Mai Nhiễm từ từ cụp mắt xuống, lẳng lặng tránh khỏi ánh mắt như
muốn khoét một lỗ trên người, giọng cô nhạt như cốc nước trên bàn
chưa kịp uống một ngụm đã lạnh ngắt, "Quý bà này, tôi nghĩ bà nhận nhầm người."
Ngô Ngọc Uyển phát ra một tiếng "Hừ" nhẹ từ trong lỗ mũi, cười lạnh nói, "Không dám nhìn thẳng vào mắt của mẹ, con chột dạ hả?"
Bà ta nhẹ nhàng vén tóc mái ra sau tai, móng tay sơn màu đỏ rực, dưới
ánh nắng có một lớp phấn trắng dày cộm, nhìn mà ghê người.
"Nhiên Nhiên, con được làm thiên kim tiểu thư nhà họ Mai, chẳng lẽ
con không chịu nhận người mẹ đã sinh ra con là mẹ ư? Làm người không thể vong ân phụ nghĩa vậy đâu, chớ quên, mạng sống của con do mẹ cho, trên
người con còn chảy một nửa dòng máu của mẹ......"
Nghe đến đó, trong mắt Mai Nhiễm lóe lên sự lạnh lùng, "Bà thật sự biết tôi là ai sao?"
"Con là một miếng thịt cắt xuống từ người mẹ, hóa thành tro mẹ cũng nhận ra, " Ngô Ngọc Uyển trào phúng nhếch khóe miệng, "Ngược lại con, không chỉ đổi họ, còn sửa lại tên, không phải ông nội con
thích gọi con là Nhiên Nhiên nhất à? Con làm thế...... có xứng đáng
với ông nơi chín suối không?"
"Vậy bà có biết, nhà họ Mai còn có một cô con gái nữa không......"
"Đương nhiên! Vị kia là đại tiểu thư nhà Mai thật sự. Cha cô ấy là
Mai Hồng Viễn giàu nhất thành phố S, nắm giữ toàn bộ tập đoàn, mẹ là nghệ sĩ cổ điển nổi tiếng......" Ngô Ngọc Uyển tạm thời không nhớ ra tên bà ta.
Mai Nhiễm thản nhiên tiếp lời, "Mộc Dung."
"Người ta là thiên kim tiểu thư phú quý danh xứng với thực, từ nhỏ đã ngậm chìa khóa vàng, nghe nói cô ấy đã đi theo con đường âm nhạc của mẹ, gần đây đang rất nổi tiếng...... Cái gì, con nói cái gì?"
Mai Nhiễm: "Mộc Dung là mẹ của tôi."
Ngô Ngọc Uyển giống như nghe thấy chuyện đáng buồn cười nhất trên thế giới, ý cười châm chọc gần như làm khóe mắt nứt vỡ, "Nhiên Nhiên, con bị choáng váng à? Ta mới là mẹ của con!"
Nhưng mà, nhìn kỹ người tĩnh lặng ngồi trước mắt một lần nữa, phong thái nhàn tản, khí chất lạnh nhạt toát ra từ đường nét khuôn mặt, trong lòng Ngô Ngọc Uyển có phần không chắc chắn. Ý cười dần cứng ngắc, tầm mắt
một lần nữa rơi xuống đôi tay mềm mại như không xương đối diện.
Hai mắt bà ta trợn tròn, không đúng, Nhiên Nhiên làm việc nặng từ nhỏ
nên bàn tay thô ráp, hơn nữa trong trí nhớ hình như khung xương con gái
bà to hơn một tí.
Nói đi cũng phải nói lại, lúc ở bệnh viện Ngô Ngọc Uyển nhìn thấy ảnh
chụp Mai Nhiễm, bà ta đã hoài nghi một chút, có điều bây giờ các cô gái
trẻ thích ăn diện, trở nên đẹp hơn là điều rất bình thường, nhưng khi
nhìn thấy con người thật, khí chất này...... không lừa người!
Khi ra khỏi cổng khoa Trung y, Ngô Ngọc Uyển vẫn còn váng đầu, chẳng lẽ
bà đoán sai rồi? Ngôi sao ca nhạc dung mạo ngọt ngào kia mới là con gái
của mình ư?
Mai Nhiễm rót thêm ít nước ấm vào trong cốc, đang uống một ngụm, nghĩ một số điều nên cô lấy di động ra nhắn một tin.
"Chu sư huynh, em muốn hỏi anh một chút, bệnh nhân bị HIV xuất hiện
triệu chứng ra mồ hôi trộm và hiện tượng phát ban là ở giai đoạn nào?"
Rất nhanh cô nhận được trả lời.
Chu Nhất Miểu: Nhiễm HIV chia thành ba giai đoạn: giai đoạn cửa sổ,
giai đoạn HIV không có triệu chứng và giai đoan HIV có triệu chứng. Căn
cứ vào kinh nghiệm lâm sàng, triệu chứng bệnh em nói hẳn là xuất hiện ở
giai đoạn thứ nhất, nên triệu chứng thể hiện trong giai đoạn cửa sổ rất
ít, phải thông qua kiểm tra máu, xem có virus HIV-RNA và kháng nguyên
p24 hay không.
Chu Nhất Miểu: Sao đột nhiên em hỏi cái này?
Mai Nhiễm: Em vừa gặp một bệnh nhân có các triệu chứng trên nhưng không chắc chắn bà ấy có bị HIV không.
Chu Nhất Miểu: Trăm ngàn lần phải chú ý an toàn!
Mai Nhiễm đặt di động xuống, trong đầu thoáng hiện lên những đoạn ngắn:
váy dài xanh lá cây, làn da khô như vỏ cây có nhiều lớp phấn
trắng dày cộm, còn có...... lúc cúi đầu các bọc mủ nhỏ dưới cổ áo.
Phúc hề họa chỗ phục, họa hề phúc chỗ ỷ.
(Dịch: Họa là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi ẩn náu của mối họa đang rình dập)
Lúc này, Mai Mộng Nhiên có khả năng gặp phải phiền toái lớn.
Người đàn bà tên Ngô Ngọc Uyển này là mẹ ruột của cô ta. Xương gò má
cao, ấn đường hẹp, bề ngoài thể hiện rõ sự chanh chua, đanh đá, thoạt
nhìn không hề dễ đối phó.
Không đến mấy ngày, fan của Mai Mộng Nhiên đã tăng thêm một ngàn vạn,
ngoại trừ độ nổi tiếng tăng lên lớn, còn có các loại quảng cáo và
phỏng vấn theo nhau mà đến, người đại diện của cô nhận hợp đồng
đến mức tay mềm.
Chịu chú ý rộng rãi đồng thời, cô gặp thất bại ở cuộc cũng bị
người ta đào ra. Nhưng vì có danh hiệu nữ thần MR, bình luận phản đối rất ít, gần như không có, thậm chí có một số fan không lý trí chạy
đến trang chủ của [China's Song] chỉ trích đạo diễn sản xuất "Có mắt
không tròng", nghi ngờ cách thức bỏ phiếu có mờ ám...... đại loại như
thế.
Hiển nhiên dễ thấy, MR mang đến cho cô ta ích lợi không hề nhỏ.
Trong phòng thu, Mai Mộng Nhiên đang bận rộn ghi âm bài hát mới.
"Tốt, kế tiếp là phần thử âm, chúng ta trước tiên thử một chút âm thanh."
Tôi đã từng nghĩ rằng sẽ mãi mãi gần bên cô ấy
(Đây là lời hát trích trong bài "Những bông hoa ấy". Bài hát
này do Phác Thụ ca sĩ đại lục Phác Thụ tự sáng tác cả phần nhạc lẫn
lời, được phát hành trong album debut năm 1999 "Tôi đi tới năm 2000" của Phác Thụ, đồng thời cũng là nhạc phim kết thúc của bộ phim điện ảnh
"Khi ấy hoa nở" năm 2002.
Tháng 5 năm 2003, nữ ca sĩ nổi tiếng Đài Loan Phạm Vĩ Kỳ đã viết lời tiếng anh cho ca khúc này và cũng được phát hành trong album "Chân
Thiện Mĩ". Tháng 9 năm 2003, Phác Thụ tuyển chọn phát hành album "Những
bông hoa ấy (bản memorial classics)", ca khúc "Những bông hoa ấy" một
lần nữa được soạn lại và thu âm. Năm 2004, ca khúc nhận được giải thưởng "ca khúc vàng của năm mảng HongKong" trong đêm hội trao giải TOP MUSIC
IN CHINA.
Tháng 7 năm 2013 ca khúc cũng được chọn làm nhạc phim kết thúc của bộ phim điện ảnh "Bút Tiên 2".
Bài hát được Vương Tiểu Khải TFBoys cover lại vào năm 2012)
Ta để link cho nàng nào muốn nghe:
......
Nghe đến đó, Phó Thì Cẩn tháo tai nghe điện thoại, "Cô ta không phải MR."
Diệp Khởi Hàn: "Cậu khẳng định? Tớ không nghe mà không hiểu chút
nào, có muốn cô ta hát lại một lần bài [gặp lại em là điều tốt nhất thế
gian] của MR không?"
Giọng điệu Phó Thì Cẩn thản nhiên, "Không cần."
"Vậy tại sao cậu nhận ra?"
"Âm thanh, " Giọng Phó Thì Cẩn trầm thấp và rõ ràng, "Nói
đúng ra, là âm sắc. Giọng một người sẽ thay đổi theo độ tuổi tăng lên,
còn có một số nhân tố khách quan, ví dụ mặt đối mặt so sánh với nói
chuyện với nhau thông qua điện thoại, môi trường truyền âm không giống
nhau, âm thanh sẽ chịu ảnh hưởng."
Diệp Khởi Hàn rất tò mò, "Nếu MR bằng xương bằng thịt xuất hiện trước mặt cậu, cậu có thể nhận ra giọng cô ấy không?"
"Không chắc."
Dù sao, con người trời sinh có năng lực cảm ngộ âm nhạc như MR, chuyện thay đổi giọng nói là điều quá dễ với cô.
"Hả, không phải chứ?" Diệp Khởi Hàn không thể tin được, "Chẳng phải cậu nghe bài hát đó của cô ấy suốt 7 năm à?"
Phó Thì Cẩn lạnh lùng liếc anh một cái, người nọ vội vàng lấy tay che mặt, "Vậy sao cậu khẳng định Mai Mộng Nhiên không phải MR?"
"Không phải cô ấy."
Tuy rằng bắt chước rất giống, nhưng trong khung không có âm vận của MR, điểm này không thoát khỏi lỗ tai của Phó Thì Cẩn. Có điều nói đến vấn
đề này, thật ra anh lờ mờ có cảm giác giọng của một cô gái khác còn
giống hơn......
"Cậu từng nói sẽ chịu ảnh hưởng của nhân tố khách quan, dù sao cũng
đến đây rồi, không bằng chúng ta đi gặp 'Mai Mộng Nhiên MR' trong tin
đồn, tìm tòi đến cùng."
"Đây là Diệp tổng của giải trí Thiên Hành, đó là Phó tiên sinh bạn
của anh ấy, ban nãy trong lúc biên tập họ có nghe tiếng hát của cô." Người đại diện của Mai Mộng Nhiên ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.
Ansel! Tại sao anh ấy xuất hiện ở đây?
"Phó, Phó tiên sinh, xin chào!" Giọng Mai Mộng Nhiên hơi run, người đại diện đẩy nhẹ sau lưng cô, cô mới vội vàng cúi đầu, "Chào tổng giám đốc Diệp!"
Diệp Khởi Hàn ý vị thâm trường liếc cậu bạn thân một cái, "Mai tiểu thư, cửu ngưỡng đại danh."
Hai má Mai Mộng Nhiên ửng đỏ, cầm lại tay anh, "Diệp tổng cất nhắc." Ánh mắt lại lặng lẽ liếc về con người với vóc dáng cao ráo ở một phía
khác, đáng tiếc ánh mắt anh nhìn thẳng về phía trước, hình như không hề
có ý định xã giao.
Cuộc gặp mặt này nhanh chóng chấm dứt, người đại diện của Mai Mộng Nhiên lại tranh thủ được cho cô cơ hội hợp tác với công ty giải trí lớn nhất
trong nước, miệng cười sắp ngoác đến mang tai. Sau cuộc gặp, Mai Mộng
Nhiên ngơ ngác đứng tại chỗ, thấy biểu cảm cô ấy buồn bã đầy nuối tiếc,
cô vội hỏi, "Mộng Nhiên, em làm sao thế?"
"Ansel, " Mai Mộng Nhiên cắn môi dưới, khẽ nói, "Phó Thì Cẩn...... Anh ấy chính là Ansel!"
"Ý em là vị Phó tiên sinh ban nãy là Ansel? Chính là Ansel – nhạc sĩ thần bí khiêm tốn, người sang tác độc lập nổi tiếng?!"
Mai Mộng Nhiên nhỏ giọng đáp, "Đúng là anh ấy."
Ánh mắt người đại diện sâu thẳm, dường như đang tính toán cái gì đó.
Ban đêm, khi y tá đi kiểm tra phòng bệnh, phát hiện bà cụ nằm giường số
mười hai đã ngừng thở, chỉ số sinh tồn bằng không, cô đành thông báo cho cháu gái của bà đến bệnh viện xử lý hậu sự.
Sáng sớm, trong phòng bệnh ầm ỹ, cô gái kia quỳ gối trước giường khóc tê tâm liệt phế, nếu người không biết chuyện trông thấy cảnh này
có lẽ sẽ rơi hai giọt nước mắt đồng tình.
Nhưng dần dần nghe nội dung thì có chỗ không đúng: "Bà già chết bầm, sao bà chết đột ngột như thế, tối hôm qua tôi mới tìm thấy sổ tiết kiệm của bà ở trong hộp bánh trung thu đầu giường, bà còn chưa nói cho tôi
biết mật khẩu mà......"
"Nhất định là có người hại chết bà!" Cô ta hung dữ chỉ vào người bên cạnh, "Nhất định là có người hại chết bà!"
Hộ lý mới tới hoảng sợ trước câu nói tố cáo nghiêm túc đó, vội vàng phủi sạch trách nhiệm, "Cô bé, không thể nói linh tinh!"
"Nhất định là bệnh viện các người hại chết bà tôi!" Cô gái gào lên, mắt đỏ rực, "Hôm qua tôi đến thăm bà, bà vẫn khỏe, sao giờ nói đi thì đi......"
Nghe cô ta nói thế, hộ lý phụ trách chăm sóc bà cụ đứng ra, "Đúng
vậy! Hôm qua cô có tới thăm bà cụ, tôi nghe thấy cô nằng nặc đòi bà cụ
cuốn sổ tiết kiệm trong nhà, bà cụ không chịu cho, cô lớn tiếng mắng bà
cụ, còn rủa bà mau chết chết......"
Cô gái nghiến răng nghiến lợi, "Tôi không nói thế, cô ngậm máu phun người!"
Nghe thấy tin dữ này, trời chưa sáng Mai Nhiễm đã chạy tới, y tá nhỏ giọng kể lại với cô, "Việc này là thật, chúng tôi đều có thể làm chứng. Tối hôm qua khi tôi kiểm
tra phòng bà cụ vẫn khỏe, bà còn hỏi tôi về chị, nói bà rất cảm ơn bác
sĩ Mai tốt bụng......" Cô hơi nghẹn ngào, "Bây giờ nghĩ lại đó giống như là những câu dặn dò trước lúc lâm chung."
Bên kia yên tĩnh một lúc rồi lại ầm ĩ, cuối cùng họ đến phòng theo dõi phòng bệnh.
Qua video, mọi người trông thấy rõ ràng vào lúc hơn bốn giờ đêm, bà cụ
lấy một lọ thuốc ngủ từ dưới gối, đổ hơn nửa lọ ra tay, uống nước rồi
nuốt hết, sau đó bà nằm xuống, trên gương mặt già nua nở nụ cười giải
thoát......
Cô gái không còn gì để nói, trò hề đến đây kết thúc.
"Bà già chết tiệt, bà nói xem, lúc còn sống bà khiến tôi mất mặt xấu hổ, hại tôi bị bạn học coi thường, đã chết còn gây cho tôi thêm phiền
toái, ngày mai là sinh nhật tôi mà phải mặc một cây đen......" Cô gái không phát hiện bên ngoài phòng bệnh có người đứng, âm lượng lúc càng lớn, "Mẹ nó quá xui, bà chết cũng không chọn thời cơ! Đúng là hết nói nổi, vốn dĩ còn muốn lừa bệnh viện một khoản, không ngờ......"
Y tá đứng cửa không nghe nổi nữa, "Lúc sinh tiền, bà cụ hết lòng hết dạ đối xử tốt với nó, kết quả lại rơi vào kết cục này, bà bị chính nó bức tử!"
"Nó mới mấy tuổi chứ, lòng dạ đã ác độc như thế, nếu, nếu không phải...... Tôi rất muốn tát cho nó một cái!"
Mai Nhiễm nãy giờ im lặng nhỏ giọng ngăn cô, "Em đừng xúc động."
Nói xong, cô thả tay y tá ra, chậm rãi đi về phía cô gái kia.
Tiếp theo, một tiếng "chát" vang dội truyền ra từ phòng bệnh.
"Mày đánh tao!? Mày dám đánh tao! Mày là ai, tại sao mày dám tát tao?!"
Mai Nhiễm nhìn cô gái giống như bệnh nhân tâm thần gào lên với mình,
trong đôi mắt để lộ ý lạnh lẽo nghiêng trời lở đất, giọng còn lạnh hơn, "Dựa, vào, cô, không, có, lương, tâm."
Ngoài cửa đã tụ tập nhiều người nghe động tĩnh đến xem náo nhiệt. Cô y
tá chưa hoàn hồn lại từ cảnh tượng đó, nhìn Mai Nhiễm đi ra, cô ngơ ngác gọi một tiếng, "Bác sĩ Mai."
Mai Nhiễm không nhìn cô, nhanh chóng lướt qua đám đông, đi đến chỗ rẽ, hai giọt nước mắt mạnh mẽ cuối cùng rời khỏi hốc mắt.
Dựa vào cái gì!?
Dựa vào cái gì tôi phí hết tâm huyết vất vả lắm mới cứu được bệnh nhân, thế mà bị cô ta phá hỏng tất cả?
Dựa vào cái gì tôi đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn không níu kéo được mạng sống một người!
Tin "bác sĩ đánh người" lan truyền huyên náo trong bệnh viên, trời bắt
đầu có mưa giống như nước mắt người đưa tang, đứt quãng, trời đen sì.
Phó Thì Cẩn lái xe trong màn mưa, đi ngang qua đoan đường gần bệnh viện
Nhân Dân đúng lúc bị kẹt xe. Anh lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy
trên bậc thang một tòa nhà ngay cạnh trạm dừng xe bus, bác sĩ Mai
mấy ngày hôm trước còn nhiều lần dặn anh không được uống rượu, giờ phút
này cô đang ôm chai rượu, quang minh chính đại uống say.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT