Bỗng nhiên, mây lửa chói mắt chiếu rọi cả bầu trời.

“Khốn kiếp!”

Phượng Hoàng yêu nhìn hai người, thét lên: “Hai ngươi đứng nói chuyện như vậy, xem bản tôn vô hình à?”

Tạ Đạo Linh quay sang nhìn nó một cái, rồi tiếp tục nói với Cố Thanh Sơn: “Con luyện hóa sức mạnh Long tộc quá mức bá đạo. Bây giờ ta sẽ tẩy luyện hai loại sức mạnh Long tộc này thành nguồn suối sức mạnh thánh khiết, khi hấp thu sẽ không tạo gánh nặng quá lớn cho cơ thể và tinh thần của con.”

Cố Thanh Sơn kiểm tra cơ thể một chút.

Tốc độ hấp thu sức mạnh vẫn không đổi, nhưng nó đã từ dòng lũ mãnh liệt hóa thành dòng nước im ắng.

Cơn đau đang yếu dần.

Hắn cảm nhận được thần chí của mình cũng đã khôi phục.

“Thật sự là thần kỳ, còn có phương pháp này sao.” Cố Thanh Sơn khen ngợi.

Tạ Đạo Linh nói: “Cũng là vừa rồi ta nhìn thấy trạng thái của con, mới nhớ đến bí thuật này. Nếu con muốn học, ta sẽ dạy cho con.”

Cố Thanh Sơn không chút nghĩ ngợi, đáp: “Vâng, con rất cần loại bí thuật này. Sau này chỉ sợ sẽ có lúc dùng đến.”

Lực lượng huyết duệ Ma Long có thể hấp thu sức mạnh của nhiều sinh linh khác nhau. Nếu hắn có thể nắm giữ bí thuật tẩy luyện sức mạnh, hắn không cần lo lắng một số thuộc tính sức mạnh sẽ gây hại cho hắn.

Tạ Đạo Linh dùng thần niệm truyền âm, truyền lại bí thuật tẩy luyện sức mạnh cho Cố Thanh Sơn.

Cố Thanh Sơn lẳng lặng lắng nghe, thỉnh thoảng hỏi một vài vấn đề, dần dần nắm giữ được bí thuật này.

Bên kia, Phượng Hoàng yêu rốt cuộc không kềm chế được nữa.

Nó vỗ mạnh hai cánh, muốn xông lên giết chết hai tu sĩ Nhân tộc không coi ai ra gì này.

Nhưng...

Hai cánh vừa mới giang ra đã phải lập tức khép lại.

Bởi vì trong hư không đã xuất hiện một nữ tu khác.

Vẫn là Tạ Đạo Linh!

Bên trong hư không liên tục xuất hiện nữ tu sĩ, giống nữ tu sĩ Nhân tộc kia như đúc.

Trong khoảnh khắc, toàn bộ hư không đều là nữ tu kia.

Thần thông, Hóa Thân Ngàn Vạn!

Phượng Hoàng yêu thu lại ngọn lửa dữ dội trên người, thận trọng nhìn Tạ Đạo Linh, một lần nữa dò xét: “Thì ra lại có loại thần thông như thế. Xem ra, ngươi khẳng định không phải tu sĩ tầm thường, đáng cho ta phải nghiêm túc đối phó.”

Tạ Đạo Linh nhìn Phượng Hoàng yêu, nói: “Thanh Sơn, ta nhìn thấy một bức họa ở Thiên Tiên cổ thành, dường như nhớ lại một số chuyện ta chưa từng chứng kiến.”

Cố Thanh Sơn nói: “Kỳ lạ như vậy sao? Sư tôn rõ ràng chưa từng tiếp xúc qua, tại sao lại như thế? Chẳng lẽ là trí nhớ kiếp trước?”

Tạ Đạo Linh trầm ngâm: “Ta cũng không biết nữa, nhưng ta mơ hồ cảm giác được một việc. Nếu lần này chúng ta lên đỉnh núi Tu Di, chúng ta chắc chắn sẽ có phát hiện.”

Nàng nói tiếp: “Lần trước, tại liên hiệp hội chín trăm triệu tầng thế giới, sau khi con đi rồi, trong số những người bạn của con có một cô gái tên Vân Cơ. Cô ấy đã giúp ta phong ấn khí tức, để ta trở lại hình dáng của một đứa bé.”

“Ta phát hiện khi ta ở trạng thái đó, ta rất dễ dàng giác ngộ được một số chuyện quá khứ. Cho nên, ta đã suy ngẫm về căn nguyên của thuật pháp này, dần dần nắm giữ được nó.”

Cố Thanh Sơn bội phục: “Sư tôn, con nhớ Vân Cơ không phải là người thuộc bên Tu Hành, nhưng sư tôn có thể học qua thuật pháp của cô ấy, thật sự không tầm thường.”

Tạ Đạo Linh mỉm cười, lông mày dần dần nhướng lên.

Sức mạnh Long tộc không ngừng tẩy luyện, đau đớn mà nàng phải chịu cũng đang giảm đi.

Nàng hỏi: “Thanh Sơn, ta thấy vẻ mặ của con hình như hơi lo lắng, vì sao vậy?”

Cố Thanh Sơn đáp: “Đệ tử có một số bạn bè ở chín trăm triệu tầng thế giới, bọn con đã hẹn giữa trưa nay sẽ kéo bè kéo lũ đi đánh nhau. Bây giờ bọn họ đến đủ rồi, chỉ còn thiếu mỗi con.”

“Giữa trưa à? Ta thấy con hãy độ Thiên kiếp trước, dù sao thần thông Tự Tại cũng rất có ích. Cho dù con đi đánh nhau, đoán chừng cũng dùng được.”

Tạ Đạo Linh vừa nói vừa nhìn sắc trời.

Lúc này, đêm lạnh đã qua đi, mặt trời mới xuất hiện, chiếu một lớp ánh sáng mờ mờ giữa thiên địa.

Buổi sáng sắp đến.

Tạ Đạo Linh nhanh chóng tính toán: “Thanh Sơn, một khi ta hóa thành bé gái, ta rất dễ chìm vào hồi ức và giác ngộ, như vậy sẽ lơ là với hoàn cảnh chung quanh… Nhưng ta nhất định phải tìm cho ra bí mật của núi thần Tu Di. Vì thế, từ lúc độ kiếp đến nay, ta vẫn luôn cẩn thận.”

“Bây giờ, Thanh Sơn con đã hấp thu xong sức mạnh của hai con rồng. Mặc dù cảnh giới tu hành còn chưa đột phá, nhưng sức mạnh Tu Hành đã cao hơn ta. Vừa lúc con hãy bảo vệ ta, sư đồ ta nhanh chóng vượt qua lần độ kiếp này.”

Cố Thanh Sơn hỏi: “Sư tôn, con cần bao lâu nữa mới hoàn toàn hấp thu sức mạnh Long tộc?”

“Khoảng chừng mười lăm phút.” Tạ Đạo Linh đáp.

Cố Thanh Sơn cảm thấy yên tâm hơn.

Sư tôn muốn dò xét núi thần Tu Di, cần người bảo vệ.

Sau mười lăm phút nữa, hắn sẽ thu hoạch được sức mạnh hai con rồng, bảo vệ người là chuyện rất dễ dàng.

Hắn vội nói: “Sư tôn, chuyện bảo vệ cứ để cho con. Vấn đề duy nhất là núi Tu Di quá rộng, nếu chúng ta muốn độ kiếp xong sớm một chút, chỉ sợ phải dốc sức đi đường.”

Tạ Đạo Linh nghe xong, suy nghĩ một chút rồi đáp: “Ta vốn có tọa kỵ phi hành Khổng Tước. Đáng tiếc lần độ kiếp này lại không mang theo.”

Cố Thanh Sơn thở dài, nói: “Lần trước, trong thời điểm Linh thú bạo loạn, tọa kỵ phi hành của con đã bị con chém, phi thuyền thì lại ở trong dòng chảy hư không hỗn loạn.”

Cả hai sư đồ đều tỏ vẻ tiếc nuối.

À khoan…

Hai người chợt nhớ đến điều gì, đồng thời quay đầu nhìn Phượng Hoàng yêu.

Cố Thanh Sơn lên tiếng: “Sư tôn, con nghe nói tốc độ Phượng Hoàng còn nhanh hơn Khổng Tước một chút.”

Tạ Đạo Linh gật đầu: “Đúng vậy, theo truyền thuyết, Phượng Hoàng bay nhanh nhất. Đáng tiếc, từ lúc vi sư tu đạo đến nay còn chưa ngồi lên Phượng Hoàng bao giờ.”

“Đệ tử cũng vậy.”

Phượng Hoàng yêu nhìn nữ tu sĩ Nhân tộc đầy trời, đang cảm thấy do dự, đột nhiên cảm nhận được hai luồng ánh mắt đang nhìn nó.

Nó quay về phía hai sư đồ, chỉ thấy bọn họ nhìn nó chằm chằm, gương mặt mang theo biểu hiện rất kỳ quái.

Thình lình, Phượng Hoàng yêu cảm thấy lạnh cả người, theo bản năng cảm giác có chút không ổn.

Nó nghiêm túc quát lên: “Các ngươi... các ngươi muốn làm gì?”

Cố Thanh Sơn không thèm quan tâm đến nó, quay sang nói với Tạ Đạo Linh: “Sư tôn nhìn kìa, con Phượng Hoàng này chưa trút bỏ yêu khí, chỉ sợ không dễ thu phục.”

Tạ Đạo Linh suy nghĩ một chút rồi nói: “Nó đã xem chúng ta là địch, không tiện thu phục... Như thế này, ta đánh trước với nó một trận rồi tính. Nếu không được, đánh thêm mấy trận nữa.”

Cố Thanh Sơn lau mồ hôi, nhanh chóng đuổi theo mạch suy nghĩ của Tạ Đạo Linh.

“Không vội, sư tôn. Con nhớ yêu quái gia cầm sợ nhất là Lôi kiếp của người tu hành. Chúng ta dùng lôi pháp để đánh, hiệu quả sẽ tốt hơn.”

“Ừm... cũng đúng...”

Tạ Đạo Linh hiểu ý.

Một giây sau.

Chỉ thấy nàng rút ra một cây roi dài.

“Phượng Hoàng yêu kia, ngươi có bằng lòng làm tọa kỵ của ta không?” Tạ Đạo Linh hỏi.

Tọa kỵ?

Bảo bản tôn đi làm tọa kỵ?

Phượng Hoàng yêu giận dữ, trong đầu nổi lên những từ dùng để mắng chửi, há miệng chuẩn bị phun ra.

Ai ngờ Tạ Đạo Linh bỗng nhiên vung roi trong tay lên.

Sấm sét lượn lờ trên roi, không ngừng di chuyển.

Thần thông Tự Tại Gia Quyến: Kinh Mộng.

Ngay sau đó, trăm ngàn vạn Tạ Đạo Linh trên bầu trời đều rút roi ra.

Lôi điện hừng hực như những con rắn quấn quanh trên mỗi cây roi.

Rất nhiều Tạ Đạo Linh vung roi cùng một lúc.

Chát…

Oành!

Từng luồng sấm sét phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc!

Thiên địa bị sấm sét chiếu sáng, giống như nhật nguyệt giữa trời, lại như người tu hành đang độ lôi kiếp.

Phượng Hoàng yêu ngây người.

Tạ Đạo Linh thản nhiên nói với Phượng Hoàng yêu: “Ngươi hãy suy nghĩ kỹ rồi trả lời.”

Lông toàn thân Phượng Hoàng yêu dựng cả lên.

Ngọn lửa vô tận từ trên người nó bay vút lên.

“Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi có đồng ý làm tọa kỵ cho chúng ta không?” Tạ Đạo Linh hỏi.

Phượng Hoàng yêu xì một tiếng khinh thường, mắng to: “Chỉ dựa vào các ngươi?”

Vừa dứt lời, nó đã hóa thành một cái bóng, trong nháy mắt thoát khỏi vòng vây của trăm ngàn Tạ Đạo Linh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play