Hart trịnh trọng nói: “Ta phán quyết, sinh linh nơi này là tà ác.”

Theo lời nói của hắn ta, các lỗ đen trôi trong không trung tụ lại một chỗ, hóa thành một cánh cửa lớn đầy hắc ám.

“Người này tội nghiệt rất nặng, phải chịu hình phạt thần thánh.” Hắn ta tiếp tục.

Cánh cửa hắc ám mở ra hai bên, hai cánh tay lớn đen ngòm vươn ra, dừng lại giữa không trung, nhưng sau đó nó lại chẳng hề làm gì, cứ lặng lẽ lơ lửng giữa không trung như vậy.

Hart thấy thế, phải nói thêm lần nữa: “Kẻ tội đồ, nên nhận lấy phán quyết của thần thánh.”

Nhưng bày tay to lớn kia vẫn cứ giữ nguyên không có bất kỳ hành động gì.

Dù Hart đã trải qua nhiều năm chiến đấu, cũng không khỏi ngẩn ngơ.

Đây là tình hình gì vậy? Thiên Tuyển kỹ mất linh rồi ư?

Hắn ta đứng sững mất một lúc, cuối cùng vẻ mặt đột nhiên biến đổi, dường như đã hiểu ra được chuyện gì đó.

Hắn ta bỗng vươn tay, đánh ra một ngọn lửa màu trắng. Ngọn lửa ấy lao nhanh về phía tảng đá khiến nó lập tức hóa thành bột phấn, để lộ thứ cất giấu bên trong ra trước mặt hắn ta.

Một bộ quân phục màu xanh của quân đội Liên Bang được xếp gọn gàng đặt trong đó, trên chỗ cài quân hàm có một chùm sáng trắng nho nhỏ. Màu trắng của chùm sáng bị một luồng sức mạnh bao trùm, chỉ có thể tỏa ra những gợn sóng chập chờn yếu ớt.

Hart kinh ngạc nhìn chùm sáng màu trắng ấy.

Không sai, đây chính là ký hiệu của Yvan.

…Thì ra mình bị người ta lừa rồi!

Ngay sau đó, từ trong ngọn núi ấy bỗng nhiên phát ra một tiếng gầm rú tức giận vang vọng đất trời.

“Ta phải chém ngươi thành nghìn mảnh! Thành nghìn mảnh!”

Nhưng những lời gầm thét đinh tai nhức óc ấy lại không lọt vào tai Cố Thanh Sơn, bởi lúc này hắn vẫn đang tập trung chạy nhanh như gió.

“Cậu cần nhanh hơn chút nữa, tôi thấy bảy tên thánh đồ đã bắt đầu di chuyển rồi.” Liêu Hành nói, sau đó bổ sung thêm: “Nhưng cũng có tin tức tốt, Giáo hoàng vẫn còn ở trong Tòa thánh, không tự mình chỉ huy Thánh giáo quân.”

“Chỉ cần Giáo hoàng không đích thân tới là được.” Tâm trạng Cố Thanh Sơn buông lỏng rồi nói tiếp: “Tôi đã nhanh hết mức có thể rồi, thiết bị Bước nhảy siêu tốc đã sắp xong chưa?”

“Kẻ thù đánh chặn đang dần tăng lên, dựa theo tốc độ di chuyển và chiến đấu của cậu, thiết bị Bước nhảy siêu tốc đã bắt đầu bổ sung năng lượng, thời gian kích hoạt là nửa tiếng sau. Nửa tiếng nữa, cậu có thể bắt đầu dịch chuyển bất cứ lúc nào. Hơn nữa sau khi cậu dịch chuyển xong, thiết bị sẽ tự động phát nổ!”

“Được, tôi sẽ cố gắng nắm chắc thời gian.” Cố Thanh Sơn nói.

“Haiz!” Liêu Hành lo lắng thở dài: “Thẳng thắn mà nói, tốc độ phản ứng của Thánh giáo quân nhanh thật đấy, bọn họ bố trí cũng rất kịp thời, tôi sợ cậu không trốn được ra ngoài.”

“Không được thì cứ xông lên đánh nhau tìm đường thoát thôi.” Cố Thanh Sơn thản nhiên nói.

Giọng của Diệp Phi Ly bỗng vang lên: “Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, nếu không được thì tôi đi cứu anh.”

“Cậu tuyệt đối đừng tới, những Thánh đồ mà tôi vừa gặp kia, không có ai mà cậu đấu nổi đâu.”

Đầu dây bên kia bỗng im lặng.

Cố Thanh Sơn lại chạy thêm một lúc, bỗng nhiên cảm thấy hơi lạ... Nãy giờ vẫn chưa thấy Nữ Thần Công Chính nói gì.

Hắn hỏi: “Nữ Thần Công Chính, cô ở đâu?”

[Xin ngài chờ một chút, tôi đang giải quyết một vấn đề khó khăn.] Giọng của Nữ Thần Công Chính vang lên.

“Cô đang làm gì vậy?” Cố Thanh Sơn hỏi, nhưng Nữ Thần Công Chính không trả lời.

Đây là lần đầu tiên cô không trả lời câu hỏi của Cố Thanh Sơn.

Nhưng chẳng bao lâu sau, quang não của Cố Thanh Sơn sáng lên, những dòng số liệu nhiều không đếm xuể lướt qua màn hình giống như thác đổ.

[Toàn bộ hệ thống tường lửa đã được gỡ bỏ, hiện giờ bắt đầu bật chế độ theo dõi từ xa đối với hệ thống chỉ huy của Thánh giáo quân.]

Giọng Nữ Thần Công Chính vang lên, nghe rất nghiêm túc: [Chuẩn bị xong, Nữ Thần Công Chính tiến vào trạng thái chiến đấu.]

[Tiếp nhận toàn bộ tình báo của quân địch, bắt đầu tạo ra kế hoạch chiến đấu.]

[Mục tiêu: Giúp ngài Cố Thanh Sơn đến điểm đặt hệ thống Bước nhảy siêu tốc một cách an toàn, tổng cộng có 749 kế hoạch.]

[Lựa chọn kế hoạch có xác xuất thành công cao nhất, số 12, số 319, số 628.]

[Hoàn thành 3268314 lần suy đoán, trong đó kế hoạch số 319 có tỷ lệ thành công cao nhất.]

[Lựa chọn kế hoạch số 319, mở bản đồ chi tiết.]

[Chấp hành!]

Trên màn hình quang não lập tức hiển thị một bản đồ chi tiết của vùng đất nơi đây, giọng Nữ Thần Công Chính lại vang lên lần nữa: [Thưa ngài, chấm tròn màu xanh lam đại diện cho ngài, màu xanh dương đại diện cho con đường an toàn, màu đỏ đại diện cho quân đội Thánh giáo, màu đen đại diện cho bảy vị Thánh đồ.]

[Bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ dẫn đường cho ngài.]

[Mời ngài đi vòng sang hướng đông nam để tránh đụng phải Thánh đồ thứ nhất và bốn trăm binh lính Thánh giáo quân.]

“Đã biết.”

Cố Thanh Sơn dừng lại, dựa theo bản đồ trên quang não, đổi hướng rồi tiếp tục đi.

[Tiếp tục đi theo đường này, sáu phút sau rẽ trái đi thêm 1km để tránh Thánh đồ thứ hai.] Nữ Thần Công Chính nói.

Cố Thanh Sơn hành động theo lời cô.

[2km nữa có chướng ngại vật trên đường, sườn núi phía nam có bảy trăm người mai phục, xin ngài đừng nên đi đường bên trái, chú ý hai con đường thông hành phía bên phải.]

...

Cuối cùng, Cố Thanh Sơn đi vào thủ đô, nhanh chóng tiến đến điểm đặt thiết bị Bước nhảy siêu tốc.

Không biết có phải Liêu Hành nổi lên hứng thú chơi ác hay không, mà thiết bị này lại được đặt tại một gánh xiếc lớn của Thánh quốc.

Ngay lúc này đây, đoàn xiếc đang biểu diễn ở bên trong.

Hôm nay chính là ngày hội xiếc thú tổ chức mỗi tháng một lần.

Các con vật thay phiên nhau lên sân khấu, nhao nhao làm ra các động tác có độ khó cao, khiến khán giả trên khán đài liên tục phát ra từng tiếng hô lớn.

Mấy chú hề... là chú hề thật, đang làm ra các động tác buồn cười, chọc cười các vị khán giả.

Cố Thanh Sơn chui từ chỗ hậu trường vào, tránh né từng người đang vội vã, lao thẳng về phía trước.

“Rốt cuộc là ở đâu chứ?” Cố Thanh Sơn vội hỏi.

“Ba mươi năm trước, nơi đó là phòng hóa trang để mấy cô nàng xinh đẹp trang điểm, hiện giờ thì tôi cũng không biết.” Giọng của Liêu Hành không được chắc chắn lắm.

“Ông đặt điểm dịch chuyển ở đây mà không sợ đoàn xiếc thú đóng cửa sao?” Cố Thanh Sơn vừa chạy nhanh, vừa không nhịn được gắt hỏi.

“Đây là đoàn xiếc thú lớn nhất thế giới, nếu nó đóng cửa, tôi cũng đành chịu.” Liêu Hành nói.

“Thế rốt cuộc là phòng số mấy vậy?” Cố Thanh Sơn hỏi.

“Căn phòng thứ bảy, sau khi đi vào thì tới chỗ ngăn tủ bên trái... đẩy nó ra, trong vách tường ở đó chính là thiết bị Bước nhảy siêu tốc.” Giọng của Liêu Hành vừa chắc chắn vừa đắc ý: “Hình như bên ngoài gánh xiếc có chuyện gì đó, để tôi nhìn thử xem... Thánh giáo quân tới rồi, nhưng bọn họ không kịp cản cậu đâu.”

“Không sai.” Giọng Trương Anh Hào vang lên: "Chờ khi cậu dịch chuyển về đây rồi, bọn họ cũng còn chưa kịp vào đó.”

“Mau quay về đi, như vậy là có thể kết thúc tất cả.” Ngay sau đó là giọng nói của Anna. Cô rất ít khi dùng kiểu nói chuyện nhẹ nhàng này, Cố Thanh Sơn nghe mà cảm thấy ấm áp trong lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play