Một buổi chiều bình thường, bác sĩ Mai Nhiễm khoa Trung y của bệnh viện Nhân Dân nhận được một tin nhắn có vẻ không bình thường.

“Xin chào! Tôi là bác sĩ Vương ở khoa cấp cứu của bệnh viện Nhân Dân. Cấp trên của cô bị tai nạn xe cộ đang cấp cứu ở bệnh viên chúng tôi, bây giờ cần gấp mười vạn tiền viện phí và chi phí phẫu thuật, mong lập tức chuyển tiền vào tài khoản này: Ngân hàng Công thương 62*****7954, Vương Phi Hồng. Nếu trì hoãn sẽ cách chức của cô!”

Cấp trên bị tai nạn xe cộ? Thoạt nhìn tình hình có vẻ rất nghiêm trọng, Mai Nhiễm vội vàng gửi lại một tin nhắn.

— Tình hình ông ấy ra sao?!

Bên kia nhanh chóng trả lời: Đã thoát khỏi thời kì nguy hiểm tính mạng, bệnh nhân đang thở oxy, mong cô gửi tiền ngay lập tức!

Mai Nhiễm thở phào nhẹ nhõm một hơi, cầm di động gõ chữ chậm như rùa.

— Thế này đi, bác sĩ Vương, tôi cho anh thêm năm vạn, phiền anh rút mặt nạ oxy của ông ta.

Vài giây sau, tin hồi đáp của “bác sĩ Vương” chuyển đến: Cô có ý gì? Ông ấy là cấp trên của cô mà!!

Mai Nhiễm đủng đỉnh nói tiếp:

— Là tôi thuê người ta đâm, tôi không vừa mắt lão ta từ lâu rồi.

Ba năm nay “bác sĩ Vương” đi lừa thuận buồm xuôi gió, lần đầu tiên gặp người * còn dũng cảm lừa lại mình. Anh ta tức giận đáp: “Được rồi bà cô, cô thắng, cô làm việc tiếp đi, không quấy rầy!”

(* đúng nguyên tác)

Mai Nhiễm chậm rãi nhếch khóe môi.

Trợ lý nhỏ ở bên cạnh thò đầu sang, “Sư tỷ, muộn thế này rồi sao chị chưa tan tầm à?”

Cô có chút bất đắc dĩ, “Còn một bệnh nhân hẹn trước.”

Điền Điềm đặt đống thuốc trong tay xuống, “Rất quan trọng ạ?”

“Bên trên đặc biệt dặn dò, coi như là nhiệm vụ bắt buộc”, Cổ họng Mai Nhiễm có chút khó chịu, giọng đè lại thật thấp, “Không biết là nhân vật có thân phận lớn cỡ nào.”

Điền Điềm bị gợi lên hứng thú, “Tên là gì hả chị?”

“Để chị xem.” Mai Nhiễm nhìn sổ ghi chép lịch hẹn, ở chỗ chưa đánh dấu tìm được một cái tên, “Phó Thì Cẩn.”

Ngoài cửa mưa to hơn một tí. Hạt mưa nhỏ bé dày đặc giống như một chùm kim tiêm, tàn nhẫn đâm thẳng vào mặt đất, biến thành nhiều hạt li ti trong suốt bắn tung tóe.

Điền Điềm chống má suy đoán, “Có lẽ vị soái ca này bị mưa to chặn đường rồi.”

Mai Nhiễm không khỏi buồn cười, nảy ra ý định trêu ghẹo cô, “Làm sao em biết anh ta là soái ca?”

“Qua cái tên ạ! Cái tên dễ nghe như thế chắc chắn là soái ca!”

Tiếng sấm đùng đùng, tiếng mưa rơi róc rách.

Mai Nhiễm không thể không cao giọng, “Chắc chắn không?”

Điền Điềm đang định phản bác lại, không ngờ lúc ngẩng đầu cô trông thấy một người đàn ông cầm cái ô dài màu đen đang bước lên cầu thang. Cách màn mưa cô không nhìn rõ dung mạo, chỉ nhận ra vóc dáng anh ta cao lớn.

Đèn lồng màu đỏ dưới mái hiên bị gió thổi lắc lư qua trái qua phải. Xe lao vun vút, người qua đường ba chân bốn cẳng đi tới đi lui. Có điều kỳ lạ là người nọ đi dưới cơn mưa rất thong dong, giống như có khí chất điềm tĩnh trời sinh.

Dù sao cũng là tán gẫu, Mai Nhiễm hiếm khi nổi lên máu hài hước, muốn đả kích người đàn em mới bước chân ra đời còn rất ngây thơ, “Người đàn ông tên Phó Thì Cẩn này……”

Điền Điềm gần như thất thần, đợi người nọ từ từ đến gần, thu cán dù, sau đó vươn tay đẩy cửa kính…… Cô mới bừng tỉnh như vừa trong mộng, đột nhiên nghe thấy bên tai xẹt qua một giọng nói mềm mại ngọt ngào: “Chưa biết chừng là quả bí đao mặt rỗ lùn tịt.”

Không, không lùn đâu!

“Sư…… Sư tỷ, bệnh… của chị……” Đầu lưỡi Điền Điềm xoắn vào nhau, liên tục nói mấy từ “Bệnh”, “Nhân…… Hình như anh ta đến kìa.”

Luồng khí ẩm ướt bị gió thổi vào trong, Mai Nhiễm ngước mắt lên. Người đàn ông đứng trước mắt cô, áo trắng quần đen, dung mạo trong trẻo, lạnh lùng giống như tuyết trắng trên đỉnh núi ngoài thành, toàn thân để lộ hơi thở lạnh lùng mà xa cách.

Sau lưng anh là màn mưa dày đặc, giờ phút này đôi mắt sâu thẳm thâm thúy đang lẳng lặng nhìn cô.

Tay Mai Nhiễm dời khỏi cuốn sổ ghi lịch hẹn, chậm rãi hỏi: “Phó Thì Cẩn tiên sinh?”

Giọng rất bình tĩnh, giống như câu “bí đao mặt rỗ lùn tịt” không phải thốt ra từ miệng cô.

Hỏi xong, bên tai cô lặng lẽ đỏ ửng, trong lòng nghĩ thầm: Tiếng mưa rơi to như thế, chắc là anh ta không nghe rõ câu vừa nãy đâu nhỉ?

“Xin lỗi, tôi đến muộn.”

Đáp án rất rõ ràng.

Trước đó Mai Nhiễm đã xem qua bệnh án: Đau nửa đầu, trước kia điều trị Tây y, xuất hiện tác dụng phụ của thuốc làm cho bệnh tình nặng thêm.

“Anh vươn tay ra, tôi muốn xem mạch.”

Bên cạnh trợ lý nhỏ khoa trương “a” một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng vì kích động, Mai Nhiễm giờ mới chú ý đến bàn tay người đàn ông đặt trên gối xem mạch, thon dài như trúc, khớp xương rõ ràng, đẹp mắt không nói nên lời.

Biểu cảm cô vẫn như cũ, thu hồi tầm mắt.

Sau khi bắt mạch, Mai Nhiễm hỏi mấy câu về tình trạng bệnh, trong lòng đại khái có phương hướng, cúi đầu viết đơn thuốc.

Mặc dù cô không phải đổi nghề giữa chừng (1), nhưng không có cách nào viết chữ như rồng bay phượng múa khiến đầu óc người xem choáng váng, cho nên dễ dàng bị người ta chỉ ra sai lầm.

(1) Trong truyện Tây Du Ký, hồi 32 có đoạn: “Hoà thượng này nửa đường xuất gia đấy.Ý nói lúc đầu không định làm việc này, nhưng sau lại chuyển sang làm việc này. Có thể ở đây nói đến việc Mai Nhiễm luyện thư pháp.

Người đàn ông giữ lấy bút của cô, trầm giọng nói, “Ở đây viết sai.” Giọng nói trong trẻo thanh khiết, còn mang theo một chút khàn khàn, giống như lông chim lướt nhẹ qua trái tim, tê dại.

Mai Nhiễm chú ý tới chỗ ngón trỏ của anh đè trên mặt giấy, lập tức hiểu ra, không khỏi có phần xấu hổ.

Hóa ra, cô viết “Cẩn” (谨 – cẩn thận) thành “Cẩn” (瑾 – ngọc quý).

Quả là một con người cẩn thận.

Thật vất vả tiễn bước một bức tượng sống lù lù, trong chốc lát có thêm mấy bệnh nhân tới, Mai Nhiễm cũng không đoái hoài đến cơm nước. Sau khi xong việc thì trời đã tối đen, mưa đã ngừng, cô đỡ lấy phần eo mỏi nhừ, “Đi nào, chị mời em ăn tối.”

Trợ lý nhỏ ỉu xìu vì bận việc lập tức đôi mắt tỏa sáng, “Chị em mình ăn cơm Tây đi, có một nhà hàng mới khai trương, em có phiếu khuyến mãi thay cho tiền!”

Mỗi người gọi một phần bò bít tết sốt tiêu đen, gan ngỗng áp chảo sốt nấm truffle kiểu Pháp (2) cùng với mì Ý, ngon đến nỗi muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi.

(2) Nấm truffle là loại thực phẩm thiên nhiên đắt giá, được các đầu bếp tôn vinh là “kim cương của nhà bếp” nhờ hương thơm rất đặc biệt và quyến rũ. Vị béo, mùi thơm của gan ngỗng hoà quyện cùng hương thiên nhiên rừng núi của nấm Truffle làm miếng gan ngỗng trở nên thanh thoát lạ, khó có món ăn nào qua được.

Đang ăn, Điền Điềm đột nhiên hơi bồn chồn, “Sư tỷ, có phải mấy món này rất đắt không?”

Trên tay cô chỉ có ba phiếu tương đương với ba trăm ngàn, hình như không đủ trả!

Mai Nhiễm cắt tảng thịt bò, “Không sao, chị mời khách.”

Điền Điềm yên lòng, lảm nhảm một lúc lại chuyển đề tài, “Em đã nói chắc chắn anh ta rất đẹp trai mà? Mệt cho chị còn nói người ta là……” Nàng cười lăn cười bò, “Không biết anh ta có nghe thấy không nhỉ.”

“Có điều, cái tên Phó Thì Cẩn này hình như có chút quen tai, không biết em nghe thấy ở đâu rồi.”

Bụng Mai Nhiễm réo ùng ục, vùi đầu ăn, không đáp lời.

Nhà hàng đổi một bản nhạc trữ tình, cô nhóc ngồi đối diện bất chợt trở nên buồn bã, than thở.

“Em sao thế?”

“Tối hôm qua không phải em thức đêm xem [China’s Song] sao? Hôm qua, em nghe Dư Thanh cũng hát bài [gặp lại em là điều tuyệt vời nhất], tuy rằng hát cũng dễ nghe nhưng so sánh với nữ thần của em thì còn kém xa!”

Mai Nhiễm thuận miệng hỏi, “Nữ thần của em là ai?”

“Chị có từng nghe nói đến ca sĩ MR, truyền thuyết bảy năm trước làm chấn động giới âm nhạc không?”

Tay Mai Nhiễm cầm dao nĩa dừng lại, chậm rãi lắc đầu.

Giọng Điền Điềm hơi nghẹn ngào, “Cô ấy chính là nữ thần của em, tuy rằng giống như phù dung sớm nở tối tàn, chỉ để lại một ca khúc thành thất truyền…… Để tưởng niệm cô ấy, chúng em đặc biệt……”

Mai Nhiễm phun ra một ngụm nước, không dám tin hỏi, “Tưởng niệm á?”

Sao cô không biết MR đã chết?!

“Đúng vậy, “ Điền Điềm hít hít mũi, hốc mắt hồng hồng, “Bảy năm, đây là hoạt động do bọn em fan của MR tự tổ chức, vào cuối tuần này, chị có đi không?”

Mai Nhiễm nghĩ đến cảnh tượng đó, chợt cảm thấy người sởn da gà, “Chị không đi đâu.”

Bầu không khí ngưng trệ. Cô lại hỏi, “Trong chương trình kia, em thích nhất ca sĩ nào?”

“Đương nhiên là Thiên Hậu Dư Thanh rồi! Nhưng mà, có một ca sĩ tên Mai Mộng Nhiên hát cũng được.”

Đề tài nặng nề bị chuyển hướng thành công, Mai Nhiễm mỉm cười, tiếp tục nghe cô nói, cả bữa cơm này coi như vui vẻ.

Có điều đến lúc thanh toán, Mai Nhiễm không cười nổi. Cô đi vội quá nên quên mang theo ví, may mà cô tìm ra một cái thẻ đen hiếm khi sử dụng trong túi nhỏ luôn mang theo người.

Ai ngờ điều này làm kinh động đến quản lý của nhà hàng. Người đàn ông hơi béo với vầng trán đẫm mồ hôi vội vàng bước tới, cúi đầu khom lưng, “Mai tiểu thư tự mình quang lâm, thật sự là vinh hạnh! Đây là món quà nho nhỏ, bất thành kính ý (3).” Nói xong ông đưa qua một túi giấy tinh xảo.

(3) Câu này có thể hiểu là thông qua những quà cáp không đáng giá người tặng chưa biểu đạt hết sự tôn trọng ngưỡng mộ đối với người nhận, nhưng mong họ vui vẻ hoặc đừng để bụng nhận lấy những lễ vật này.

Mai Nhiễm cầm lấy, nói “Cám ơn”, trước khi Điền Điềm đi wc về, nhanh chóng đuổi ông ta đi.

“Ở, đây là cái gì?” Điền Điềm tò mò quan sát vật trong tay cô.

“Quà nhà hàng đưa.”

“Tốt vậy á? Ăn một bữa cơm còn có quà?”

Dăm ba câu không nói rõ, Mai Nhiễm đành hàm hồ nói: “Có lẽ chúng ta là những vị khách may mắn.”

Điền Điềm không nghi ngờ, Mai Nhiễm thấy cô có hứng thú với món quà nên tặng cho cô.

Khi về đến nhà trời đã đen kịt, ngọn đèn ấm áp xua tan hắc ám, Mai Nhiễm mệt đến nỗi không muốn động đậy, nằm trên ghế sofa onl QQ nói chuyện phiếm với khuê mật:

“Cậu tham gia [China’s Song] à?”

Dư Thanh: Cậu xem chương trình hả?!

Mai Nhiễm: Không, mình chỉ nghe nói thôi.

Dư Thanh: Bạn thân mến, rảnh rỗi thì xem một tí, bài hát đầu tiên của mình dành tặng cho cậu.

Mai Nhiễm: ……

Dư Thanh: Đúng rồi, em họ cậu cũng thi, cần mình “Quan tâm” nhiều hơn không?

Hai từ “quan tâm” có lẽ không thể chỉ nhìn mặt chữ.

Mai Nhiễm định trả lời thì điện thoại vang lên. Trên màn hình chạy ba chữ “Mai Lương Chi” to đùng, cô chần chờ một lúc rồi bắt máy, “Anh, đã trễ thế này có chuyện gì không?”

Giọng nói ở đầu dây bên kia cuống lên, “Tưởng Tưởng, bây giờ em có rảnh không? Trợ lý của Nhiên Nhiên gọi điện thoại nói em ấy uống say, đúng lúc anh không thể thoát thân, em giúp anh đi đón nó nhé?”

Giống như sợ cô từ chối, người kia bắn liên tục một tràng dài, báo địa chỉ rồi nhanh chóng cúp máy.

Anh ấy đúng là làm khó mình không sai một ly.

Mai Nhiễm khẽ cắn môi, đành nhận mệnh cầm túi ra khỏi cửa.

Ba mươi phút sau tới hội sở, trợ lý của Mai Mộng Nhiên vừa nhìn thấy cô thì như thấy đấng cứu tinh, lập tức chào đón, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như quét một lớp sơn trắng hết hạn, “Chị ấy say quá, nói cái gì cũng không nghe lọt, không chỉ mắng tôi, còn đánh người, một mình em…. không xử lý được!”

Nương theo ngọn đèn, Mai Nhiễm thấy trên mặt cô có một dấu bàn tay rất rõ, cổ tay cũng xanh tím xanh tím, bất đắc dĩ lắc đầu, “Bây giờ cô ấy ở đâu?”

Trợ lý vội vàng dẫn đường, nhưng mà cảnh tượng tiếp theo khiến cô kinh ngạc mắt trợn tròn, miệng há hốc.

Đại tiểu thư bình thường da non mềm, được chiều chuộng, giờ phút này quần áo xộc xệch bị người nọ không hề thương tiếc túm hai tay, gần như lôi từ ghế lô (4) ra ngoài.

(4) ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi.

Trời ạ! Cô không ngừng dụi mắt, vẻ mặt hoảng sợ, “Như vậy không tốt lắm, nếu chị Nhiên biết chúng ta làm thế với chị ấy, có thể……”

Mai Mộng Nhiên nhìn gầy, nhưng khung xương to, mà Mai Nhiễm lại là kiểu người thon thả, làm sao chịu nổi sức nặng của cô? Tình nguyện đến đón cô ta là vì lẩm bẩm một trăm lần “cô ta có ân cứu mạng với mình” dưới đáy lòng rồi mới quyết định. Nghe vậy cô dứt khoát buông tay, “Vậy cô làm đi.”

Mai Mộng Nhiên bị thả tay té trên mặt đất, không biết đập đầu vào đâu vang lên một tiếng cộp. Trợ lý đứng bên cạnh sợ tới mức chân mềm nhũn, không dám thở mạnh, làm sao còn dám ho he?

Mai Nhiễm tựa vào tường, chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục “khởi công”. Đúng lúc này ánh sáng hành lang đột ngột lóe lên, cô theo bản năng quay đầu xem.

Mấy người đàn ông mặc vest chỉn chu đi tới, người đi chính giữa thanh khiết giống như ánh trăng, vẫn là bộ quần áo đơn giản ban ngày, cúc áo sơ mi được cài cẩn thận. Dưới ánh đèn, đôi mắt đẹp quá mức kia lẳng lặng giấu mình trong cảnh vật êm dịu.

Dường như anh nhận ra người trước mặt, hơi đăm chiêu liếc thêm một lần, bước chân hơi ngừng, “Bác sĩ Mai?”

“Có gì cần hỗ trợ không?”

Mai Nhiễm chỉ trông thấy ẩn sâu trong đôi mắt anh là một vùng sáng hơi đong đưa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play