“Phòng thứ bảy.” Cố Thanh Sơn nhìn biển số từng phòng.
Phòng chứa đồ, phòng động vật, phòng đạo cụ...
“Liêu Hành.” Cố Thanh Sơn cắn răng nói: “Phòng thứ bảy là phòng thay đồ của nữ.”
“Cái gì!” Giọng Liêu Hành tràn ngập vui mừng: “Vậy là bao nhiêu năm nay mà bọn họ không thay đổi gì sao?”
“Bốp!” Từ trong quang não truyền đến một tiếng rất nặng nề, nghe giống như ai đó vừa bị đập. Tiếp đó, một loạt tiếng ồn ào vang lên, cuối cùng mới là giọng nói của Anna: “Trước tiên nên gõ cửa rồi hẵng vào, hiểu chưa?”
“Đi vào đi, mở máy ra, dịch chuyển về đây. Nắm chắc thời gian một chút!” Giọng Trương Anh Hào loáng thoáng truyền tới.
Cố Thanh Sơn bỗng nhớ ra một chuyện, vội phóng Thần niệm ra nhìn qua khán đài. Ở đó không còn một chỗ trống nào, tất cả đều là những vị phụ huynh mang theo trẻ nhỏ tới xem xiếc thú, nhưng xem ra, có rất nhiều người đã bắt đầu ra khỏi hội trường.
Hắn nhìn sang nơi khác, thấy Thánh giáo quân đứng gác ở cửa ra vào, đang giải tán đám người.
“Nữ Thần Công Chính.” Cố Thanh Sơn bỗng gọi.
[Tôi ở đây, xin ngài nói nhanh một chút.] Nữ Thần Công Chính lập tức đáp lời.
“Hệ thống tự phát nổ cài trên máy Bước nhảy siêu tốc của Liêu Hành có uy lực lớn thế nào?”
[Sức nổ vô cùng lớn, nhưng ngài không cần lo lắng, Thánh giáo quân đã tới, đang bắt đầu giải tán đám người. Dự tính lúc ngài nhảy xong, tất cả mọi người đã dời qua phạm vi an toàn không bị bom lan tới.]
Lúc này Cố Thanh Sơn mới yên tâm.
Hắn vươn tay, gõ gõ lên cửa.
“Mời vào.” Bên trong vang lên giọng nữ.
Cố Thanh Sơn đẩy cửa đi vào.
Ngay lúc này, quang não của hắn bỗng phát ra tiếng hét điên cuồng của Trương Anh Hào: “Không thấy! Đột nhiên không thấy Giáo hoàng đâu nữa!”
"Tôi biết rồi, bà ta đang ở đối diện tôi." Cố Thanh Sơn bình tĩnh nói.
Bên trong căn phòng, một người phụ nữ với dáng vẻ tao nhã đang ngồi ngay ngắn ở ngay giữa phòng. Bà ta mặc bộ áo màu trắng tinh, gương mặt giấu bên dưới lớp lụa mỏng, trên đầu là một vòng thánh lúc nào cũng tỏa sáng, đôi cánh sau lưng ngập tràn trong ánh sáng của thần thánh, phe phẩy như ẩn như hiện.
Bà là một trong những người thống trị có quyền lực nhất trên thế giới, là chức nghiệp giả mạnh nhất, là nhân vật truyền thuyết thần bí nhất, là một tồn tại tuyệt thế.
Bà chính là Giáo hoàng của Thánh giáo.
Giờ phút này, bà ta đang cúi đầu nhìn ba lá bài trong tay, khẽ thở dài: "Hắn ta sắp lấy đi thứ đồ quý báu, thức tỉnh người chết đang ngủ say, đồng thời mang lại tai họa chết chóc cho Thánh giáo."
Đi đôi với lời nói của bà, ba thẻ bài vận mệnh bỗng nhiên bay lên giữa không trung, phút chốc bị thiêu thành tro bụi.
Giáo hoàng nhìn cảnh này, nhẹ giọng nói: "Cũng may, cuối cùng vận mệnh đã được phá vỡ rồi."
Cố Thanh Sơn nhìn lên quang não cá nhân của mình, thấp giọng hỏi: "Cái máy kia thế nào rồi?"
"Đến giờ rồi! Đến giờ rồi!" Giọng nói lo lắng của Anna vang lên trong quang não.
[Thiết bị đã chuẩn bị ổn thỏa, thưa ngài.] Nữ Thần Công Chính đáp lại.
"Ồ? Ngươi đang nói chuyện với ai?" Giáo hoàng nhìn hắn.
"Một người bạn làm tài xế taxi." Cố Thanh Sơn đáp lại.
Giáo hoàng hơi cau mày nói: "Đừng nói lời vô ích nữa, hãy giới thiệu bản thân chút đi, hỡi chàng trai trẻ tuồi đại diện cho tử vong."
Cố Thanh Sơn đóng cửa lại, đi vào phòng, kéo một cái ghế ngồi đối diện Giáo hoàng.
"Xin chào, tôi là võ quan cấp một của Đại sứ quán Liên Bang tại Thánh quốc, Trương Nhân Giáp."
"Ngươi đã lấy đi thứ gì ở phòng trưng bày?" Giáo hoàng hỏi.
"Một bức tranh vẽ công chúa Anna và cha cô ấy." Cố Thanh Sơn nói.
"Thành thực là một phẩm đức rất tốt, hy vọng ngươi tiếp tục giữ gìn, để tránh được nỗi đau khổ cả đời khó quên." Giáo hoàng nói.
Bà đang muốn tiếp tục mở miệng hỏi dò tiếp, Cố Thanh Sơn lại đột nhiên cất lời: "Tôi có một câu hỏi, luôn muốn trực tiếp hỏi Giáo hoàng."
Giáo hoàng im lặng một hồi, khẽ cười nói: "Lá gan thật lớn, có lẽ ta nên cho ngươi biết tình cảnh hiện tại của mình."
"Không không không, Giáo hoàng, thật ra là như vầy." Cố Thanh Sơn hắng giọng một cái, nói: "Câu hỏi này tôi luôn giấu kín tận đáy lòng, không nói thì sẽ khó chịu. Nếu như bà có thể trả lời câu hỏi của tôi, như vậy tất cả câu hỏi của bà tôi cũng sẽ trả lời cho bằng hết."
Hắn tiếp tục: "Tôi sẽ nói cho bà biết tất cả về kế hoạch của hành động lần này, gồm có những nhân viên nào và với mục đích gì. Tôi tuyệt đối sẽ không lừa dối Giáo hoàng, thậm chí dù bà muốn tôi trốn chạy khỏi Liên Bang tới Thánh quốc, tôi cũng tuyệt không nói hai lời."
"Hoặc là bà để tôi làm gián điệp, tiếp tục mai phục ở trong Liên bang Tự Do? Vậy cũng được, tôi nhất định sẽ làm theo yêu cầu của bà. Nhưng xin Giáo Hoàng hãy trả lời câu hỏi này của tôi, đây là thỉnh cầu duy nhất."
"Có thể sao?" Giáo hoàng nghe xong, cánh tay đang giơ lên dừng lại một chút.
Chẳng qua là trả lời một câu hỏi mà thôi, không chỉ biết được ý đồ của Liên Bang, còn có thể thu về một con cờ tốt, mình cần gì phải lãng phí công sức?
Nếu như hắn dám nói láo, đương nhiên sẽ có ngàn vạn cách dày vò hành hạ để hắn biết được hậu quả khi lừa mình là thế nào.
Giáo hoàng thoáng suy nghĩ rồi lập tức đưa ra lựa chọn.
"Từ nay về sau, nếu như ngươi có thể trung thành dốc sức vì Thánh giáo, thì trả lời một câu hỏi của ngươi cũng chẳng là vấn đề gì. Ngươi hỏi đi." Bà ta nói.
Cố Thanh Sơn sắp xếp lại lời nói một chút, hỏi: "Tại sao trước giờ bà vẫn không chống lại ngày tận thế? Bất kể là Hải thú hay là Quỷ giết người, hoặc là trò chơi Người Bất Tử, các quốc gia đều từng lên tiếng tuyên bố ý kiến về những vấn đề liên quan, ngay cả Hoàng đế của Đế quốc và Võ thánh Liên Bang cũng từng tự thân ra trận, mang theo quân đội chức nghiệp giả tiêu diệt Quỷ giết người, nhưng tại sao bà không hề làm bất cứ điều gì? Thánh quốc đã đứng bên bờ tan rã, mà từ sau khi Thánh giáo đoạt quyền, thì không có bất kì một hành động nào nữa, tại sao lại như vậy?"
Giáo hoàng không ngờ hắn lại hỏi tới vấn đề này, vô cùng bất ngờ nhìn Cố Thanh Sơn một lúc thật lâu.
"Thánh quốc cũng không phải là tổ quốc của ngươi, ngươi rất quan tâm đến nó ư?" Bà ta hỏi.
"Thứ tôi quan tâm là sự tồn vong của thế giới này."
"Tại sao?"
"Bởi vì một khi thế giới đến bên bờ hủy diệt, tất cả sinh mệnh đều không chạy thoát được sự suy tàn và chết chóc, kể cả bà hay tôi, cũng đều như vậy. Đối mặt với ngày tận thế, có người có thể thay đổi nó, có người không thể." Cố Thanh Sơn tiến lên một bước nói: "Mà bà, có năng lực này."
Giáo hoàng càng bất ngờ hơn, lúc cất giọng thì một nửa như đang đáp lại Cố Thanh Sơn, một nửa như đang tự nhủ: "Trong mỗi một bước ngoặt tồn vong mà ta biết, loài người đều sẽ rơi vào những trận chém giết lẫn nhau không hồi kết, đánh mất lý trí, ngươi chết ta sống, như điên như loạn. Bọn họ sẽ thành lập các thế lực, giết chết kẻ yếu, cưỡng chiếm phụ nữ, điên cuồng cướp đoạt hết thảy tài nguyên, gặp phải tai hoạ lớn sẽ đẩy người khác lên trước, chờ người khác chết, rồi cướp đi tất cả của đối phương. Trong tất cả các sinh vật, loài người là giống loài ngạo mạn, ghen tị, dễ giận, lười biếng, tham lam, háo sắc, ham ăn... Tội ác vô hạn, không đáng để ta vươn tay ra cứu."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT