Sáng sớm hôm sau, tuyết rơi trắng trời.

Cả ngày hôm nay không có chuyện gì xảy ra, Mai Nhiễm làm biếng nằm trên giường nghịch điện thoại, lần đầu tiên Phó Thì Cẩn cũng không rời khỏi giường giống cô. Tối qua hai người vận động mãnh liệt, gần như suýt nữa không khống chế được, khoảng một giờ ba mươi cả hai mới ôm nhau chìm vào giấc ngủ.

Cô vừa lướt bình luận của Weibo vừa vùi đầu vào cổ anh buồn cười, “Cộng đồng mạng thật thú vị, ha ha ha……”

“Sao vậy?” Giọng nói của người đàn ông có vài phần khàn khàn sau khi cơn kích tình qua đi, dán bên tai cô cực khẽ, nghe cực kỳ gợi cảm.

Mai Nhiễm vươn thẳng nửa người trên, mái tóc dài đen bóng xõa tung trên đầu vai anh, cô đầy hứng thú liên tục đọc mấy cái, “Không biết các fan nghe nói ở đâu tin anh đi đăng ký ở cục Dân Chính, hiện tại đều thảo luận vấn đề bến đỗ của anh.”

Cô vươn tay lấy di động anh đặt ở đầu giường, kiên nhẫn đợi nó khởi động rồi ấn vào Weibo, không biết có phải tin tức quá nhiều khiến ứng dụng bị tê liệt hay nguyên nhân nào khác, ấn mấy lần đều không vào được, Mai Nhiễm đành phải ấn vào phần mình đặc biệt chú ý, khóe môi nhếch lên lướt bình luận mới nhất dưới Weibo của anh. Quả nhiên xuất sắc hơn weibo của bản thân.

“Aizz,” Cô đột nhiên phát hiện một vấn đề, nghiêm túc đếm lại một lần, “Fan của anh thay đổi nhiều như vậy từ khi nào?”

Phó Thì Cẩn thoáng suy tư một lúc, hình như mình từng nghe trợ lý nhắc tới, từ trận thi bơi kia qua đi, gần như mỗi ngày lượng fan đều tăng lên với số lượng khó tin, có điều anh không lăn lộn trong vòng luẩn quẩn kia, cho nên không chú ý nhiều.

Mai Nhiễm còn nói, “Xấp xỉ gấp bảy lần của em.”

Anh cảm thấy buồn cười, luồn dưới chăn ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, bàn tay ấm áp lướt nhẹ qua làn da mềm mại, dừng lại gần vùng rốn, “Của anh không phải là của em à?”

Cô nhanh chóng đè lại tay anh, “Hình như là đạo lý này.”

Nơi nào đó đã thức tỉnh có độ nóng kinh người.

“Anh, anh tính làm như thế nào?” Cô khép lại hai chân theo bản năng.

“Không ngại thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn họ,” Người đàn ông giống như không phát hiện động tác nhỏ của cô, hơi hơi nhướng mày, “Huống chi chuyện tốt như vậy, anh không ngại rêu rao cho càng nhiều người biết.”

Tốt nhất tương lai em đi trên đường cái, mỗi người biết Phó Thì Cẩn cũng sẽ biết đây là người phụ nữ của anh.

***

Trời trong xanh hai ngày liên tục, hai người gần như đi dạo hết các ngóc ngách của trấn nhỏ, leo núi, du ngoạn hồ, câu đêm, thậm chí còn đi xem một bộ phim đen trắng ở rạp chiếu phim duy nhất.

Rất nhanh đến ngày đính hôn, sáng sớm hôm nay pháo bắt đầu vang lên từ phía cầu đá đông đến tận cửa đại viện Mai gia. Tuy rằng lễ đính hôn đã cố gắng khiêm tốn, song một hàng dài xe ô tô với không khí hân hoan nối đuôi nhau, gió lạnh nổi lên, mảnh pháo màu đỏ bay lả tả, từ xa nhìn lại quả nhiên là mười dặm hồng trang (1).

(1) Mười dặm hồng trang: là một loại hôn tục ở huyện Ninh Hải, tỉnh Chiết Giang (phía Đông tỉnh Chiết Giang), diễn ra khi gả con gái về nhà chồng, đồ cưới gồm đầy đủ mọi thứ, từ giường chiếu gia cụ đến kim chỉ, do đó đội ngũ đồ cưới kéo dài mười dặm. Năm 2008, loại hôn tục này được xếp vào Văn hóa di sản phi vật chất cấp quốc gia của Trung Quốc. Nguồn: Bachphong119’s Blog.

Trình tự đính hôn cũng đơn giản hoá rất nhiều, nhưng chưa thiếu cấp bậc lễ nghĩa nên có. Bà cụ làm bậc cha chú đằng nhà trai, bà đã đến từ đêm hôm trước, cười rạng rỡ sánh vai đứng cùng với Phó Lan Tâm mặc cả cây sườn xám màu tím.

Ngày quan trọng như vậy, Dư Thanh và ông cụ Dư đương nhiên sẽ không vắng mặt, ngay cả Diệp Khởi Hàn cũng da mặt dày đi theo cùng.

Mai Hồng Viễn và Mai Lương Chi đứng ở cửa đón khách.

Bởi vì không phải hôn lễ chính thức, người được mời đến đều là trưởng bối trong gia tộc cùng với một số người họ hàng thân thiết, Mai Hồng Viễn thong dong đáp lại lời “Chúc mừng” bốn phía, vẻ mặt tươi cười chào đón họ vào bữa tiệc.

Lâu lắm rồi tôi mới thấy tiên sinh cười vui vẻ như vậy.” Thím Chu đang chải tóc giúp Mai Nhiễm, “Nhiễm tiểu thư, cô tìm được chàng rể tốt như thế, tôi cũng thấy mừng cho cô……”

Mai Nhiễm đã trang điểm xong, cô nhẹ nhàng cười, mặt mày tinh xảo, sóng mắt lưu chuyển, quả nhiên là mỹ nhân như ngọc.

Thím Chu dùng cây trâm ngọc cố định tóc, còn nói rất nhiều lời nói cát tường như ý, chỉ thiếu nước so sánh cô với tiên nữ giáng trần.

Gò má Mai Nhiễm đỏ phơn phớt, “Thím Chu, thím quá lời rồi.”

“Nào có?” Một mực im lặng, Dư Thanh đột nhiên sáp lại gần, “Càng khoa trương hơn còn có nữa là,” Cô hất hất cằm, “Cậu không phát hiện ánh mắt đám đàn ông nhìn cậu trợn tròn lên hả?”

Cô đốt đúng quả pháo, kéo thím Chu mừng rỡ đi ra ngoài.

Mai Nhiễm vừa quay đầu thì thấy người đàn ông đứng ngoài cửa, bốn mắt nhìn nhau, ý cười trong đôi mắt anh quá rõ ràng, gần như che khuất ánh nắng lắc lư nơi ngưỡng cửa, cô trông thấy anh bước từng bước về phía mình.

Vài chục bước mà đi hết bảy năm trời, cũng may cuối cùng đã đến bên cạnh cô.

Anh dắt tay cô, đầu tiên nhẹ nhàng hôn vào lòng bàn tay, khi anh ngước mắt lên thì tình ý sâu đậm không thể xóa tan, “Nhiễm Nhiễm, chúng ta đi thôi.”

Bước ra khỏi cánh cửa này, từ nay về sau gắn bó bên nhau, vượt qua mưa gió.

Sau khi lễ đính hôn dài mấy tiếng kết thúc, Mai Nhiễm tựa vào đầu giường mệt mỏi như bị rút hết sức lực, xoa bắp chân mỏi nhừ, cô lẩm bẩm, “Chỉ là đính hôn đã mệt như vậy, không lẽ hôn lễ chính thức còn mệt hơn?”

“Hôn lễ có thể sẽ vào đầu xuân sang năm.” Người đàn ông tỉ mỉ bóp vai giúp cô, “Còn khoảng hai tháng.”

Mai Nhiễm hưởng thụ lần được anh phục vụ hiếm có, híp mắt lên tiếng.

“Ngày mai chúng mình về thành phố A hả anh?”

“Ừm.” Phía bệnh viện, cô gần như nghỉ hết phép của kì nghỉ đông.

Mai Nhiễm không ngờ là mới đi làm không đến mấy ngày, kì nghỉ đông của cô đã mất đi một ngày.

Bởi vì công tác tồn đọng quá nhiều, cô mất rất lâu để xử lý xong. Khi được rảnh rỗi, cô mới nhớ mình chưa phát bánh kẹo cưới cho đồng nghiệp, vì thế tranh thủ thời gian nghỉ ngơi giữa trưa cô đi một vòng.

“Động tác của nam thần nhà em thật sự quá nhanh! Chẳng qua em đi vùng núi một chuyến, lúc trở về, viện hoa của chúng ta đã bị anh ấy chộp tới tay!” Miệng cô trợ lý nhỏ ăn bánh kẹo cưới, giọng nói mơ hồ tràn đầy vui vẻ lên tiếng, hai mắt cười híp lại thành sợi dây nhỏ, “Sư tỷ, em có thể xin làm phù dâu của chị được không?”

Nhận được câu trả lời chắc chắn, cô vui vẻ đến suýt chút nữa nhảy cẫng lên, “Cám ơn sư tỷ!”

Hôn lễ của nam thần a! Mới mơ mộng đến thôi cô đã cảm thấy vô cùng tuyệt vời.

Mai Nhiễm cười, vừa định trêu ghẹo vài câu, lúc này di động đột nhiên vang lên.

Vừa nhận cuộc gọi, đầu tiên đầu bên kia cười khẽ một tiếng, “Nhiễm Nhiễm, anh vừa nhận được thông báo, chúng ta có thể đi lĩnh giấy đăng ký kết hôn.”

Không đợi Mai Nhiễm mở miệng, anh còn nói, “Anh đã xin nghỉ giúp em.”

“Bây giờ anh đang ở bên ngoài bệnh viện.”

Tốc độ này……

Mai Nhiễm dặn dò cô trợ lý vài câu, cầm túi xách rồi vội vàng ra ngoài.

Cục Dân Chính thành phố S.

Tiếp đãi hai người vẫn là cô gái Tiểu Trương lần trước, vừa thấy hai người xuất hiện, cô từ trên ghế đứng lên, trịnh trọng giơ hai tay đưa hai tờ giấy đăng ký kết hôn dâng lên, hít một hơi thật sâu, “Chúc anh chị tân hôn vui vẻ!”

“Cám ơn,” Phó Thì Cẩn nói, “Chúng tôi rất vui.”

Anh xếp hai bản giấy đăng ký kết hôn thật chỉnh tề, cân xứng, sau đó bỏ vào trong túi, nhẹ nhàng kéo khóa, như là hoàn thành một chuyện vô cùng quan trọng, khuôn mặt tuấn tú lộ ra ý cười thoải mái.

Tiểu Trương ngẩn ngơ hồi lâu, mặc dù thoạt nhìn biểu cảm trấn tĩnh, trong lòng sớm hò hét, “A a a a! Vị trước mắt thật sự là nam thần cao lãnh Phó Thì Cẩn mình hâm mộ sao? Vì sao giọng nói anh ấy nghe dịu dàng đến thế, tim mình sắp tan chảy mất rồi?”

Mai Nhiễm bắt tay với cô, “Tạm biệt.”

“Chậm, đi thong thả.”

Hai người ngựa không ngừng vó di chuyển đến sân bay, ở trên xe, Phó Thì Cẩn lấy điện thoại đăng một tin Weibo, không có nội dung, chỉ là phơi nắng một tấm hình, cũng tag Suy Nghĩ Thật Kỹ.

Ảnh chụp cũng là chụp ở trong xe, cửa kính xe mở ra, có chút ánh nắng mặt trời màu vàng lọt vào, chiếu lên hai bản giấy hồng nóng hổi mới ra lò mà ngón tay anh thon dài trắng trẻo đang nắm lấy, toàn bộ bức hình vô cùng ấm áp tốt đẹp.

Vài phút sau, dưới Weibo này bình luận của đám fan gần như nổ tung trời!

“A a a! Là cô ấy là cô ấy thật sự là cô ấy! Cuộc đời viên mãn này không còn hối tiếc, chúc phúc chúc phúc!”

“Nam thần cuối cùng vẫn trở thành người đàn ông của Suy Nghĩ Thật Kỹ, các bạn nhất định phải thật tốt! Cảm ơn hai bạn làm cho tôi lại tin tình yêu.”

“Nam thần danh thảo có chủ, có lẽ cuộc đời này chưa có cơ hội đào chân tường [khóc lớn] tối nay không ai đi vào giấc ngủ [tan nát cõi lòng] [tan nát cõi lòng] tối nay ai giúp tôi say rượu?” [ấn thích 1589]

Hội fan toàn cầu của Phó Thì Cẩn: Chúc mừng! Người có tình sẽ thành người nhà [trái tim]

Trương San San: A a a! Rốt cuộc có thể nói! Giấy đăng ký kết hôn nam thần Phó Thì Cẩn của tôi là, tôi, tận, tay, đưa, cho, anh! Chúc hai vị tân hôn vui vẻ, vĩnh dục bể tình! Lần này nhớ rõ @Suy Nghĩ Thật Kỹ.

Bình An Tây Kinh: Chúc mừng chúc mừng, bánh kẹo cưới một phần? [ngoắc ngón tay]

Ba mươi phút sau, mọi người phát hiện một đương sự khác cũng đăng Weibo:

Suy Nghĩ Thật Kỹ: Là tôi. Cám ơn mọi người!//Phó Thì Cẩn: Suy Nghĩ Thật Kỹ [hình ảnh]

Vì thế đám fan lại bắt đầu dời trận địa, một cuộc chiến mới nhanh chóng bốc cháy.

Mai Nhiễm đăng Weibo xong, ngẩng đầu liền thấy tiếp viên hàng không mỉm cười đi tới, cô giơ di động lên, tắt máy trước mặt cô ấy.

Trở về thành phố A đã là chuyện của hai tiếng sau, Mai Nhiễm trực tiếp trở về nhà cùng anh, bà cụ đã nhận được tin tức từ trước, lẳng lặng đứng chờ hai người trở về giữa ánh chiều tà.

Khi chiếc Cayenne màu đen chậm rãi xuất hiện trên con đường nhỏ ven rừng, trên gương mặt hằn sâu nếp nhăn của bà lộ ra nụ cười vô cùng từ ái, tư thế đứng thẳng tắp thành kính giống như đang nghênh đón một sinh mệnh mới.

Chỉ có ông trời biết, bà mòn mỏi trông mong ngày này đã bao lâu.

Chào đón hai người vào cửa, bà cụ vô cùng lo lắng gọi ông Dương, “Mau tới mau tới!”

Mai Nhiễm nhìn hai vị lão nhân gia đeo kính lão lật xem hai quyển sổ hồng trong lòng bàn tay, biểu cảm vô cùng chăm chú, trong lòng cô đột nhiên trào dâng những cảm xúc kỳ lạ, dường như vào lúc này mình mới thực sự trở thành “Phó phu nhân” danh chính ngôn thuận.

Từ nay về sau, cô sẽ trở thành một thành viên trong ngôi nhà này, những người này đều là thân nhân của cô.

Dùng cơm tối xong, Mai Nhiễm gọi điện thoại cho cha, hàn huyên gần nửa tiếng mới chấm đứt.

Cô lại mở Weibo, thông báo đã gần đầy ắp. “Phó Thì Cẩn Suy Nghĩ Thật Kỹ lĩnh chứng” cũng nhảy vọt thành đề tài đứng đầu. Cô cười, ấn vào bình luận Weibo mới nhất bình, gần như tất cả bình luận nóng nhất đều là lời chúc phúc, đột nhiên, một bình luận nhảy lên lọt vào tầm mắt cô:

“Hôm nay là ngày lành nha? Nam thần của tôi lĩnh chứng, nữ thần MR của tôi cũng tuyên bố tái xuất, thật sự là quá quá hạnh phúc ~”

MR tái xuất?

Mai Nhiễm nhíu mày, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Sau khi trang bìa đổi mới, cô trông thấy từ khóa hàng đầu “Mọi người đang tìm kiếm”: Tôi sững người! Mai Mộng Nhiên chính là MR trong truyền thuyết!

Đồng thời đề tài cũng đứng số một hot search.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play