“Mặc dù Thang Quân được rất nhiều chức nghiệp giả bảo vệ, nhưng vẫn bị người ta bắt đi.” Liêu Hành khó hiểu nói: “Sau khi ông ta được giải cứu thì lập tức muốn đi gặp Tổng thống, nhưng vừa mới đến phủ Tổng thống gặp mặt Tổng thống, thì đột nhiên lại chết.”
“Thế thì chắc là ông ta căn bản chưa kịp nói gì với Tổng thống rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Lúc đó người có mặt ở đó không nhiều lắm, cũng không có lưu lại bản ghi chép nào nữa.” Liêu Hành ủ rũ.
Cố Thanh Sơn trầm ngâm nói: “Về chuyện này, tôi cảm thấy có lẽ là thế này.”
“Cậu nói đi.”
“Việc Thang Quân đột nhiên chết là do Hoàng đế Phục Hy làm.”
“Hoàng đế của Đế quốc Phục Hy?” Liêu Hành ngồi thẳng người lại, hai tay vịn lấy tay ghế: “Sao ông ta phải làm như vậy?”
Cố Thanh Sơn đang muốn trả lời, thì cửa đột nhiên bị đẩy mạnh ra, Diệp Phi Ly vội vàng vọt vào.
“Đã xảy ra chuyện rồi!” Hắn ta thấp giọng nói, vẻ mặt trông rất sợ hãi.
Cố Thanh Sơn và Liêu Hành cùng đứng bật dậy.
“Xảy ra chuyện gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Lưu Thi Quân nói cô ấy sắp hồn bay phách tán rồi.” Diệp Phi Ly nói.
“Tại sao lại như vậy?” Cố Thanh Sơn bất ngờ nói.
Lưu Thi Quân là bạn gái cũ của Diệp Phi Ly, bây giờ cô ấy là quỷ hồn đang sống chung với Diệp Phi Ly.
Theo lý mà nói thì loại quỷ hồn này có thề tồn tại rất lâu rất lâu.
Hai người vừa dứt lời thì không gian đột nhiên chuyển động, Địa kiếm bỗng chủ động hiện ra. Giọng nói nặng như núi vang lên từ thân kiếm: [Là Quỷ Âm Phủ làm loạn.]
Cố Thanh Sơn và Diệp Phi Ly cũng lập tức hành động, bay theo Địa kiếm đến gian phòng của Diệp Phi Ly.
Vừa mở cửa phòng, đập vào mắt bọn họ là một bia mộ thật to.
Linh lực cả người Cố Thanh Sơn vừa chuyển động, hắn lập tức nhìn thấy một người con gái xinh đẹp mang sắc mặt thê lương ngồi ở trên ngôi mộ. Thân hình cô gái càng lúc càng thêm trong suốt, dường như ngay lập tức sẽ phiêu tán.
Mà trong hư không, có một cơn gió lạnh lẽo hiu hiu thổi qua.
Địa kiếm vung lên thành một đường cong giữa không trung, sau đó chém mạnh vào một chỗ trong hư không. Một tiếng thét chói tai mang theo thù hận và đau khổ lập tức vang lên, máu đen từ trong hư không bắn ra ngoài nhưng lại không nhìn thấy bất cứ hình dạng của thứ gì.
Địa kiếm phát ra một âm thanh trầm thấp: [Tất cả mọi tà hồn ác quỷ, ở trước mặt ta không thể làm chuyện âm tà địa phủ được đâu!]
Vù vù!
Trên thân Địa kiếm tản ra một làn sóng vô hình xuyên qua xuyên lại trong gian phòng.
Cuồng phong lượn qua lượn lại, tữa như đang cố gắng bắt giữ cái gì đó.
Ngay sau đó, Địa kiếm bỗng bay lên, đâm một nhát thật mạnh vào một nơi nào đó trong hư không.
Chỉ một thoáng sau, cuồng phong liền ngừng hẳn, tất cả mọi âm thanh cũng tắt đi, không gian lại yên ắng, trong hư không không còn tiếng động nào phát ra nữa. Bấy giờ Địa kiếm mới bay trở về, đứng im bên cạnh Cố Thanh Sơn.
Địa kiếm vốn là Thần binh hiến tế Thiên Địa của thời đại thần thoại xa xưa, nó có thể khai thông với Thần linh. Lúc trước ở thế giới Thần Võ, khi Cố Thanh Sơn độ kiếp, Địa kiếm cũng từng giết chết quỷ quái và yêu ma xuất hiện trong thiên kiếp.
Trong lòng Cố Thanh Sơn đã biết Địa kiếm có uy lực thần kỳ này nên cũng không quá kinh ngạc, trái lại, Liêu Hành đứng ở một bên nhìn thấy thì liền cảm thấy choáng váng.
“Kiếm mà có thể nói chuyện, chuyện này thật chẳng khoa học chút nào...” Liêu Hành kinh hồn bạt vía nói.
Bởi vì trên thế giới có sự tồn tại của chức nghiệp giả nên công pháp tu hành gì đó thì Liêu Hành còn có thể chấp nhận được, nhưng một thanh kiếm mà lại có thể nói chuyện, còn có thể tiêu diệt được vật chất vô hình thì chuyện này đã hoàn toàn phá vỡ thế giới quan của ông ta.
Diệp Phi Ly không quan tâm nhiều như vậy nên vội hỏi: “Bây giờ Lưu Thi Quân thế nào rồi?”
Linh lực của Cố Thanh Sơn khẽ động, hắn nhìn về hướng ngôi mộ, chỉ thấy bóng của cô ấy lúc này đã mờ đến mức chẳng thể nhìn rõ nữa.
“Không ổn!” Cố Thanh Sơn khẽ quát một tiếng, sau đó lấy đĩa bát quái Tụ Linh thông dụng từ trong túi trữ vật ra.
Hắn truyền linh lực vào đĩa bát quái, nó lập tức sáng lên. Từng cơn gió nhẹ xuất hiện ở trong phòng, tiếp theo đó là một tầng sương mù lờ mờ cũng dần xuất hiện.
Tụ Linh trận.
Cố Thanh Sơn lại lấy ra một cái đĩa bát quái khác, bố trí thêm một trận pháp nữa.
Tứ Trụ Cấm Tuyệt trận.
Tứ trụ chính là Phong, Thủy, Hỏa, Địa. Đây không phải là nguyên tố, mà là quy tắc chuyển động của mọi thế giới.
Trận pháp này sử dụng linh nguyên của Phong, Thủy, Hỏa, Địa để xây dựng nên một thế giới nhỏ vô cùng đặc biệt, ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Tụ Linh trận cộng thêm Tứ Trụ Cấm Tuyệt trận đã hình thành nên một thế giới nhỏ ẩn chứa linh khí.
Linh khí của trời đất có thể tẩm bổ cho vạn vật, nên quỷ hồn cũng không ngoại lệ. Mà một thế giới nhỏ ngăn cách với thế giới bên ngoài có thể giúp cho quỷ hồn không bị bất kỳ nhân tố nào quấy nhiễu.
Dưới sự trợ giúp của hai trận pháp này, chỉ trong giây lát hình bóng của Lưu Thi Quân đã được ổn định trở lại.
Cố Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù muốn hai đĩa bát quái này liên tục hoạt động cần một lượng linh thạch khá lớn, nhưng trên người Cố Thanh Sơn lại có toàn bộ linh thạch của Bách Hoa Tông, chưa kể bản thân hắn cũng có linh thạch dự trữ.
Với số linh thạch dự trữ trên người hắn là đã có thể bảo đảm hai trận pháp này hoạt động mấy ngàn năm cũng không có vấn đề gì.
Qua thêm vài phút nữa, nhờ linh khí tẩm bổ mà linh hồn của Lưu Thi Quân dần dần đông lại. Cô kinh ngạc nhìn thân hình của mình, vỗ vỗ lên ngực, sợ hãi thở dài, cuối cùng nhìn sang Cố Thanh Sơn với ánh mắt biết ơn và nói vài câu.
Đương nhiên, lời nói của cô ấy chỉ có Diệp Phi Ly mới có thể nghe thấy.
Diệp Phi Ly cũng thở phào, nhìn Cố Thanh Sơn nói: “Cố ấy nói cám ơn cứu mạng của anh. Chỉ có điều cô ấy đã chết rồi nên không biết cái này có được tính là ơn cứu mạng hay không, nhưng dù gì anh cũng đã cứu cô ấy, nên vẫn rất cám ơn anh.”
Hắn ta đặt tay lên vai Cố Thanh Sơn, sau đó nghiêm túc nói: “Tôi càng phải cảm ơn anh đã giúp tôi cứu cô ấy.”
Nhưng lúc này, suy nghĩ của Cố Thanh Sơn lại đang ở nơi khác. Hắn hỏi Địa kiếm: “Thứ lúc nãy là gì vậy? Hình như nó khác với quái vật xuất hiện trong thiên kiếp của ta.”
“Đương nhiên khác nhau rồi.” Địa kiếm nói: “Tên lúc nãy chính là một tên quỷ sai trông giữ Địa ngục Hàn Băng.”
Cố Thanh Sơn lặp lại: “Quỷ sai trông giữ Địa ngục? Vậy tức là nó đại điện cho trật tự của Hoàng Tuyền rồi, thế thì tại sao lại muốn tập kích Lưu Thi Quân cơ chứ?”
“Quỷ sai Hoàng Tuyền đương nhiên là một loại tồn tại có thể trấn áp ác quỷ trong ngục, ta cũng không rõ tại sao nó lại như vậy nữa.” Địa kiếm bổ sung thêm: “Nhưng đúng thật là nó đã hấp thụ hồn phách của quỷ hồn kia, việc này Địa ngục Hoàng Tuyền tuyệt đối không cho phép nên ta mới giết nó."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT