Mang theo mùi vị nắm chắc thắng lợi trong tay, giọng nói ấy lại tiếp tục: “Không biết các ngươi có nhận ra hay không, mặc dù con rồng đen kia đánh rất hăng, nhưng dù sao sức mạnh đến quá nhanh, thần trí của hắn đang dần mất phương hướng.”
“Một khi bị lạc lối, hắn sẽ là người của chúng ta.”
Chúng yêu quỷ cảm ứng một phen, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Quả là thế.
Cũng may là như vậy.
....
Một bên khác.
Thiên Tiên cổ thành thành.
Ngoại trừ Cố Thanh Sơn, tất cả tu sĩ độ kiếp đều đã đến đông đủ.
Bọn họ đứng trước mặt Tạ Đạo Linh, chuẩn bị nghe theo vị đại tu sĩ Tu Di Sơn kiếp này dặn dò.
Tạ Đạo Linh không nói lời nào, chỉ chắp hai tay lẳng lặng quan sát bức tranh trên bức tường của Tiên Thiên cổ thành.
Những bức tranh đó đang thuật lại truyền thuyết thần thoại của niên đại cực kỳ xa xôi.
Tạ Đạo Linh vừa nhìn vừa lộ vẻ như đang hồi ức.
“Ta... hình như có chút ấn tượng…”
Nàng lẩm bẩm, linh lực trên người dần dần tăng vọt.
Sóng linh lực Tự Tại Thiên Vương cảnh từ từ tăng lên.
Chúng tu sĩ đều chấn động trong lòng.
Tại sao nhìn tranh thôi cũng có thể gia tăng tu vi như thế?
Vị Tạ Tông chủ thần bí này rốt cuộc có lai lịch như thế nào?
Trong lúc mọi người đang suy nghĩ, Tạ Đạo Linh bỗng nhiên dừng bước.
Tại phương xa.
Tiền tuyến truyền đến từng cơn gió nhẹ.
Tạ Đạo Linh đột nhiên quay đầu.
“Kiếm khí...”
“Rất hỗn loạn... Không ổn rồi, là Thanh Sơn!”
Nàng ngừng quan sát bức tranh, tiện tay ném ra một nắm đồng tiền vàng.
Keng keng keng!
Đồng tiền rơi xuống đất, tạo thành một quẻ bói.
Tạ Đạo Linh nhìn thoáng qua, lập tức quát lớn: “Tất cả mọi người chuẩn bị, chúng ta đến tiền tuyến cứu Cố Thanh Sơn!”
Chúng tu sĩ hơi do dự.
Nếu như...
Nếu như Tạ Đạo Linh tiếp tục ở đây gia tăng sức mạnh, Tu Di Sơn kiếp sẽ không có vấn đề.
Nàng đến tiền tuyến làm gì?
Cố Thanh Sơn là kiếm tu Dạ Ma Thiên cảnh, đánh không lại còn không biết trốn sao?
Một người nói: “Cố đạo hữu là kiếm tu, chủ động đồng ý chém giết ở tiền tuyến. Chi bằng ngài ở lại đây tiếp tục cảm ngộ bức tranh kia, tăng cường sức mạnh thì hay hơn.”
“Đúng vậy.” Một người khác phụ họa. “Sức mạnh của ngài càng mạnh, hy vọng độ kiếp lần này lại càng tăng.”
“Về phần Cố đạo hữu... thứ cho ta nhiều lời, ngài không thể cứ bảo vệ cho hắn mãi. Hắn cần phải tôi luyện kỹ năng kiếm thuật của mình.”
“Lúc trước, núi thần Tu Di phân hắn đến đài quan sát ở tiền tuyến, có lẽ là có thâm ý gì đó.”
Tạ Đạo Linh lắc đầu: “Thâm ý? Ta chỉ biết rằng tình huống của nó bây giờ rất nguy hiểm.”
Thân hình của nàng bỗng dưng to lên, từ một bé gái hóa thành một mỹ nhân khuynh thành.
Sức mạnh mênh mông từ trên cơ thể nàng phát ra ngoài.
Thực lực gần như mạnh gấp đôi so với trước.
Chúng tu sĩ ngây ngốc ngắm nhìn diện mạo của nàng, cảm nhận sức mạnh của nàng, nhất thời quên cả nói chuyện.
Điều này thật sự khiến người ta không tài nào hiểu được, bởi sức mạnh của nàng đã vượt qua cả Tự Tại Thiên Vương đỉnh phong.
“Các người không đi, để ta đi.”
Tạ Đạo Linh đột nhiên biến mất ngay trước mặt mọi người.
Nàng xông lên bầu trời, nhanh chóng bay lượn bên trong biển mây.
Ở đằng trước.
Càng đến cuối chân trời, mùi vị tử vong lại càng dày.
Bóng đêm vô tận và ánh lửa cùng nhau phát ra giữa đất trời, giống như đang ở địa ngục nơi nung nấu chúng sinh.
Tạ Đạo Linh cảm nhận khí tức bên trong, không khỏi nheo mắt.
Sát ý vô tận đột nhiên tuôn ra, chấn nhiếp tất cả sinh linh bốn phía.
Chỉ nghe nàng lẩm bẩm: “Mặc kệ là núi thần Tu Di hay đám yêu quỷ kia, ai dám động đến đồ nhi của ta, ta sẽ diệt sạch.”
....
Trên bầu trời, ánh lửa và bóng tối va chạm với nhau, phát ra sức mạnh mang tính hủy diệt thật lớn.
Cát bay đá chạy, không khí quét qua từng đợt.
Phượng Hoàng yêu và Rồng đen chiến đấu ngày càng kịch liệt.
Chỉ cần dư âm sức mạnh mà chúng bộc phát ra cũng đủ diệt hết sinh linh bình thường.
Trong toàn bộ phạm vi tiền tuyến, rốt cuộc không còn nhìn thấy bất cứ con yêu quỷ nào còn sống.
Sức mạnh Rồng đen càng lúc càng mạnh nhưng dường như cũng càng lúc càng nặng nề.
Phượng Hoàng yêu cũng không dám cứng đối cứng với Rồng đen, chỉ lợi dụng tốc độ và sự linh hoạt của mình, không ngừng tìm kiếm sơ hở của Rồng đen.
Có một thời điểm, Phượng Hoàng yêu tìm được cơ hội, mổ một phát thật mạnh vào con rồng được ngưng tụ từ khói đen.
Cạch!
Một tiếng vang nặng nề truyền đi rất xa trong thiên địa.
Phượng Hoàng yêu mổ vào một tấm chắn bảy màu.
Tấm khiên Người Bảo Hộ Chúng Sinh.
Mặc dù không cách nào kêu gọi được quái vật Vực Sâu, nhưng nó không hề mất đi lực phòng ngự khác.
Cũng nhờ nó có năng lực bảo vệ linh hồn đặc biệt, Cố Thanh Sơn mới không hoàn toàn mất đi ý thức.
Mặc dù ngăn cản được công kích của Phượng Hoàng yêu, nhưng lực trùng kích quá lớn khiến Cố Thanh Sơn hoảng hốt.
Hắn trở lại hình người, từ trên trời rơi xuống.
Phượng Hoàng yêu phấn chấn tinh thần.
Đây là cơ hội ngàn năm có một!
Nó đang định thi triển thân pháp, toàn lực ra tay, đột nhiên lại cảm nhận được luồng sát khí kinh khủng.
Phượng Hoàng yêu vội cảnh giác nhìn Cố Thanh Sơn. Bên cạnh hắn lúc này bỗng nhiên xuất hiện một cô gái.
Tạ Đạo Linh.
Cuối cùng, Tạ Đạo Linh cũng đã đến nơi.
Nàng đặt tay lên vai Cố Thanh Sơn, giúp hắn ổn định thân hình.
“Sức mạnh khổng lồ như vậy... là Long tộc?”
Nàng đưa tay đỡ phía sau hắn, vươn tay còn lại ra, nhanh chóng bấm quyết.
Bí thuật: Cửu Tinh Tẩy Hải.
“A...”
Tạ Đạo Linh cau mày.
Nàng đã cảm nhận được sự đau đớn của Cố Thanh Sơn.
Đây là bí pháp trợ giúp người khác tẩy luyện sức mạnh. Khi thi triển, một phần sức mạnh chưa được hấp thu trên người đối phương sẽ được san sẻ qua.
Cũng may cảnh giới của nàng cao hơn Cố Thanh Sơn, trình độ tiếp nhận sức mạnh tất nhiên cũng cao hơn một chút.
Cố Thanh Sơn dần dần bình tĩnh lại.
Cơn đau nhanh chóng biến mất, giảm xuống mức độ người bình thường có thể chịu đựng được.
“Sư tôn? Sao người lại đến đây?” Hắn vội hỏi.
“Ta cảm nhận được con đang chiến đấu, liền bói một quẻ, cho nên mới đến đây.” Tạ Đạo Linh nói.
“Sư tôn bói quẻ gì cho con?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Rồng cao hối tiếc, thắng không được lâu, thảm họa đáng thương. Khi đến đây, ta mới biết quả nhiên là thế. Thật không ngờ bây giờ đồ nhi của ta lại đánh nhau liều mạng như vậy.”
Tạ Đạo Linh nhìn mặt đất tràn ngập xương cốt, lạnh nhạt nói: “Con cũng đã đánh đến tình trạng này, sư phụ ta đương nhiên không thể lười biếng.”
“Đám tu hành kia, các ngươi đừng quá kiêu căng.” Trên không đột nhiên truyền đến một âm thanh.
Hai sư đồ cùng nhau nhìn lên.
Là con Phượng Hoàng yêu cất tiếng.
“Nhỏ đánh trước, giờ đến lớn sao? Nhân tộc các ngươi đúng là giảo hoạt và hèn hạ.” Phượng Hoàng yêu nhìn chằm chằm Tạ Đạo Linh, bắt đầu khiêu khích.
Tạ Đạo Linh không thèm quan tâm, hỏi Cố Thanh Sơn: “Con đã giết mấy con rồng?”
“Hai con.”
“Khó trách lại như vậy.” Sắc mặt Tạ Đạo Linh nghiêm lại, cẩn thận dặn dò: “Sức mạnh hai con rồng này cực kỳ hiếm thấy, hạn mức sức mạnh cao nhất đã vượt qua cả ta. Đây được xem như một cơ duyên lớn. Nhưng sau khi con hấp thu, về sau cũng đừng kiêu ngạo. Con nên biết rằng, bên trong hàng tỷ thế giới có rất nhiều sự vật huyền bí, năng lực đặc biệt cũng nhiều vô số kể. Sức mạnh cường đại cũng không có nghĩa là con sẽ thắng, trong lúc hành tẩu bên ngoài phải luôn cẩn thận điều này.”
“Đệ tử hiểu rồi, nhưng nếu hạn mức sức mạnh của đệ tử vượt qua sư tôn, chẳng phải sẽ vượt trội trên cả Tự Tại Thiên Vương cảnh sao? Cần chi phải độ kiếp ở đây chứ?” Cố Thanh Sơn hoài nghi hỏi.
Tạ Đạo Linh lắc đầu, nói: “Thiên kiếp có tác dụng làm tăng hạn mức cao nhất của linh lực của người tu hành, hoàn toàn khác với sức mạnh Long tộc. Hơn nữa, Thiên kiếp vừa đến, thần thông bốn mươi tám Gia quyến của Tự Tại Thiên Vương cảnh, và thần thông Tự Tại Thiên Vương đều tự nhiên sinh ra. Đây đều là sức mạnh của bên Tu Hành, không liên quan gì đến việc con nắm giữ sức mạnh Long tộc.”
Cố Thanh Sơn giật mình: “Thì ra là thế, đệ tử hiểu rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT