Vừa rồi Tề Diễm nói gã là “Đường chủ uy danh vang dội hơn một nửa Tích Hương đường.”
Lời này càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu đến lạ.
Sơn Nữ tiến lên mấy bước, hành lễ nói: “Tại hạ là Cố Thanh Sơn, bái kiến hai vị Đường chủ.”
“Hóa Thần hậu kỳ, theo trình độ để thu nhận đồ đệ, tu vi này cũng không thấp.” Diệp Ánh Mi nói.
“Là một kiếm tu sao?” Triệu Ngũ Chuy hỏi.
“Vâng.” Sơn Nữ đáp.
“Sao ngươi lại nghĩ đến việc thu nhận đồ đệ vậy?” Diệp Ánh Mi tò mò hỏi.
“Đừng nói đến những chuyện này nữa. Thanh Sơn, nếu đã bái kiến hai vị tiền bối xong rồi, vậy thì con lui ra đi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Vâng.” Sơn Nữ đáp lại. Nàng chắp tay với hai vị đại tu sĩ Thái Hư cảnh một lần nữa, rồi quay người đi xuống dưới đài cao.
Triệu Ngũ Chuy nhìn chằm chằm vào bóng lưng của “Cố Thanh Sơn”, đột nhiên nắm chặt nắm tay lại, nhẹ nhàng cách không đánh ra một chưởng.
Sơn Nữ đột nhiên xoay người lại, cầm Lục Giới Thần Sơn kiếm đâm về phía trước. Năm ánh kiếm như búa tạ đâm vào chưởng phong trên không trung, vỡ vụn.
Chưởng phong trong suốt thoáng bị chặn lại, nhưng khí thế bay tới vẫn rất hung dữ mạnh mẽ.
Một chưởng cách không này của Triệu Ngũ Chuy đã trực tiếp phá vỡ bí kiếm Đoạn Thủy Lưu của Sơn Nữ, hơn nữa vẫn còn dư lực.
Lúc này, chưởng phong đã lao thẳng đến trước mặt Sơn Nữ, nàng ta có xuất kiếm cũng không kịp nữa.
Bỗng nhiên, bên người nàng xuất hiện hai thanh kiếm.
Địa kiếm và Triều Âm kiếm.
Trong nháy mắt, hai ánh kiếm khổng lồ màu bạc ánh trăng hợp vào nhau, nghênh đón chưởng phong trong suốt kia.
Xoẹt!
Không khí bị cắt ra, mang theo một chút âm thanh run rẩy vang dội khắp đài cao. Chưởng phong bị hai đường “Nguyệt Trảm” cắt ra, cuối cùng vỡ vụn ra thành một trận gió mạnh trên không trung, gào thét bay về hai hướng.
Ba đạo bí kiếm liên tiếp được xuất ra, cuối cùng cũng hóa giải được chưởng phong của Triệu Ngũ Chuy.
“Cố Thanh Sơn” đứng tại chỗ, hai thanh phi kiếm bay vòng quanh hắn. Hắn cầm Lục Giới Thần Sơn kiếm trong tay, lạnh lùng nói: “Triệu tiền bối, ngài có ý gì vậy?”
Triệu Ngũ Chuy nhìn chằm chằm vào hai thanh trường kiếm đang bay trên không trung kia, kinh ngạc nói: “Kiếm tiên! Thì ra là một kiếm tiên. Nhưng như vậy lại không đúng, rõ ràng mới là Hóa Thần kỳ mà!”
Diệp Ánh Mi liếc nhìn Tề Diễm, nghi hoặc trong lòng đột nhiên biến mất.
“Chỉ là Hóa Thần kỳ, mà kiếm thuật lại có thể ngang với kiếm tiên. Nếu ta gặp được một nhân tài kiệt xuất như vậy, ta cũng sẽ động lòng.” Nàng ta thở dài nói.
Cố Thanh Sơn cười, nói: “Được rồi, Cố Thanh Sơn, con lui xuống đi, vừa rồi Triệu tiền bối chỉ đùa với con thôi.”
“Khoan đã.” Triệu Ngũ Chuy nói.
Cố Thanh Sơn quay sang nhìn gã.
“Lễ bái sư đã hoàn thành chưa? Ta nhớ tông môn chúng ta muốn mở cửa thu nhận đồ đệ thì phải được tông môn xác nhận.” Triệu Ngũ Chuy nghiêm túc hỏi.
“Ta vừa trở về, lấy đâu ra thời gian mà làm những thứ đó, có điều đây cũng là chuyện sớm muộn thôi.” Cố Thanh Sơn nói.
Triệu Ngũ Chuy ngừng giây lát, sau đó nở nụ cười với Sơn Nữ: “Nếu đã là vãn bối, còn tiếp được một chưởng của ta, vậy thì ta sẽ tặng cho ngươi một món quà gặp mặt.”
“Xem ra Thanh Sơn ngươi nhận một chưởng này rất đáng đó.” Cố Thanh Sơn nói với Sơn Nữ.
Giữa các tu sĩ, tặng quà gặp mặt cho đồ đệ mà tu sĩ ngang vai vế với mình mới thu nhận, chính là lễ tiết và quy củ cơ bản nhất. Cho dù Triệu Ngũ Chuy và Tề Diễm có chút mâu thuẫn với nhau, thì ít nhất cũng vẫn phải coi trọng một số lễ tiết ngoài mặt đó.
“Mau tạ ơn Triệu tiền bối, ngài ấy là đại tu sĩ Thái Hư cảnh, còn là Đường chủ, món đồ nào không tốt ngài ấy cũng không tiện khoe ra, nói ra cũng sẽ sợ mất mặt.”
Một câu này của Cố Thanh Sơn đã chọc tức Triệu Ngũ Chuy.
Với cảnh giới thực lực của Triệu Ngũ Chuy, chỉ một chưởng là có thể nhận ra được thực lực của “Cố Thanh Sơn.”
Đây là hạt giống kiếm đạo, hạt giống kiếm đạo thật sự!
Đáng tiếc!
Hạt giống tốt như vậy, lại bị tên rác rưởi Tề Diễm này khai quật trước.
Triệu Ngũ Chuy rất tiếc nuối.
Có điều, nếu còn chưa làm lễ bái sư, vậy thì dễ bàn rồi.
Dù sao Tề Diễm cũng sắp chết.
Đến lúc đó...
Nghĩ tới đây, Triệu Ngũ Chuy vỗ vào túi trữ vật, lấy ra một lọ đan dược rồi ném qua.
Sơn Nữ nhận lấy lọ đan dược.
“Ngươi đã là Hóa Thần hậu kỳ rồi, ta thấy ngươi nền tảng vững chắc, linh lực tràn đầy, rõ ràng sắp sửa đột phá.” Triệu Ngũ Chuy nói: “Trong lọ này có một viên Phong Thánh đan. Khi ngươi độ kiếp, nó có thể liên tục giúp ngươi bổ sung linh lực bị tiêu hao, đến khi ngươi hoàn thành độ kiếp lại có thể giúp ngươi nhanh chóng bình ổn lại linh lực đang bị kích động.”
Chân mày của Cố Thanh Sơn khẽ động, hắn cười nói: “Đây là đồ tốt, mau cảm tạ Triệu đường chủ đi.”
“Vâng, cảm tạ Triệu đường chủ.” Sơn Nữ nói.
Diệp Ánh Mi cũng lấy một lá bùa ra, ném qua. Nàng ta cười nói: “Lão Triệu đã tặng quà rồi, ta cũng không thể lạc hậu được. Đây là một lá bùa phòng thủ tự kích phát. Mặc dù chỉ có thể dùng một lần, nhưng có thể chống lại một kích toàn lực của Thái Hư cảnh, đủ để bảo vệ tính mạng cho ngươi một lần.”
“Thế nào, Tề đường chủ, một chưởng kia của ta cũng không cho không nhỉ?” Triệu Ngũ Chuy cười nói.
“Triệu đường chủ đã phải hao tâm rồi.” Cố Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào hắn ta, lộ ra một nụ cười.
Triệu Ngũ Chuy gật đầu, lại nhìn “Cố Thanh Sơn.”
“Cố Thanh Sơn” vừa được hai vị tu sĩ Thái Hư cảnh ban tặng bảo bối, nhưng sắc mặt lại không chút thay đổi.
Sơn Nữ vốn có tính cách lạnh lùng, bản thân lại là khí linh, đương nhiên không coi trọng những thứ này.
Hai vị đại tu sĩ thấy “Cố Thanh Sơn” không kiêu ngạo không nóng nảy, trong lòng lại đánh giá cao thêm một phần.
Trong khi đó, trên mặt Cố Thanh Sơn thật tuy mang theo nụ cười, nhưng sự cảnh giác trong lòng lại đột nhiên tăng cao.
Trưởng bối tặng quà, thoạt nhìn chỉ là một chuyện rất bình thường. Hơn nữa thứ mà hai vị Đường chủ tặng cũng coi như là quý giá, chứng tỏ họ nể mặt Tề Diễm.
Nếu như bản thể của Tề Diễm ở đây, nhất định sẽ rất đắc ý.
Thế nhưng trong lòng Cố Thanh Sơn lại cảm thấy không đúng.
Theo như mối quan hệ của hai người này và Tề Diễm, ngay cả Tề Diễm mà bọn họ cũng không thèm phản ứng, vậy tại sao lại tận tâm với một tiểu bối đến thế?
Triệu Ngũ Chùy còn đặc biệt nói thêm vài câu với “Cố Thanh Sơn”, thái độ cũng rất tốt.
Tu sĩ võ đạo Thái Hư cảnh như gã, làm sao có thể kiềm chế sự khó chịu trong lòng, nói ra lời như vậy? Chẳng khác nào vẽ thêm chân cho rắn cả.
Cố Thanh Sơn mang theo nụ cười, phất tay nói: “Được rồi, Thanh Sơn, con lui xuống trước đi, ta phải nghị sự với hai vị Đường chủ.”
“Vâng.” Sơn Nữ đáp một tiếng, lui xuống đài cao.
Những người không liên quan đều đã rời khỏi đài cao. Lúc này ở đó, ba vị đường chủ đều rơi vào trầm mặc.
Hai vị đường chủ đều có tâm tư riêng, dường như bọn họ đang nghĩ xem kế tiếp nên nói thế nào cho tốt.
Cố Thanh Sơn im lặng, không nói một lời. Hắn nào có biết chuyện cơ mật gì đâu, cho nên nói nhiều thì sai nhiều.
Hắn bèn lợi dụng khoảng thời gian rảnh ngắn ngủi lúc này mà nhìn vào giao diện Chiến Thần. Mấy hàng chữ nhỏ phát sáng kia đã ở lại trên giao diện rất lâu, nhưng vừa nãy, hắn đang tập trung ứng đối với cục diện, cho nên không có thời gian để xem.
[Ngài đã giết chết tu sĩ Phong Thánh hậu kỳ Vương Thất Thần.]
[Ngài đã giết chết tu sĩ Phong Thánh trung kỳ Hùng Tửu.]
[Bởi hai trận đấu Ngài đều lấy yếu thắng mạnh, lại chỉ dùng một đòn đã giết được đối thủ, cho nên ngài nhận được hồn lực vượt hạn mức tối đa.]
[Hồn lực ngài được nhận: 700 điểm.]
[Hồn lực ngài được nhận: 500 điểm.]
[Tổng hồn lực hiện tại là: 1.203/300 điểm.]
Mấy dòng thông báo này khiến trong lòng Cố Thanh Sơn cảm giác an bình hơn một chút.
Cuối cùng trong tay hắn cũng đã có lại hồn lực.
Với cục diện hiện giờ thì hồn lực mới là sức mạnh có thể làm thay đổi tất cả.
Muốn biết được tọa độ của thế giới Thần Võ, nhất định phải có Trận pháp sư.
Trong thế giới này, Trận pháp sư Sơ Liễu đáng tin cậy duy nhất đã bị giết, ba gã trận pháp sư còn lại của Quảng Dương môn vốn không dùng được.
Nếu muốn quay về thế giới Tu Hành, Cố Thanh Sơn chỉ có thể tự dựa vào sức mình.
Vì thế, hắn nhất định phải dùng "Kỹ nghệ Chiến Thần" để lĩnh ngộ sự tuyệt diệu của trận pháp, cuối cùng là hiểu biết trọn vẹn trận pháp xuyên qua giữa hai thế giới.
Ánh mắt Cố Thanh Sơn dời xuống, nhìn chằm chằm vào một loạt hạng mục lựa chọn bên dưới giao diện Chiến Thần.
Trong số các lựa chọn này, chỉ có ba nút bấm hiển thị rõ ràng.
Ba mục này theo thứ tự là: Kỹ Nghệ Chiến Thần, Thần Thông Chiến Thần, Danh Hào Chiến Thần.
Còn mấy mục lựa chọn khác vẫn tối, không thể đọc được nội dung trong đó.
Cố Thanh Sơn quét mắt qua một cái, liền không quan tâm nữa.
Hiện tại, điều đầu tiên hắn nghĩ đến chính là làm sao để thoát thân khỏi thế giới này, còn những chuyện khác hắn không để ý tới nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT