Trong khoảnh khắc tiến vào trong hình ảnh, hắn cảm nhận được khí tức băng sương quen thuộc...
Hắn lập tức hiểu mình không thể ở lại chỗ này nữa.
Sự thực đã chứng minh cho lời thi thể khổng lồ nói.
Lượng kiếp, không qua được.
Nếu như không muốn chết ở chỗ này, nhất định phải nghĩ ra một cách chạy thoát khỏi Lượng kiếp.
Nhưng Lượng kiếp là một loại thiên kiếp, mặc kệ người tu hành đi đến đâu, nó vẫn luôn theo đến đó.
Cho đến khi tất cả kết thúc.
Mặc dù tình huống lúc này thấm đượm mùi chết chóc, nhưng Cố Thanh Sơn cũng đã có vài chuẩn bị.
Từ xưa đến nay, những thứ hắn phải đối mặt luôn là con đường dẫn tới cái chết.
“Băng Ly!” Cố Thanh Sơn truyền âm nói.
“Công tử, ta đã chuẩn bị xong!”
Trên Thiên kiếm, giọng nói của Lạc Băng Ly vang lên.
Cố Thanh Sơn rút Thiên kiếm ra không chút do dự.
Hắn cầm Thiên kiếm chĩa ra một hướng, sau đó dùng lực thật mạnh rạch một đường trên người mình.
Loạn Lưu!
[Loạn lưu: Một khi Thiên kiếm chém trúng vào một vật nào đó, ngài có thể làm cho trạng thái của vật đó nhảy qua thời điểm hiện tại, trở về một thời điểm trong quá khứ mà ngài chỉ định.]
Khí tức trên người Cố Thanh Sơn nhất thời ngưng tụ.
Hắn trực tiếp khôi phục trở về trạng thái như khi mới tiến vào cảnh giới Ba Nghìn Thế Giới.
Khi đó hắn mới vừa vượt qua bốn kiếp địa, thủy, hỏa, phong, cảnh giới vẫn chưa ổn định, trên người căn bản không có sóng linh lực mạnh mẽ như vậy.
Khi đó hắn...
Cũng không đủ linh lực để đánh vào Tứ Trụ Thánh cảnh.
Cũng không có cảm ngộ tu hành như hôm nay.
... Quan trọng nhất là không có thực lực dẫn động Lượng kiếp.
Chỉ một thoáng, Cố Thanh Sơn tử cảnh giới Ba Nghìn Thế Giới đỉnh phong rớt xuống vị trí cũ.
“Không!”
Thần Băng Sương Giá Rét không cam lòng rống giận một tiếng, có vẻ như muốn ra tay ngay.
Nhưng Cố Thanh Sơn đã bị hình ảnh đẩy ra ngoài.
Tất cả hình ảnh nhanh chóng tiêu tan, toàn bộ thế giới Lượng kiếp nhanh chóng biến mất.
Không có cảm giác kết hợp trời đất – cảm giác sinh ra khi người tu hành đột phá, thiên kiếp không thể tìm ra được mục tiêu.
Lượng kiếp không thể cảm ứng được Cố Thanh Sơn đột phá, đương nhiên chỉ có thể tiêu tán.
Toàn bộ thế giới khôi phục như lúc ban đầu.
Nơi này là thế giới Kim Cương.
Cố Thanh Sơn đứng yên tại chỗ, không nói một lời.
“Ta muốn ngủ, Loạn Lưu tiêu hao sức mạnh quá lớn, trong vòng mười ngày không thể cử động được nữa. Chớ gọi ta.”
Thanh âm mệt mỏi của Lạc Băng Ly vang lên từ Thiên kiếm.
“Được, lần này nhờ có ngươi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Không có việc gì, tình huống vừa rồi quả thực quá nguy hiểm.”
Lạc Băng Ly nói, ngáp một cái, dần dần không có một chút tiếng động nào truyền ra nữa.
Cố Thanh Sơn thu lại Thiên kiếm nhập vào thức hải.
Hắn nắm lấy Địa kiếm, cô độc đứng ở thế giới Kim Cương.
Lúc này Sơn Nữ mang theo Lâm từ nơi xa bay tới.
“Công tử, sao tu vi của ngài lại bị tụt xuống?” Cô kinh ngạc hỏi.
Thế giới tăm tối.
Thi thể khổng lồ đang tiết lộ cho Cố Thanh Sơn một bí mật kinh người.
“Thế giới giống như một quả táo bị hỏng, khi bên trong nó dần dần thối rữa thì lớp vỏ bên ngoài cũng sẽ dần xần xuất hiện những dấu hiệu rách nát và tổn hại.”
“Ngày tận thế sẽ lan tràn từ thế giới tầng trong ra thế giới tầng ngoài, sau đó hủy diệt tất cả.”
“Chứng cứ trực tiếp nhất đó là mấy năm gần đây, pháp tắc của thế giới tầng ngoài càng ngày càng kìm hãm sự phát triển của chúng sinh.”
Thi thể khổng lồ thở dài một cái, tiếp tục nói: “Chuyện như vậy quá nhỏ, người khác không phát hiện ra, nhưng ta mỗi thời mỗi khắc đều có thể cảm nhận được.”
Cố Thanh Sơn trầm ngâm chốc lát, hỏi: “Ngoại trừ việc Lượng kiếp không có công đức ra, còn có bằng chứng gì khác không?”
Thi thể khổng lồ nói: “Ngươi có phát hiện hay không, bây giờ chúng sinh có những sức mạnh mới xuất hiện càng ngày càng nhiều?”
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút.
Hắn bỗng nhiên nhớ lại lúc ở Khoa Quản lý chức nghiệp của Liên hiệp chín trăm triệu thế giới, hắn đã nhìn thấy một quyển sách.
Quyển sách kia ghi lại tất cả những chức nghiệp và năng lực mới xuất hiện trên thế giới, hàng năm đều tăng lên nhanh chóng.
“Chuyện này thì ta biết.” Cố Thanh Sơn gật đầu nói.
Thi thể khổng lồ nói: “Đó thực ra là do hồn lực nguyên bản của chúng sinh cảm ứng được sự bài xích và sát ý từ thế giới đó. Vì vậy, theo lẽ tự nhiên, nó bắt đầu nảy sinh sự kích động và biến dị.”
Cố Thanh Sơn đăm chiêu suy nghĩ, nói: “Thích ứng với hoàn cảnh để sinh tồn?”
“Chính xác.”
“Như vậy, hiện tại ta không thể tiến giai, thế ta nên làm gì đây?”
“Trước tiên, ta phải biết rõ ràng tình hình của ngươi... Mà ta còn đang suy nghĩ xem lí do vì sao ngươi tiến giai chậm như vậy, nào ngờ ngươi lại đột ngột tăng vọt lên đến cảnh giới Ba Nghìn Thế Giới đỉnh phong.”
Cùng với những lời của nó, một mảnh vảy giáp màu đen rơi xuống từ phần giáp trước ngực, chậm rãi bay tới trước mặt Cố Thanh Sơn.
Vảy giáp màu đen bong ra từng mảng, lộ ra một kí hiệu phát sáng.
“Ngươi chỉ ở lại đây một thời gian ngắn, chúng ta hãy dùng phương thức này liên lạc.” Thi thể khổng lồ nói.
Cố Thanh Sơn nhận kí hiệu phát sáng, trước mắt lập tức xuất hiện dòng chữ nhỏ lập lòe:
[Bằng thuật pháp truyền tống ký ức một lần duy nhất, ngài có thể lựa chọn một phần trong những chuyện ngài đã trải qua, sau đó trực tiếp truyền tống đến ý thức của đối phương.]
Cố Thanh Sơn kích hoạt thuật pháp này rồi cười khổ nói: “Nói thì rất dài dòng, ta đi đến thời cổ đại một chuyến.”
Hắn kể lại một lượt mọi chuyện xảy ra ở thời đại Thượng Cổ, chỉ có hệ thống Chiến Thần là hắn không đề cập đến.
Giây lát sau.
Giọng nói của thi thể khổng lồ lại vang lên.
“Nói như vậy, ngươi đã khám phá ra Chúng Sinh Đồng Điệu Huyền Bí? Xem ra thuật pháp Huyền Bí này đã đến lúc phải tiến thêm một bước.”
“Nhưng chuyện này phải do chính ngươi lựa chọn.”
Nó thở dài một tiếng, nói một cách tràn đầy tiếc hận: “Không ngờ ngươi đã thu được binh khí trấn ma dưới đáy Vực Sâu, tiếc là vẫn không thể đi đến thế giới tầng trong, nơi đó đã sụp đổ.”
Cố Thanh Sơn nói: “Hiện tại ta chỉ quan tâm một vấn đề, ta phải làm như thế nào để nâng cao thực lực.”
“May mà ngươi đã lấy được một thân phận đáng quý.” Thi thể khổng lồ nói bằng giọng may mắn.
“Thân phận gì?” Cố Thanh Sơn kinh ngạc nói.
Thi thể khổng lồ phun ra bốn chữ: “Sứ giả Đoạn Tội.”
Cố Thanh Sơn ngây người.
Thi thể khổng lồ tiếp tục nói: “Sứ giả Đoạn Tội không thuộc về thế giới tầng ngoài, mà là chức nghiệp cường đại lưu truyền từ thế giới tầng trong, ngưng tụ căn nguyên và pháp trận của thế giới tầng trong. Cho nên ngươi vẫn có con đường để trở nên mạnh mẽ hơn.”
“Ta nên làm thế nào?” Cố Thanh Sơn không kịp chờ đợi, hỏi.
Thi thể khổng lồ nói: “Thẻ bài màu xanh... Cố Thanh Sơn, ngươi phải để cho đẳng cấp Đoạn Tội của mình thăng lên đẳng cấp màu xanh. Sau đó, ngươi có thể tổ hợp lại một số thẻ bài chủ chốt, xây dựng một thế giới mới thuộc về ngươi.”
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên nhớ đến một người.
Tiểu Điệp.
Tiểu Điệp lúc đó đi gặp Barry và Mèo Con, cũng là dùng rất nhiều cuộn giấy ghép lại thành một bức chân dung vẽ chính mình rồi bước ra từ bức tranh.
Hình như đây là kỹ xảo khá đẳng cấp.
“Ý ngươi nói, nếu ta đạt được đẳng cấp màu xanh thì có thể xây dựng một thế giới, sau đó độ kiếp?” Cố Thanh Sơn nói một cách không chắc chắn.
“Trên thực tế, thanh kiếm của ngươi đã xây dựng một thế giới, và nó có nền tảng nhất định.”
“Ngoài ra, thứ mà lá bài Đoạn Tội xây dựng chính là quy tắc Thiên Địa của thế giới tầng trong, nó sẽ không giết chết ngươi... Ngươi có thể vượt qua một Lượng kiếp bình thường.”
Thi thể khổng lồ chầm chậm nói ra.
Thế giới dần dần sáng lên.
Những tia sáng màu xanh bắt đầu xuất hiện trên bầu trời.
Ánh sáng màu xanh từ bốn phương tám hướng dần dần tụ đến, tập trung trên đỉnh cột đồng.
Cố Thanh Sơn ngẩng đầu lên nhìn, từ những tia sáng màu xanh vụn vặt này, hắn cảm nhận được sự hủy diệt không gì địch nổi.
Thi thể khổng lồ lập tức nói: “Không xong rồi, ta không thể nhiều lời với ngươi. Nói chung, sau khi ngươi tăng đẳng cấp rồi, phải đi tìm kiếm vật ẩn chứa pháp tắc của thế giới tầng trong, phong ấn chúng nó trong thẻ bài, sau đó hợp lại thành một thế giới thu nhỏ. Như vậy ngươi có thể tiến giai lần nữa!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT