Diệp Khởi Hàn ngồi ở thính phòng, nhìn không chớp mắt người phụ nữ tỏa ra
ánh hào quang bốn phía trên sân khấu, ánh mắt và lồng ngực đều ấm dần
lên. Mặc dù không phải lần đầu tiên làm khán giả của cô, nhưng anh chưa
bao giờ trông thấy mặt này của cô, chỉ cảm thấy cô đã sinh ra vì âm nhạc vì sân khấu này.
“Dư Thanh, Dư Thanh!”
Rất nhiều người đứng lên kêu tên cô, nhiệt huyết sôi trào, không khí ở hiện trường gần như nổ tung, trái tim anh càng thêm trầm tĩnh.
Hy vọng sau này con đường cô đi trôi chảy không vấp váp, anh hy vọng cô
được càng nhiều người yêu âm nhạc thích, anh càng hy vọng cô có thể trở
thành người phụ nữ của chính mình.
“Cảm ơn mọi người.” Kết thúc bài hát, Dư Thanh từ từ khom lưng với thính phòng, màn ảnh cho
cảnh đặc tả, trên gương mặt đỏ hồng vì nhảy múa tràn đầy ý cười, cô nâng tay, microphone ánh vàng lấp lánh rực rỡ trên bàn tay, mọi người đều
reo hò vì cô!
Không hề nghi ngờ, cô là quán quân hoàn toàn xứng đáng của đêm nay!
Ca khúc “gặp lại em là điều tốt nhất thế gian” dịu dàng vấn vương kết thúc buổi tối khiến vô số người xem khó có thể quên được, một giờ sau người
xem ra khỏi hiện trường, Dư Thanh trở lại phòng nghỉ, lúc này cuối cùng
cô mới có cảm giác kết thúc.
Ngoại trừ
tin tức tốt đoạt giải quán quân đêm nay, cô còn may mắn dùng một bí mật
đổi lấy cơ hội hợp tác với nhạc sĩ Ansel nổi tiếng, gần như là chuyện
dệt hoa trên gấm mà thôi, thế nên ngụm canh cá ngậm vào miệng cũng khiến cô cảm thấy đặc biệt mỹ vị.
Đợi lát nữa
tổ sản xuất chương trình tỉ mỉ kế hoạch một buổi ăn mừng, thời gian định sẵn vào nửa tiếng sau, Dư Thanh làm người thắng lớn nhất đêm nay, đương nhiên cô cần tham dự, nhưng sau khi bận bịu cả buổi chiều và thêm buổi
tối, vừa hát vừa nhảy khiến bụng cô kêu vườn không nhà trống.
Buổi tiệc ăn mừng, nói hoa mỹ vậy thôi, trên thực tế còn không phải bị người ta nhồi cho một bụng rượu, bởi vậy canh cá này giống như đưa than sưởi
ấm giữa ngày tuyết.
Diệp Khởi Hàn chờ cô uống non nửa bát, lúc này mới mở miệng, “Hương vị có được không?”
“Tạm được.” Dư Thanh lại uống một hớp lớn, chỉ cảm thấy dạ dày bị ngược đãi trong khoảng thời gian này gần như lập tức sống lại.
Anh nhướng mày cười cười.
Cô đang chuẩn bị đi lấy ít thịt cá để ăn, không ngờ gắp phải một mảnh mang cá, cô lập tức nghĩ đến một khả năng. Cô giả vờ ghét bỏ nhăn cái mũi, “Diệp Khởi Hàn, canh này không phải do anh nấu chứ?”
Không ngờ đúng thật!
Dư Thanh bĩu môi, trong lòng lại sinh ra vài cảm giác khác lạ.
Trong khoảng thời gian này tới nay, biểu hiện của người đàn ông này cô nhìn
rõ như ban ngày, chẳng những không náo loạn tai tiếng, còn 24 giờ gọi
đến bất cứ lúc nào. Bây giờ anh còn cố ý vì cô rửa tay làm canh thang,
nói không cảm động đó là gạt người.
“Em thắng.”
“Chúc mừng.”
“Anh phải đồng ý với em một điều kiện.”
Diệp Khởi Hàn làm ra biểu cảm “Em là dao thớt, anh là thịt cá” mặc người xâu xé, “Đương nhiên em muốn làm gì cũng được.”
Dư Thanh vừa lòng gật đầu, “Để em suy nghĩ thật kĩ.” Cô liếc anh một cái, “Anh có ý tưởng gì để em tham khảo không?”
Diệp Khởi Hàn than nhẹ một hơi, “Anh vốn định để em làm bạn gái anh.”
Xem ra bây giờ con đường này không thể thực hiện được, cô cầm quán quân, từ đáy lòng anh cảm thấy cao hứng cho cô, kế hoạch lúc trước bị phá vỡ hết anh cũng không cảm thấy có gì đáng tiếc. Hóa ra thích một người, không
phải chiếm hữu, mà là chỉ cần cô vui vẻ, bản thân cũng vui vẻ.
Dường như anh dần dần cảm nhận được cảm giác này.
“May mắn em tranh đua!” Dư Thanh cười lớn rắc muối lên miệng vết thương của anh, “Thế nên anh mới không thực hiện được âm mưu!”
“Người phụ nữ nhẫn tâm!” Diệp Khởi Hàn xụ mặt lên án, nhưng khóe miệng lại không chịu khống chế nổi mà cong lên, có thể thấy tâm trạng anh tốt cỡ nào.
“Nếu không em cũng noi theo một chút.”
“Em có ý gì?” Trái tim anh đột nhiên co rút một cái, anh nghiêm trọng hoài nghi mình xuất hiện ảo giác.
Dư Thanh có vẻ mặt giữ kín như bưng, chậm rì rì uống xong một bát canh,
dùng khăn giấy chấm chấm khóe miệng, lúc này mới nhìn về phía anh, “Ý tứ trên mặt chữ.”
“Thật sự?!” Người đàn ông đã vội vàng thò qua, thậm chí túm chặt cổ tay của cô.
Cô dùng sức véo mạnh trên mặt anh một cái, “Đau không?”
Anh nếm được từ miệng cô vị cá nhàn nhạt nhưng mà cực kỳ thơm ngon cực kỳ,
hận không thể nếm thêm nhiều lần nữa, không ngờ anh bị người trong ngực
dùng sức đẩy ra.
“Diệp, Khởi, Hàn!”
Dư Thanh chán nản lườm anh một cái.
Chẳng ai ngờ anh vội vàng hôn cô như thế, hơn nữa, có người phụ nữ nào hy
vọng nụ hôn đầu của người bạn trai mình vừa xác định mối quan hệ mang
theo vị cá?!
Thật là tức chết cô mất!
Trang Mộng nghe động tĩnh bên trong, lại nhìn nhìn đồng hồ, do dự một hồi lâu mới gõ cửa, “Dư Thanh, chúng ta nên xuất phát.”
Dư Thanh lên tiếng, “Đã biết.”
Đẩy đẩy người còn ôm mình, phát hiện anh không chút sứt mẻ.
“Thanh Thanh,” anh lại sáp lại gần, hai người dán vào nhau, “Anh rất vui mừng, anh rất hạnh phúc……”
Thật không có uổng phí trong khoảng thời gian này anh thật cẩn thận, hao tổn tâm huyết, tâm trạng chờ đến mây tan thấy trăng sáng làm sao có thể
dùng dăm ba câu nói là hình dung được chứ?
Dư Thanh không giãy giụa nữa.
“Ban nãy em quên nói với anh, em còn có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
Giờ này khắc này, cho dù cô muốn ngôi sao trên bầu trời, chắc chắn anh cũng tìm mọi cách hái nó xuống cho cô.
“Trong khoảng thời gian chúng ta quen nhau, em yêu cầu cả hai trung thành với nhau, anh có thể làm được không?”
Từ chỗ Mai Nhiễm, Diệp Khởi Hàn đã biết khúc mắc của cô, đương nhiên anh
hiểu rõ tại sao cô nói ra những lời này, anh chỉ cảm thấy đau lòng, tìm
được bàn tay cô, anh dùng sức nắm chặt tay cô, từng câu từng chữ, nói
năng hùng hồn, “Anh có thể làm được.”
Cho dù tương lai có một ngày sẽ chia tay, anh sẽ không để em chịu tổn thương sâu đậm hơn anh.
Đương nhiên, anh yên lặng thề ở trong lòng, sẽ không có ngày đó đâu.
***
Từ khi hai người xác lập quan hệ tới nay, có lẽ vì trước đây từng làm phép thử quá nhiều, ngoại trừ hành động thực tế, tất cả bí ẩn giữa nam nữ
thành niên họ đều đã thăm dò một lần, ngay cả cô trợ lý cũng nói gần đây nét mặt Dư Thanh toả sáng.
Quả nhiên người phụ nữ đắm chìm trong luyến ái sẽkhông giống nhau.
Dư Thanh nói giỡn với cô bé, “Em cũng mau đi tìm một người đàn ông đi! Mùa đông có thể dùng để làm ấm ổ chăn!”
Cô trợ lý đỏ mặt tía tai vì bị cô chọc.
Người đại diện Trang Mộng đứng bên cạnh cười nói, “Cần tiến hành thu album ngay lập tức, em cần cố gắng chuẩn bị thật tốt, ngày mai em phải bay đi Maldives rồi.”
Dư Thanh gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, cô lập tức nói với người nào đó về
chuyện này trên Wechat, ngay lập tức màn hình của cô bị một loạt biểu
tượng mặt mếu choán mất, cô không khỏi buồn cười, đáp lại một câu:
“Ngoan, chờ em quay lại, trẫm sẽ sủng hạnh khanh.”
Diệp Khởi Hàn không biết nguyên nhân vì đang vội hay bên cạnh có người mà
một lúc lâu cũng không thấy hồi phục. Dư Thanh bận rộn vụ thu album nên
tạm thời chưa sờ đến điện thoại.
Buổi tối cầm lên xem, hóa ra anh vẫn chưa trả lời, cô oán hận dứ dứ nắm tay với màn hình điện thoại, “Quỷ hẹp hòi!”
Màn hình của cô là ảnh chụp của Diệp mỗ, cô vừa không tình nguyện vừa bị người nào đó dụ dỗ thay ảnh màn hình.
Sau khi dùng nick nhỏ lướt Weibo một lúc, đêm đã rất khuya, nghĩ đến ngày
mai cần dậy sớm ra phi trường, Dư Thanh muốn nghỉ ngơi, lên giường ngủ.
Ngày kế, đoàn người đến Maldives, ngay lập tức ngựa không ngừng vó đầu nhập vào chuyện công việc.
Khi trở về khách sạn dừng chân, Dư Thanh đã mệt đến mức không mở nổi mắt.
Cô hoàn toàn tìm được phòng dựa trên bản năng, cô vừa lấy thẻ ra khỏi
túi xách, vùng eo đã bị người ta ôm lấy từ đằng sau, cô sợ hãi, kịch
liệt giãy giụa.
Trợ lý và người đại diện
còn có việc, cô thật sự rất mệt nên về trước. Ai ngờ ở cửa phòng của một khách sạn có tính bảo mật cực cao, cô cũng gặp kẻ biến thái, thật sự là sơ suất quá!
“Là anh.”
Âm thanh quen thuộc vang lên bên tai trái, cô còn có phản ứng mạnh hơn, dùng hết sức lực đấm vào ngực anh, “Hỗn đản! Làm em sợ gần chết, làm em sợ gần chết!”
Chút sức mạnh bé nhỏ này của cô, Diệp Khởi Hàn không thèm để tâm, một tay
anh ôm cô, tay còn lại đè cô lên tường hôn. Rõ ràng vừa chia tay nhau
không đến hai mươi tư tiếng đồng hồ, anh đã cảm nhận được dư vị của nỗi
nhớ, càng cảm thấy cậu bạn thân thủ vững bảy năm như một ngày không dễ
dàng cỡ nào, bỏi vậy nụ hôn này càng thêm nóng bỏng, giống như muốn
truyền tải hết tình cảm trong lòng.
Dư
Thanh cơ hồ không thở nổi, cố tình không cam lòng yếu thế quấn quýt bên
anh, hai người vừa hôn vừa lần theo bờ tường vào phòng.
Bàn tay to của người đàn ông đã không thành thật vói vào trong vạt áo, cầm nơi nào đó, giọng khàn khàn hỏi cô, “Hửm?”
“Đi tắm trước đã.”
Một đêm triền miên.
Ngày kế, Dư Thanh chịu đựng cơn đau nhức thoát thân khỏi cánh tay người đàn
ông khoát lên trên hông mình, duỗi tay sờ điện thoại trên đầu giường,
gấp rút không chờ nổi mở WeChat, gửi cho Mai Nhiễm một tin tức.
“A a a! Lão nương ta cuối cùng đã ngủ với Diệp, Khởi, Hàn!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT