Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, hồ băng này sẽ bay mãi trong bóng đêm lạnh lẽo của vũ trụ.
Nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hồ băng này sẽ bị lực hấp dẫn của một hành tinh khác hút vào, biến thành một vệ tinh tạo thành từ băng.
Hoặc cũng có thể, cái Địa ngục Hàn Băng nhỏ bé này sẽ bị quái vật vũ trụ nuốt mất, tiêu hóa nhiều lần trong dạ dày của nó, cho đến khi nó chết đi.
...
Giữa vũ trụ bao la, bốn mươi tám chiến hạm tách thành hai hướng, vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp, sau đó quay trở lại địa điểm xuất phát trên Địa cầu.
Hồ băng lướt ngang qua mấy chiến hạm ấy, từ từ trôi vào trong vũ trụ tối tăm. Mấy mặt người trên bề mặt hồ đưa mắt nhìn ngó xung quanh, bọn chúng chưa từng nghĩ rằng khi từ địa ngục trở về nhân gian, thứ chờ đợi chúng lại là tương lai khó lường như vậy.
Chúng nó bắt đầu phát điên, kêu la, gào thét, nguyền rủa, chửi bới... Những lời nói ác độc trong miệng tuôn ra không ngừng.
Từ vũ trụ tối tăm nhìn về phía hồ băng thì có thể nhìn thấy vô số gương mặt trên hồ băng, nhưng vì đang trong trạng thái chân không nên giọng nói của bọn chúng căn bản không thể truyền ra ngoài, vì thế chỉ có thể nhìn thấy miệng của bọn chúng không ngừng đóng rồi lại mở, giống như là đang diễn một vở hài kịch hoặc là đang đóng phim câm của thời cổ xưa.
Hồ băng trôi nổi ròng rã chín ngày ở trong vũ trụ, cuối cùng cũng nghênh đón vận mệnh mới.
Một con quái vật vũ trụ cả người đầy mắt mở miệng ra, sau đó vươn lưỡi ra nhẹ nhàng liếm một cái, hút viên đá trắng trong kỳ lạ này vào trong miệng một cách gọn gàng.
Trên lưỡi truyền đến cảm giác mát lạnh sảng khoái, đồng thời còn có cảm giác như có gì đó đang nhảy lên, tựa như đang kịch liệt chống lại sự thẩm thấu của nước bọt.
Quái vật vũ trụ đang thích thú hưởng thụ điểm nhỏ màu trắng ở trên đầu lưỡi thì đột nhiên dừng lại, sau đó mở hết mọi con mắt trên người ra, không ngừng tìm kiếm xung quanh.
Không biết món ăn tuyệt vời như thế có còn sót lại ở gần quanh đây không nhỉ...
- -----------
Tại biệt thự trên núi, TV đang chiếu tin thời sự.
Ngài Tổng thống đang bắt tay với một Thượng nghị sĩ đức cao vọng trọng. Thượng nghị sĩ nọ mỉm cười, trên mặt lộ ra vẻ mặt cung kính. Trong khi đó, ngài Tổng thống lại không có chút biểu cảm gì, toàn thân tỏa ra vẻ nghiêm nghị nặng nề.
Người dẫn chương trình lên tiếng: “Hôm nay ở quận Bạch Sa, Thượng nghị sĩ và Tổng thống đã giảng hòa thành công. Thật sự khó mà tưởng tượng nổi, hai người lúc trước đối đầu gay gắt với nhau mà bây giờ lại có thể vui vẻ bắt tay nhau.”
“Ngài Thượng nghị sĩ nói đùa rằng bản thân ông ta sẽ chú ý bài phát biểu tiếp theo của Tổng thống để quyết định xem có nên tiếp tục ủng hộ việc vận động bầu cử cho Tổng thống hay không.”
“Tổng thống đối với việc này tỏ vẻ tán thưởng và thông hiểu.”
Liêu Hành xem TV một lúc rồi đột nhiên uống ừng ực một hơi hết lon bia. Ông ta trừng to đôi mắt đục ngầu như mắt cá chết, nhìn chằm chằm vào Tổng thống trên màn hình, chẳng chớp mắt lấy một cái.
“Lần này lại không phải là người nhân bản... Không được rồi, chuyện này quá lớn, mình phải nói với cậu ấy một tiếng.” Ông ta thì thầm.
Quyết định xong, Liêu Hành liền lấy máy truyền tin ra, kết nối với Cố Thanh Sơn.
“Cậu đang ở đâu vậy?”
“Biên giới Đế quốc Phục Hy. Tôi và Diệp Phi Ly đang trên đường trở về.” Cố Thanh Sơn nói.
“Chờ không kịp rồi, bây giờ tôi phải nói ngay với cậu. Tổng thống trên TV không phải là người nhân bản.”
“Sao ông biết được?”
“Ánh mắt! Người nhân bản có vấn đề về trí nhớ nên thỉnh thoảng sẽ xuất hiện những dòng suy nghĩ gián đoạn, mặc dù rất nhỏ nhưng vẫn nhận ra được. Khi nhìn vào người nhân bản, có thể thấy ánh mắt của nó thỉnh thoảng sẽ phóng to ra làm mọi người tưởng rằng người này đang cảm thấy hứng thú với cái gì đó dẫn đến việc đồng tử giãn nở ra, đó là một chuyện rất bình thường. Có điều, tôi biết đây là biểu hiện sinh lý của người có suy nghĩ gián đoạn.”
“Ông làm sao mà biết được vậy?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Liêu Hành trầm mặc trong một giây rồi thấp giọng nói: “Năm đó Thang Quân đã làm một người nhân bản có trí nhớ cho tôi, nhờ vậy tôi mới có thể thoát khỏi sự đuổi giết của Cửu phủ. Chính vì thế mà tôi biết chuyện này.” Ông lại nói tiếp: “Tôi đã tiến hành phân tích số liệu thí nghiệm của Thang Quân, sau đó kết hợp với những tình huống Tổng thống bị ám sát mấy lần trước, tôi nghĩ Tổng thống đã sử dụng hết người nhân bản rồi.”
“Mà bây giờ Thang Quân đã chết, Tổng thống sẽ không còn người nhân bản có trí nhớ nào làm thế thân cho mình nữa. Vì vậy, ông ấy chỉ có thể tự mình xuất hiện thôi.”
Bên kia đường dây, sự tĩnh lặng bao trùm.
Như vậy cũng có nghĩa là, nếu gặp ám sát lần nữa thì Tổng thống sẽ chết.
“... Được rồi, tôi hiểu rồi.” Cố Thanh Sơn nói rồi ngắt liên lạc.
Tổng thống thật đã xuất hiện trước mặt công chúng.
Nếu như Hoàng đế Phục Hy từng bắt cóc Thang Quân, thì chắc chắn ông ta cũng biết rõ rằng Tổng thống có tổng cộng bao nhiên người nhân bản.
Nếu như ông ta muốn đối phó Tổng thống, nếu như ông ta muốn làm cho Liên Bang rơi vào hỗn loạn, thì chắc chắn sắp tới đây ông ta sẽ tìm cơ hội để ra tay.
“Nữ Thần Công Chính.” Cố Thanh Sơn gọi.
[Có tôi, thưa ngài.]
“Võ Thánh còn bảo vệ ở phủ Tổng thống không?”
[Ông ấy nhận được tin tức của tôi nên đã đến canh giữ ở phủ Tổng thống rồi.]
“Tốt lắm.”
Võ thánh Trương Tông Nguyên tự mình canh gác ở đó, chỉ cần Tổng thống không ra ngoài thì tạm thời sẽ không có vấn đề gì.
Trong lúc Cố Thanh Sơn đang suy nghĩ, Diệp Phi Ly ở bên cạnh chợt vỗ vỗ lên vai hắn để gọi.
“Gì thế?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Anh nhìn xuống phía dưới đi.” Diệp Phi Ly nói.
Cố Thanh Sơn cúi đầu quan sát mặt đất, chỉ thấy tại khu vực hoang vu hẻo lánh náy có không ít nơi đang bị sương mù bao phủ. Làn sương mù này từ từ lan ra xung quanh bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Tốc độ khuếch tán như vậy đã hoàn toàn vượt qua hiện tượng tụ sương bình thường.
May mà nơi này là biên giới giữa hai nước, hoang tàn vắng vẻ nên tạm thời sẽ không làm cho xã hội loài người hoảng sợ.
Diệp Phi Ly vừa bay vừa hỏi: “Nếu như cả thế giới đều bị sương mù bao phủ thì chúng ta phải làm sao?”
Cố Thanh Sơn cười khổ: “Tôi cũng đang nghĩ đến chuyện này.”
Trong kiếp trước, loài người cũng không tìm được cách đối phó, từng bước tiến gần đến bờ vực diệt vong...
- -------------
Biệt thự trên núi.
Lúc Cố Thanh Sơn đến thì Liêu Hành đang cầm một quyển sách, nghiêm túc lật xem.
“Đang đọc cái gì vậy?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Lĩnh vực nghiên cứu mới ấy mà.” Liêu Hành đóng cuốn sách lại rồi đặt sang một bên, trên bìa quyển sách có viết bốn chữ to “Luận Lý Về Gien.”
Cố Thanh Sơn nhìn lướt qua rồi ngồi xuống đối diện với Liêu Hành.
“Ông còn nghiên cứu cái này nữa à?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đọc để tưởng nhớ đến người bạn già.” Liêu Hành nói.
“Về cái chết của bạn ông, ông có nhận xét gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Liêu Hành nói: “Tôi nghĩ mãi mà vẫn không rõ.”
“Ông không rõ chỗ nào?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT