơn từng suy nghĩ đến.
Hắn vốn chuẩn bị đi đến thế giới hoang cổ một chuyến, bởi vì rời khỏi phân đoạn thời không này, hắn không chắc chắn được trong phân đoạn khác, còn có thể ở vào đúng thời gian này nữa không... thời gian này, Tạ Cô Hồng đang ở thế giới hoang cổ.
Yêu cầu của Hình Nhân Ánh Sáng, đối với Cố Thanh Sơn mà nói thật đúng với ý nguyện.
"Rất tốt, ngay sau khi tìm xong Thiên kiếm, ta lập tức lên đường." Cố Thanh Sơn nói.
Hình Nhân Ánh Sáng đáp: "Bệ hạ, một khi ngài bị chúa tể hoang cổ phát hiện, ngài nhất định phải đón nhận lửa giận của gã, ngài nhất định sẽ bị gã giết chết... ngài chắc chắn muốn tiếp nhận lần khảo nghiệm này ư?"
Cố Thanh Sơn nói: "Ta phải đi."
Hình Nhân Ánh Sáng nhìn hắn chăm chú, giọng nói trở nên có mấy phần vui vẻ yên tâm: "Rất tốt, thần vương bệ hạ, ta sẽ cho ngài vài sự trợ giúp."
"Trợ giúp gì?"
"Ngài không thể đến thế giới hoang cổ với thân phận thần linh, nếu không rất có thể sẽ bại lộ, ta sẽ dùng bí pháp ngụy trang ngài thành một tu sĩ, rồi cho ngài một thân phận ổn thoả, giúp ngài lặng lẽ xâm nhập vào thế giới hoang cổ."
Cố Thanh Sơn nghe vậy ngừng một lát.
Không ngờ thần linh lại nghĩ ra cách này, thật đúng là...
Trên mặt Cố Thanh Sơn hơi lộ ra vẻ thấp thỏm.
"Để bổn vương ngụy trang thành nhân tộc? Cách này ổn không?"
Hắn hỏi, trong giọng nói tràn đầy hoài nghi.
Hình Nhân Ánh Sáng nói: "Bệ hạ yên tâm, ngụy trang là cách để ẩn náu rất tốt, ta bảo đảm sau khi ngài ngụy trang thành tu sĩ nhân tộc, không ai có thể phát hiện thân phận thật của ngài."
"... Nếu đã vậy, ta sẽ ngụy trang một lần."
Thần vương trịnh trọng nói.
…
Nắng sớm mới lên.
Áng mây ngàn dặm nhuộm màu rực rỡ.
Cố Thanh Sơn đứng trong rừng Phỉ Lãnh, ra dấu một cái.
Mười sáu tên thần vệ lập tức dừng lại.
Hình Nhân Ánh Sáng nói: "Để bọn họ tới đây thôi, nội ứng của nhân tộc không cần quá nhiều người biết."
Cố Thanh Sơn nhìn mười sáu thần vệ.
Mười sáu thần vệ lập tức quỳ một chân trên đất nói: "Bệ hạ, xin hãy để chúng ta đi theo ngài, bảo vệ ngài."
Cố Thanh Sơn bật cười nói: "Thực lực các ngươi cũng không bằng ta, không cần tiếp tục đi theo, trở về thay ta trông chừng nữ sĩ nhân tộc đó, đừng để bất kì người nào tiến vào thần điện đến gần cô ta, chuyện của cô liên quan đến tương lai thần tộc chúng ta."
"Dạ!"
Mười sáu thần vệ đồng thanh hô lên, ngay sau đó xoay người, bay về phía thiên ngoại thiên.
"Chúng ta tiếp tục tiến về trước đi." Cố Thanh Sơn nói với Hình Nhân Ánh Sáng.
"Được." Hình Nhân Ánh Sáng đáp.
Bọn họ bay về phía sâu trong rừng núi.
Một lát sau.
Hai người dừng lại trước một cây đại thụ.
Hình Nhân Ánh Sáng nói với đại thụ: "Đi ra."
Đại thụ nứt ra, một tên tu sĩ trung niên lộ ra thân hình.
Hắn ta để râu dài, trên người mặc áo đạo sĩ, cả người tản ra uy thế như có như không.
Vừa nhìn là biết đây là người nắm giữ quyền sinh sát lâu dài.
Đạo sĩ cảnh giác quan sát Hình Nhân Ánh Sáng, lại nhìn sang Cố Thanh Sơn, nghi ngờ nói: "Hai vị thượng thần tôn quý, hình như ta chưa từng gặp các ngươi bao giờ."
Cố Thanh Sơn nhìn về phía Hình Nhân Ánh Sáng.
Hình Nhân Ánh Sáng giải thích: "Vì để qua mắt đại tu sĩ của nhân tộc, thậm chí là lừa gạt được sự dò xét của nhất tộc hoang cổ, bọn ta sắp xếp vài người để nằm vùng tại những vị trí quan trọng nhất của nhân tộc."
"Trừ lúc bắt buộc, ngày thường những người này không cần có bất kì liên hệ nào với chúng ta, hơn nữa nếu không có tín vật, bất kể là người hay là thần, bọn họ đều không nhận."
"Vậy bọn họ nhận cái gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Hình Nhân Ánh Sáng lấy ra một đồng tiền, vứt cho tu sĩ kia.
Tu sĩ nhận lấy đồng tiền, kiểm tra một hồi, lúc này mới buông lỏng.
Cố Thanh Sơn vì đó bừng tỉnh.
... Hoá ra là nhận tiền.
Chỉ thấy tên đạo sĩ trung niên quỳ xuống trước mặt Hình Nhân Ánh Sáng và Cố Thanh Sơn, khẩn thiết nói: "Thuộc hạ chưởng môn tiên tông Lưu Nguyệt, Triệu Vô Tung, bái kiến hai vị thượng thần."
Hình Nhân Ánh Sáng nói với Cố Thanh Sơn: "Đây là Triệu Vô Tung, hàng năm ẩn mình ở sâu trong tiên tông Lưu Nguyệt, cực ít khi đi lại trên thế gian, không hề có giao tình sâu nặng với các tu sĩ cùng cấp, cho nên ngài dùng thân phận của hắn ta sẽ không dẫn đến hoài nghi."
"Bây giờ chúng ta có một việc, cần mượn thân phận của ngươi."
"Dám hỏi thuộc hạ nên làm như thế nào?"
Hình Nhân Ánh Sáng nói: "Ta sẽ thi triển thuật pháp với ngươi và vị thần bên cạnh này, ngài ấy sẽ biến thành hình dạng của ngươi, lấy thân phận ngươi đi làm một chuyện, trong khoảng thời gian này ngươi phải ẩn núp đi, nhất định không được để lộ dấu vết"
Chưởng môn tiên tông Lưu Nguyệt Triệu Vô Tung nghe vậy, vẻ mặt dần dần buông lỏng.
Còn tưởng rằng là chuyện gì.
Hoá ra là phải dùng thân phận mình.
Chuyện này cũng đơn giản, mình chỉ cần tìm một chỗ để ẩn núp mấy ngày là được.
"Thuộc hạ tuân lệnh." Hắn ta lớn tiếng đáp.
Hình Nhân Ánh Sáng đưa hai tay ra, nói: "Nào, các ngươi mỗi người cầm một bên tay của ta."
Cố Thanh Sơn cầm tay nó.
Triệu Vô Tung cũng nghe lời làm theo.
Hình Nhân Ánh Sáng nói với Cố Thanh Sơn: "Đây là lợi dụng sức mạnh quy luật thay đổi bề ngoài của ngài, ngài sẽ có khí tức và vẻ ngoài giống với tên tu sĩ nhân tộc này, nhưng xin yên tâm, thực lực của ngài sẽ không có bất kỳ thay đổi gì, thậm chí tên tu sĩ nhân tộc này do ta đặc biệt chọn lựa, là tu sĩ có thuật pháp băng sương thuỷ linh."
"Vậy ta nên làm thế nào mới có thể khôi phục lại hình dáng ban đầu?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Đây là thuật pháp che giấu cấp cao mô phỏng theo thời xưa, tác dụng vô cùng kì diệu, nhưng không có lực hạn chế gì hết, nếu như ngài muốn đổi lại, dùng hết sức phá hư nó là được" Hình Nhân Ánh Sáng nói.
Nó tiếp tục dặn dò: "Ngài cần chú ý một điều duy nhất là, thần tộc chúng ta không biết Thần Niệm của nhân tộc, mà dùng phương phức kết nối tâm linh, cho nên nếu như ngài gặp phải những tu sĩ nhân tộc khác, nhất định đừng để lộ sơ hở ở điểm này."
Trong lòng Cố Thanh Sơn khẽ rục rịch.
Cười nói: "Vậy thì ta yên tâm rồi."
Đang lúc nói chuyện, hắn đã dần dần biến thành hình dáng tên tu sĩ trung niên kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT