Hiện tại, điều đầu tiên hắn nghĩ đến chính là làm sao để thoát thân khỏi thế giới này, còn những chuyện khác hắn không để ý tới nữa.

Diệp Ánh Mi rốt cuộc cũng mở miệng nói: "Hai vị, chuyện tiếp theo chúng ta sắp nói có quan hệ đến sự tồn vong của tông môn. Tuy trước đó chúng ta đã bàn qua rồi, nhưng hiện tại hai vị đã trở về, hẳn đã suy nghĩ kỹ về chuyện này. Vậy ta mời hai người hãy nói ra ý kiến của mình, tốt nhất nó có thể khiến ba chúng ta đều đạt được sự nhất trí chung."

Đã từng bàn một lần.

Tốt nhất nó có thể khiến ba chúng ta đều đạt được sự nhất trí chung.

... Nhưng mà, rốt cuộc ba vị đường chủ đã thương lượng chuyện gì?

Tình Nhu và Uyển Nhi không có tư cách tham gia dự thính những chuyện như vậy, Tề Diễm cũng không chủ động nói cho các cô ấy biết. Vì thế, hiện giờ Cố Thanh Sơn không biết Diệp Ánh Mi đang nhắc đến chuyện gì.

"Triệu đường chủ nói trước đi." Cố Thanh Sơn không hề do dự lên tiếng.

Triệu Ngũ Chuy cũng không nghĩ nhiều, nói luôn: "Ta phản đối chủ trương của Tề Diễm, kiến nghị hắn hãy thu hồi ý nghĩ đó đi."

Diệp Ánh Mi không nói gì cả mà chỉ nhìn qua Cố Thanh Sơn.

Triệu Ngũ Chuy bày ra dáng vẻ đã nói xong, cũng quay qua nhìn hắn.

Dưới cái nhìn chăm chú của hai đại tu sĩ Thái Hư cảnh, Cố Thanh Sơn chỉ đành giả bộ trầm ngâm.

Được, ngươi phản đối chủ trương của ta cũng không sao cả, ta có thể đáp trả lại ngươi ngay lập tức.

Thế nhưng có ai vui lòng nói cho ta biết, chủ trương của ta là gì được không?

"Lão Triệu." Cố Thanh Sơn chọn lựa từ ngữ, nói: "Ta biết ngươi chỉ đơn giản là muốn phản đối ta thôi, chứ vốn chẳng hề nghiêm túc suy xét ý kiến của ta. Ngươi phản đối như vậy hình như có hơi quá đáng đấy."

Triệu Ngũ Chuy khinh thường nói: "Đừng tưởng ai cũng giống ngươi, ta là một người công tư phân minh, chắc chắn không gom hai chuyện này thành một mà nói."

... Nhưng mà ta vẫn không biết đó là chuyện gì.

"Ở chung lâu như vậy, đến ngày hôm nay ta mới biết ngươi là loại người như vậy." Cố Thanh Sơn cười nói.

Triệu Ngũ Chuy trừng mắt nhìn hắn, không nói lời nào.

Diệp Ánh Mi cũng không nói tiếng nào.

Hai người cùng nhìn hắn.

Cố Thanh Sơn không thể làm gì khác hơn là nói tiếp: "Rất tốt, nếu ngươi đã nói thế, vậy hãy nói rõ lý do vì sao ngươi phản đối ta." Hắn nhấn mạnh giọng hơn, nghiêm túc nói: "Nếu như ngươi thuyết phục được ta thì ta sẽ cân nhắc lại chuyện này lần nữa."

Nói xong, Cố Thanh Sơn liền ngậm miệng lại. Bản thân hắn còn chưa biết rõ bọn họ đang nói đến chuyện gì, cho nên không dám nói nhiều thêm một chữ.

Triệu Ngũ Chuy nghe hắn nói vậy, ngược lại cũng nghiêm túc hơn.

Bên này lửa đã cháy xém đến tận lông mày mà bên sư tôn lại không có chút tin tức nào, vì thế nhất định phải buộc Tề Diễm tạm thời thu tay lại.

"Ta thừa nhận ngươi rất điển trai, cũng có thiên tư tu hành, nhưng La Sát Phong là sự tồn tại thế nào chứ? Tuyệt đối không phải loại chúng ta có thể trêu chọc." Triệu Ngũ Chuy nói.

"Ừ... Tiếp đi." Cố Thanh Sơn nói.

Là chuyện liên quan đến La Sát Phong...

Trên đường hắn trở về tông môn hình như đã nhìn thấy một chiếc thuyền bay chuyên vận chuyển vật tư đến La Sát Phong. Cả một con thuyền chở đầy ắp vật tư như thế chỉ để đổi lấy một viên đan dược - Viên đan dược trị thương cho tu sĩ cảnh giới Huyền Linh sử dụng, viên đan dược có thể giữ lại tấm mạng của Thái thượng trưởng lão Vương Hồng Đao.

Hiện giờ, La Sát Phong lại sắp đến bái phỏng.

Cố Thanh Sơn nhanh chóng suy nghĩ, trên mặt lại làm ra vẻ đang lắng nghe.

Triệu Ngũ Chuy thấy thế thì cứ tưởng đối phương đang suy ngẫm về những lời mình nói. Gã ta liền hết nước hết cái khuyên bảo: "Kể từ khi có rất nhiều đại môn phái lần lượt xé hư không rời đi, chỉ còn độc nhất La Sát Phong ở lại nắm quyền. Bọn họ có đến ba tu sĩ Huyền Linh cảnh, có thể nghiền nát bất kỳ môn phái nào."

"Cho nên?" Cố Thanh Sơn làm ra vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.

Mấy lời đối phương nói đều là thường thức của thế giới này, vì thế hắn thấy thiếu kiên nhẫn cũng là chuyện bình thường.

Triệu Ngũ Chuy vội nói ra ý của mình: "Cho nên, ta thấy La Sát Phong bên ngoài thì đáp ứng lời đề nghị của ngươi, nhưng thực tế bọn họ chỉ muốn tiến thêm một bước thăm dò thực hư của chúng ta. Ta và Diệp đường chủ đều nhất trí cho rằng loại tông môn chuyên ăn tươi nuốt sống kiểu này, khẳng định cũng mang theo lòng dạ hiểm ác với tông môn chúng ta."

Cố Thanh Sơn nâng chung trà lên uống một hớp, trên mặt vẫn bình tĩnh như thường.

Tóm lại ngươi có thể nhắc tới chủ trương Tề Diễm đề ra giùm ta được hay không?

Hiện tại Cố Thanh Sơn đã biết được một chuyện, chủ trương này có liên quan đến cái mã ngoài điển trai của Tề Diễm. Nhưng dù có vắt hết óc hắn cũng không thể nào thông qua những lời này mà dò ra được ý đồ thật sự của Tề Diễm.

Hai vị đường chủ tiếp tục nhìn hắn, ngay cả mặt nạ của La Sát Nữ đặt trên khay trà cũng mang ý cười nhìn chằm chằm hắn.

Cố Thanh Sơn mở miệng nói chuyện lần nữa.

"Lão Triệu, dù sao những gì ngươi nói nãy giờ chỉ mới là ý kiến của một mình ngươi thôi, không có bất kỳ căn cứ nào cả." Cố Thanh Sơn lắc đầu nói.

Triệu Ngũ Chuy nhìn về phía Diệp Ánh Mi, nàng ta hắng giọng một tiếng, nói: "Ta cũng đồng ý với ý kiến của lão Triệu."

"Ồ? Ánh Mi tỷ, tỷ cũng nghĩ giống hắn ta thật à?"

"Đúng thế."

Tốt lắm, bọn họ rõ ràng muốn hai chọi một đây mà.

"Nói thật, đầu óc của Ánh Mi tỷ tỉnh táo hơn hắn ta rất nhiều, ta rất muốn nghe ý kiến của tỷ." Cố Thanh Sơn nói.

Diệp Ánh Mi không nghi ngờ gì cả, nghiêm túc nói: "La Sát Nữ đời này có thể bóp chết một tu sĩ ở cảnh giới Huyền Linh ngay tức khắc, còn ngươi mới chỉ tiến vào cảnh giới Thái Hư, thực lực không ngang nhau, đây là lý do đầu tiên.” Nàng ta tiếp tục: “Thứ hai, những người bị La Sát Nữ chú ý đều chết không được tử tế, cho dù đã dốc hết tất cả vốn liếng thì vẫn rơi vào kết cục thân tử đạo vẫn, những việc này không phải là trùng hợp."

Đã nhận được hai tình báo có ích, Cố Thanh Sơn gật đầu ra hiệu cho Diệp Ánh Mi nói tiếp.

Diệp Ánh Mi nói: "Thứ ba, những đại môn phái cỡ này đều đã phá không rời khỏi cả. Hiện tại, ở thế giới này trừ La Sát Phong thì chỉ còn mỗi Quảng Dương môn chúng ta, ta hoài nghi La Sát Nữ là muốn lợi dụng ngươi làm bàn đạp để đối phó với môn phái chúng ta."

Cuối cùng, nàng ta tổng kết nói: "Vì thế, chờ La Sát Phong tới thăm, chúng ta đều hi vọng ngươi ở trước mặt tất cả mọi người thu hồi yêu cầu đó."

"Thu hồi?" Sắc mặt Cố Thanh Sơn trầm xuống: "Yêu cầu ta đưa ra, bây giờ lại muốn ta ở trước mặt mọi người thu hồi, mặt mũi của ta để ở đâu?"

Cho dù hắn đã có chút thông tin đi nữa, nhưng vẫn không dám suy đoán bậy xem yêu cầu Tề Diễm đưa ra là gì.

Hai vị tu sĩ Thái Hư cảnh là loại người thế nào cơ chứ, chỉ cần Cố Thanh Sơn đoán sai một lần, hay nói sai một câu nói thì cũng đã đủ làm bại lộ thân phận ngay lập tức.

Cục diện đang nghiêng về hướng càng lúc càng hung hiểm.

Triệu Ngũ Chuy và Diệp Ánh Mi liếc mắt nhìn nhau một cái, cảm giác không thể nhịn nổi nữa.

Giờ đã là lúc nào rồi, Tề Diễm còn ở đó mà e ngại mặt mũi.

"Rốt cuộc ngươi...” Triệu Ngũ Chuy nói.

Cố Thanh Sơn ngắt lời gã ta: "Chúng ta hãy nói rõ ràng hết cả đi, muốn ta từ bỏ yêu cầu của chính mình thì phải cho ta có chút lợi ích mới được chứ?"

Triệu Ngũ Chuy và Diệp Ánh Mi ngẩn ra, lập tức bừng tỉnh đại ngộ.

Đúng rồi, thằng nhóc Tề Diễm này nào e ngại mặt mũi cơ chứ, trong mắt của hắn chỉ có lợi ích của bản thân mà thôi.

Hai người lại lần nữa thấu hiểu sâu sắc bản chất thật sự của Tề Diễm.

"Lợi ích? Lợi ích là ngươi sẽ không phải chết trên tay La Sát Nữ." Triệu Ngũ Chuy giọng rầu rĩ nói.

Cố Thanh Sơn cười lạnh một tiếng, gật đầu rồi không nói gì nữa. Nhìn dáng vẻ của hắn giống như đang ở trong lòng ghi nợ Triệu Ngũ Chuy.

"Lão Triệu, ngươi đừng nói nữa." Diệp Ánh Mi oán trách nhìn Triệu Ngũ Chuy một cái.

"Tề Diễm, lần này không phải chuyện đùa. Bí thuật và thần thông của La Sát Nữ vô cùng quỷ quyệt, nếu như đối đầu chúng ta chắc chắn sẽ bại trận." Diệp Ánh Mi kiên nhẫn giải thích: "Hơn nữa, ngươi cũng biết sức khỏe của Thái thượng trưởng lão rồi đấy. Ông ấy mỗi ngày đều cần đan dược để giữ tánh mạng, cho nên bây giờ tông môn cũng không chịu nổi loại dằn vặt cỡ này nữa đâu. Lỡ như La Sát Phong thật sự có ác ý thì chỉ một La Sát Nữ thôi chúng ta cũng đối phó không nổi. Tề Diễm, ta hi vọng ngươi hãy nghiêm túc suy tính một chút, thu hồi chủ trương của mình."

"Nói có lý, nhưng ta không hề thấy có bất kỳ chỗ tốt nào cả." Cố Thanh Sơn từ tốn nói.

Hắn quét mắt qua hai người, chỉ thấy Diệp Ánh Mi vẫn đang khắc chế nhưng Triệu Ngũ Chuy lại có hơi không kiềm chế nổi nữa.

Vào lúc này, có thể chuyển đổi sách lược rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play