“Anh có cảm thấy hình như chúng ta nhảy vọt qua một giai đoạn quan trọng không?”
Người đàn ông nhanh chóng hiểu được ý của cô, mím môi cười, “Yên tâm, chắc chắn anh sẽ bù đắp trước buổi lễ đính hôn.”
Dù sao anh đã lên kế hoạch gần hết, sự sắp đặt ở các khâu đang tiến hành
thuận lợi, hy vọng đến lúc đó có thể cho cô một niềm vui mừng bất ngờ.
“Anh chắc chắc em sẽ đồng ý đến thế à?” Mai Nhiễm cố tình hỏi lại. Đáng tiếc, ở nơi sâu nhất trong đôi mắt trong
veo, sạch sẽ có ý cười đang từ từ bung tỏa như những gợn sóng đã bán
đứng cô — rõ ràng mỗi một vòng tròn đều đang nói “Em đồng ý”.
“Không xác định.” Anh phối hợp với cô, giọng điệu bao gồm nửa phần trêu tức nửa phần chân
thành tha thiết, nói xong bản thân anh không nhịn cười bật cười, “Tối hôm qua anh mơ em từ chối anh.”
“Phó tiên sinh, chẳng lẽ anh chưa từng nghe nói, thứ trong giấc mơ đều là tương phản à?”
Tay anh vòng cánh tay cô mảnh khảnh chậm rãi trượt xuống lòng bàn tay cô,
anh cầm lấy nó, lòng bàn tay hai người bắt đầu có cùng độ ấm.
Anh đang nói cho cô, anh nghe hiểu.
“Anh có thể bật mí một chút kế hoạch của mình hay không,” Mai Nhiễm lắc lắc tay anh, “Để cho em chuẩn bị trước tâm lý.”
“Không thể.” Người đàn ông cười nhẹ, cái trán hạ thấp xuống cùng độ cao với cô, “Trừ phi em dùng thứ gì đó hối lộ anh.”
Không phải lần đầu tiên Mai Nhiễm nghe câu nói này, nhưng trong lòng cô quá
rõ, sau khi từng có tiếp xúc thân mật với anh, việc “hối lộ” này tuyệt
đối không đơn giản giống lúc trước. Trí nhớ về những hình ảnh mập mờ quá sâu sắc, làm cho cô vừa nghe thì lập tức nghĩ tới theo phản xạ có điều
kiện……
“Anh cứ giữ bí mật đi.” Cô cường điệu mãi, “Đừng nói với em một chữ nào.”
Trên gương mặt anh là nụ cười dịu dàng, “Vậy thì thật đáng tiếc, ban đầu anh định tiết lộ với em một thứ.”
“Cái gì?”
Người đàn ông khẽ nâng cằm ý chỉ một hướng, Mai Nhiễm liếc sang, tầm mắt dừng ở đống quà tặng chồng chất như một núi nhỏ, có phần không tin hỏi, “Thứ anh chỉ ở bên trong đó?”
Hóa ra đơn giản như vậy? Là cô hiểu sai à?
“Bằng không em cho rằng nó là cái gì?” Phó Thì Cẩn buồn cười chọc chọc vào trán cô, dắt cô đi qua.
Mai Nhiễm bắt đầu mở quà.
Đại khái trong xương cốt của người Pháp có sự lãng mạn bẩm sinh, các món
quà đều được đóng gói cẩn thận đẹp đẽ, ngay cả nút thắt trên chiếc nơ
con bướm cũng có hai dây đối xứng, chiều dài bằng nhau. Mỗi khi cô bóc
một món quà, cô đều cảm thấy giống như đang phá hủy một tác phẩm nghệ
thuật đẹp mắt.
“Này?” Cô cầm lấy tấm thẻ hội viên bạch kim trọn đời của một công ty hàng không đến từ Trương xx lắc lư trước mắt anh.
Phó Thì Cẩn chậm rãi lắc đầu.
Mai Nhiễm nhún nhún vai tiếp tục bóc, chỉ chốc lát sau lại tìm thấy một cái chìa khóa xe, “Đây?”
“Không phải.”
Liên tục bóc hơn mười món quà, tuy nhiên không tìm được thứ anh muốn, nhìn
chồng quà cao vút, Mai Nhiễm không khỏi có phần nhụt chí, sức lực không
hào hứng như lúc đầu.
Cô liếc người đàn
ông ngồi bên cạnh, chỉ thấy anh vắt chéo đôi chân thon dài, thần sắc
phần lười biếng, lật xem một quyển tạp chí trong tay, thi thoảng mới
ngẩng đầu trả lời cô một tiếng.
Mai Nhiễm thờ ơ lột một cái hộp màu đen từ trong lớp giấy bọc. Thời điểm mở nắp
hộp, vì không khống chế tốt sức lực, cô mở to mắt nhìn đôi nhẫn rớt khỏi tay mình, một chiếc rơi xuống bàn, một chiếc khác lăn đến chân anh.
Ngẩn người khoảng ba giây, khi cô đang muốn xoay người cúi xuống nhặt,
một bàn tay to rộng đã nhặt chiếc nhẫn lên nhanh hơn cô.
Độ lạnh lẽo trùm lên lòng bàn tay, Mai Nhiễm nhìn chiếc nhẫn bạch kim màu trắng kiểu dáng đơn giản, tim đột nhiên đập rất nhanh.
Hơi thở ấm áp bỗng nhiên đến gần, tiếng nói người đàn ông trầm thấp, êm tai giống như tia nắng sớm lộ ra khỏi lớp mây mù, “Nhiễm Nhiễm.”
Âm cuối hơi luyến láy nghe vào tai ngập tràn sự cưng chiều, Mai Nhiễm căn
bản không chịu nổi anh cố ý hạ giọng kêu tên chính mình như vậy, nửa
người đã mềm nhũn.
Thấy dáng vẻ cô như thế, anh hơi hơi cong khóe môi, lại gọi một tiếng, đồng thời chậm rãi đưa tay trái lên trước mặt cô.
Mai Nhiễm giống như bị thứ gì đó mê hoặc, hai ngón tay thật cẩn thận cầm
lấy chiếc nhẫn từ từ đeo vào ngón áp út của anh, nó vừa khít, không thừa một phân cũng không thiếu một phân.
Cô
nhìn lại bàn tay anh, màu da trắng nõn, khớp xương rõ ràng, nhìn vô cùng đẹp mắt, trên mặt nhẫn tựa như vầng trăng đột ngột hiện ra giữa màn đêm tối, tỏa ra thứ anh sáng êm dịu.
“Nhiễm Nhiễm.”
“Vâng?”
“Anh đồng ý.”
Gương mặt Mai Nhiễm để lộ vẻ mơ hồ, nhìn thẳng vào mắt anh thật lâu, đến tận
khi thấy được nụ cười mãn nguyện không hề che giấu, cô mới có phản ứng.
“Phó, Thì, Cẩn!”
“Ngoan,” Anh ôm trọn nắm đấm mềm nhũn của cô trong lúc thẹn quá thành giận, áp vào
lồng ngực mình, đặt nó lên nơi trái tim đang nhảy lên. Anh cúi đầu hôn
má cô, dịu dàng dỗ dành cô, “Kêu ông xã.”
Điển hình được tiện nghi còn khoe mẽ.
Mai Nhiễm quay đầu đi, không cho anh trông thấy độ cong nơi khoe môi của
mình dù muốn che giấu cỡ nào cũng không được, hơi thở người đàn ông đuổi theo, xoay quanh bên tai cô, “Không sao, anh có cách để em gọi anh.”
Khoảng cách hai người gần như vậy, gần như mặt dán mặt, hô hấp giao hòa.
Ánh nắng rực rỡ, cơn gió êm dịu bên ngoài ban công cùng nhau bay vào, tấm
rèm sát đất chậm rãi đong đưa, giống như đang múa một điệu múa đẹp đẽ
trong im lặng.
Buổi tối còn có một cuộc
họp quan trọng, Phó Thì Cẩn không thể vắng mặt. Sợ cô ở một mình chờ đợi nhàm chán, anh hận không thể dẫn cô đi cùng vào phòng họp, nhưng chương trình buổi họp phiền phức, nội dung thật sự buồn tẻ. Anh đành dặn dò
Jessica chuẩn bị sẵn trà bánh từ trước, mở cửa sẵn rạp chiếu phim gia
đình, thư phòng tư nhân, thậm chí là căn phòng cao cấp bí mật để cất giữ đồ cổ. Thích xem phim, đọc sách hay xem đồ cổ tùy cô chọn.
“Đến khoảng 21 giờ anh sẽ kết thúc cuộc họp.”
Mai Nhiễm đang ôm quyển sách thuốc đọc. Bởi vì từng bị một số người cho
rằng “ly kinh phản đạo” (1) nên cuốn sách này bị cấm lưu hành trong giới y học, gần như gặp sự đả kích mang tính hủy diệt, trước mắt không còn
xuất bản thêm nữa.
(1) Ly kinh phản đạo: Cụm từ mang nghĩa chỉ rời xa học thuyết, lý luận chiếm vị trí chủ đạo đương thời.
Không ngờ cô tìm được một nửa cuốn sách trong thư phòng của anh, tuy rằng chỉ có hai mươi mấy trang rất mỏng, nhưng cô đang xem mê mẩn, cho nên có
phần không để ý, “Vâng, chờ anh trở về.”
Cằm bỗng nhiên bị anh nhẹ nhàng nắm lấy, Mai Nhiễm ngước mắt, đôi mắt người đàn ông sâu thẳm nhìn cô, “Được.”
“Khụ khụ,” Cô bị sặc bởi chính nước bọt của mình, “Thật ra những lời em nói nên được hiểu theo đúng mặt chữ. Tóm lại, không phải như anh nghĩ……”
“Anh nghĩ như thế nào?”
Mai Nhiễm: “……”
“Anh nhanh đi họp đi, bị muộn rồi!”
Quả nhiên anh thả cô đi, “Có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho anh.”
Sao lần này anh dễ tính thế? Chớ không phải là…… bình yên trước giông bão chứ, đôi mắt Mai Nhiễm sáng như sao, “Anh nhớ chú tâm họp đấy.”
Chân trước Phó Thì Cẩn vừa đi, Phó Lan Tâm vừa về đến nhà. Trước tiên bà về
phòng tắm rửa, xua tan khí lạnh trong cơ thể, sấy khô tóc, sau khi khoác thêm bên ngoài một cái áo khoác, bà đi tìm Mai Nhiễm.
“Nhiễm Nhiễm.”
“Mẹ.” Dù sao buổi lễ đính hôn của hai người đã được lên chương trình, Mai Nhiễm tự nhiên thuận lý thành chương sửa lại miệng, “Sao mẹ đến đây.”
“Còn không phải người nào đó nửa giờ trước gọi điện thoại cho mẹ à.” Phó Lan Tâm ngồi vào bên cạnh cô, liếc nhìn quyển sách cổ cô đặt trên đầu
gối. Thấy đống chữ nhỏ xíu rậm rạp kia, bà có chút choáng váng đầu, “Sao con không chỉnh đèn sáng mạnh lên? Đọc sách như vậy rất hại mắt.”
Thật ra Mai Nhiễm đã đọc xong, dù sao nội dung không nhiều, cô cười, “Con thành thói quen.”
Lúc trước, buổi tối không ngủ được cô sẽ ngồi dậy đọc sách, ngọn đèn đêm
khuya sáng quá rất chói mắt, cho nên cô chỉ bật chiếc đèn ngủ nhỏ ở đầu
giường.
“Thói quen này nên sửa.”
Những lời này kích thích sợi dây mềm mại dưới đáy lòng Mai Nhiễm, cô không tự chủ được dựa lại gần, nhẹ nhàng hô một tiếng, “Mẹ.”
Trước kia mẹ con cũng từng nói con như thế.
“Tối hôm qua con lại thức đêm xem sách à? Tưởng Tưởng, thói quen này không tốt, con nên sửa.”
“Tưởng Tưởng, con không cần cố gắng như vậy, mẹ chỉ hy vọng con vui vẻ.”
Vô số buổi đêm sau khi mẹ qua đời, cô trằn trọc, đứng dậy lật sách, đến
khi mệt mỏi tự nhiên sẽ ngủ thiếp đi. Có điều, chẳng còn ai nói với cô
như thế nữa.
Phó Lan Tâm nắm lấy vai cô, “Nhiễm Nhiễm, nếu con đồng ý, con có thể coi ta như mẹ.” Giống như mẹ ruột và con gái.
Bà từng có một cô con gái, nhưng sau khi chồng bà qua đời không lâu, bảo
bối sáu tháng tuổi cũng đi theo ông ấy, đây là niềm tiếc nuối lớn nhất
trong đời bà. May mắn bây giờ bà có thể dùng một phương thức khác để bù
đắp lại.
“Nhiễm Nhiễm, mẹ nghe Thì Cẩn nói tửu lượng của con không kém, con có muốn uống hai chén với mẹ không?”
Đương nhiên là cam tâm tình nguyện.
Hai người xuyên qua từng hành lang dài, rốt cuộc đi tới trước một cánh cửa.
Phó Lan Tâm nhập mật mã, cánh cửa từ từ mở ra, chỉ cảm thấy một luồng khí
lạnh đập vào mặt. Mai Nhiễm túm áo khoác trên người thật chặt, đi xuống
hơn mười bậc thang, cô nhìn xung quanh một vòng. Hóa ra đây là hầm rượu
dưới lòng đất.
Trong không khí tràn đầy
mùi rượu thơm ngọt, khiến người ngửi hơi hơi say, Mai Nhiễm chạm vào một giá, ngẩng đầu nhìn các loại rượu trưng bày bên trên. Cô có thể nói ra
đa số tên gọi, nhưng trên tầng cao nhất có vài chai rượu được dán niêm
phong đẹp đẽ. Trên thân chai chỉ có nhãn hiệu, ngoại trừ ngày tháng bên
trên, còn lại cô không đọc được.
“Nhiễm Nhiễm, con thích uống loại nào?”
Mai Nhiễm ngẫm nghĩ, nhẹ giọng hỏi, “Ở đây có rượu đế không ạ?”
Phó Lan Tâm bình tĩnh nhìn cô, đột nhiên cười ha ha, “Quá tuyệt vời!”
Mai Nhiễm nghe mà như lọt vào trong sương mù, còn không lấy lại tinh thần
thì người đã bị kéo ra ngoài, Phó Lan Tâm vừa đi vừa quay đầu nói, “Nhiễm Nhiễm, con nói xem tại sao Thì Cẩn không dẫn con về sớm một chút nhỉ?!”
Bà ở nước Pháp nhiều năm, từng uống qua loại rượu vang cao cấp nhất nhưng
luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó. Sau nhiều lần nếm thử, bà mới biết,
hóa ra là mùi vị rượu không đúng.
Tân Nam là đất ủ rượu nổi tiếng, gần như nhà nhà biết ủ rượu, hơn nữa loại rượu ủ ra là rượu mạnh nhất. Từ nhỏ lớn lên trong văn hóa rượu, người con
gái Tân Nam nào không có hương rượu trong người?
Phó Lan Tâm dẫn cô vào hầm rượu tư nhân của bà. Lúc này bà không giống danh môn tiểu thư, càng giống như một đứa trẻ vội vàng khoe bảo vật của bản
thân với người khác, “Đây là rượu Thiệu Hưng nhiều năm tuổi, đây là rượu Tây Phượng……”
Quả thực Mai Nhiễm nhìn mà mắt thành đường thẳng.
Phó Lan Tâm cầm tới hai vò rượu, bóc lớp dán trên miệng, hương thơm quen
thuộc của rượu xông vào trong mũi, chui vào trong lục phủ ngũ tạng, Mai
Nhiễm không nhịn được nuốt nuốt nước miếng.
“Chúng ta trực tiếp uống như vậy đi.”
Phó Lan Tâm hào sảng cầm cả vò rượu cụng với cô một cái, ngửa đầu uống một hớp lớn.
Sau khi người chồng như hình với bóng của bà qua đời, mỗi khi bà trốn xuống uống rượu một mình, muốn say một trận nhưng càng uống càng thanh tỉnh.
Càng thanh tỉnh, cảm giác hít thở không thông và trống vắng càng mãnh liệt.
Tri âm khó tìm, tri âm khó tìm.
“Nhiễm Nhiễm, ta chỉ hận không biết con sớm hơn!” Phó Lan Tâm nhớ tới điều gì, vỗ bàn cười, “Con không biết tửu lượng mẹ con kém cỡ nào đâu! Một chén rượu vào bụng là
người đã hôn mê, nhưng mà thân thể mẹ con không tốt nên ta không dám để
cho em ấy uống nhiều lắm…… Chủ yếu là ba con quá che chở, mỗi lần ta đi
tìm em ấy, ba con đều lo lắng ta bắt cóc mẹ con đi uống rượu……”
Không biết hai người cụng vò rượu bao nhiêu lần, Phó Lan Tâm còn lải nhải, “Buổi sáng hôm đó ta tỉnh lại, theo thói quen xoay người ôm anh ấy, không ngờ ôm được một cơ thể lạnh như băng. Là nhồi máu cơ tim cấp tính, tay anh
ấy còn mở ra, ta nghĩ, lúc ấy chắc chắn là anh ấy muốn ôm ta một lần
cuối cùng… Ta rất hối hận vì sao lúc ấy mình ngủ say như thế!”
Tửu lượng của bà đã trải qua thiên chuy bách luyện (2), là loại này có thể
vượt qua thử thách, song dù ngày thường kiên cường cỡ nào, khi nói đến
chỗ thương tâm, bà cũng không tránh khỏi rơi lệ, song nghiêng đầu nhìn,
Mai Nhiễm đã đỏ mặt ghé vào bàn ngủ thiếp đi.
(2) được gọt giũa nhiều lần.
Phó Lan Tâm ép sự chua chát trong đáy mắt quay về, sờ sờ tóc cô, “Nhiễm Nhiễm, mẹ chúc con và Thì Cẩn có thể đầu bạc răng long.”
Mai Nhiễm mơ mơ màng màng “ưm” một tiếng.
“Đứa bé ngoan.”
Dù sao cũng là rượu mạnh, Phó Lan Tâm uống vào đã ngà ngà say, hơn nữa còn dìu một người, cho nên đi rất chậm, nhưng mà vẫn đi được. Nhìn ngọn đèn phòng cách đó không xa, bà thở phào nhẹ nhõm.
Phó Thì Cẩn nghe được tiếng bước chân đi ra, ngạc nhiên hỏi, “Sao vậy ạ?”
Anh kết thúc buổi họp, biết được cô đang ở cạnh mẹ từ chỗ Jessica, vì thế
anh an vị chờ trên ghế sa lon, không ngờ mẹ dìu một người say khướt về.
“Mẹ, sao mẹ để cho cô ấy uống nhiều thế?”
Phó Thì Cẩn vội vàng đón lấy người, ngọn đèn sáng ngời, anh trông thấy khóe mắt mẹ ửng đỏ, giọng không khỏi căng thẳng, “Mẹ sao vậy?”
“Không sao,” Phó Lan Tâm xua tay, “Không được thừa dịp con bé uống say liền là bắt nạt người ta.” Bà còn bảo, “Mẹ biết con nhịn rất nhiều năm, nhưng mọi việc đều phải tiết chế……”
“Mẹ!”
“Được rồi được rồi, mẹ không nói nữa, nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Mẹ có cần con sai người chuẩn bị canh giải rượu cho mẹ không?”
“Không cần.”
Phó Thì Cẩn nhìn theo bóng lưng bà biến mất ở góc khuất rồi mới thu hồi tầm mắt, ôm người trong lòng đi vào.
Sau khi lau bớt mùi rượu, cả người Mai Nhiễm nhẹ nhàng thoải mái nằm ở trên giường, anh ngồi bên cạnh giường, trên đầu gối là mái tóc dài đen sẫm
của cô buông xõa.
Đa số mọi người nghĩ đến tửu lượng của cô tốt, thật ra là cô say chậm mà thôi.
Phó Thì Cẩn nhớ tới lần đầu tiên trông thấy cô say rượu rồi đưa cô về, cô
cũng như thế này, cơ thể mềm mại đáng kinh ngạc, hơn nữa cô rất yên
tĩnh, không khóc không nháo, “rượu phẩm” rất tốt.
Có điều giây tiếp theo……
“Tốt.”
Anh cúi đầu nhẹ giọng hỏi, “Cái gì?”
Mai Nhiễm nhíu mày, nói lại một lần, “Tốt.”
“Nhiễm Nhiễm?”
Không có phản ứng.
Phó Thì Cẩn cầm tay cô, “Nhiễm Nhiễm.”
“Mai Nhiễm.” Cô bỗng nhiên nói.
“Em tên là gì?”
“Tưởng Tưởng.”
Giống như rất thú vị.
Phó Thì Cẩn hỏi, “Trên thế giới này, người tốt nhất với em là?”
Cô rất nhanh nói tiếp, “Ba ba.”
“Người đàn ông em yêu nhất là?”
Mai Nhiễm: “Ba ba……”
Tuy rằng sớm đoán được là đáp án này, trái tim Phó Thì Cẩn cũng trầm xuống
một chút. Đang định trừng phạt nhỏ bằng cách nhéo mặt cô, lại nghe cô bỏ thêm hai chữ, “Và anh.”
Sự vui mừng như điên phun trào, anh thật cẩn thận hỏi, “Và ai?”
“Anh.”
“Anh là ai?”
“Phó Thì Cẩn.”
Anh lại hướng dẫn từng bước, “Anh là gì của em?”
Đợi một hồi lâu không nghe tiếng đáp lại, lâu đến nỗi Phó Thì Cẩn nghĩ rằng cô đã ngủ, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng gọi nhỏ mềm mại……
Đó là âm thanh hay nhất anh nghe thấy trên cuộc đời này.
Khẽ đến mức gần như không nghe thấy, song Phó Thì Cẩn rốt cục nghe được hai từ, “Ông xã.”
Anh giống như đặt mình giữa vùng quê trăm hoa đua nở, ánh mặt trời vừa
đúng, ong bướm bay lượn, trong không khí nổi lên hơi thở ngọt ngào, gió
xuân làm người ta say mê.
Anh vùi mặt vào hõm vai cô, “Ừ, anh đây.”
“Anh yêu em.” Nụ hôn đầy kiềm chế rơi vào má cô.
Ở góc độ người đàn ông không nhìn thấy, Mai Nhiễm chậm rãi cong lên khóe môi, trong lòng không tiếng động đáp lời, “Em cũng vậy.”
Chắc là anh không biết trước khi mẹ chồng đưa cô về, bà đã đút cho cô canh giải rượu nhỉ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT