Đại viện nhà họ Dư tọa lạc tại con phố cũ nằm sâu bên trong Tân Nam, ánh nắng mùa thu nhàn nhạt trải trên bức tường đỏ lợp ngói, đúng phong cách cổ xưa yên tĩnh. Sau trận mưa đêm qua, bên trong đình viện có một lớp sương mỏng, mùi hoa quế thơm nồng quấn quýt với màn mưa bay bay, ngẫu nhiên có gió thổi đến, nhẹ nhàng thổi một cái sương mù đã tan đi, mùi hương cũng bay theo gió ra con hẻm nhỏ dài mười dặm.

Mai Nhiễm dừng lại trước một cánh cửa gỗ, cô mặc quần lụa màu xanh nhạt, khuôn mặt điềm tĩnh giống như dòng núi mát lành trong núi, cô quay đầu lại, “Phó tiên sinh, hình như anh có vẻ hồi hộp?”

Gương mặt tuấn tú của người đàn ông nhanh chóng hiện lên một tia khác thường, tay đặt bên môi ho nhẹ một tiếng.

Không phải đâu? Thật sự bị cô đoán trúng?

Mai Nhiễm tiến lên từng bước đến gần anh, sau đó vòng hai tay qua cổ anh, cô cười đôi mắt cong cong, “Đâu phải lần đầu tiên anh gặp ba em.”

Sao giống nhau chứ? Lần trước anh hỗ trợ tiến hành giám định đồ cổ, xem như nửa công nửa tư, nhưng lúc này, anh đến bằng một thân phận khác.

Tuy rằng trước khi đến đây dì từng dặn dò, cấp bậc lễ nghĩa đã chuẩn bị tốt, cũng không biết vì sao, trong lòng Phó Thì Cẩn vẫn thấy lo lắng, đây là cảm xúc mà chưa bao giờ có.

Có lẽ vì trong lòng không chắc chắn.

Dù sao thứ anh muốn lấy là hòn ngọc quý duy nhất trên tay người đàn ông ấy.

Suy bụng ta ra bụng người, nếu tương lai con gái anh cũng dẫn người đàn ông khác đến trước mặt mình…… Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó anh đã thấy không chấp nhận nổi. Sau khi xem ảnh chụp trước đây của Mai Nhiễm ở chỗ ông cụ, tối hôm qua Phó Thì Cẩn không ngủ ngon giấc, trong đầu cứ quanh quẩn ý nghĩ, nếu tương lai có con gái với cô ấy, không biết con bé sẽ như thế nào?

Nghĩ đến một cô bé có vài phần giống cô mềm mại kêu chính mình “Ba ba”, trong lòng anh đã hóa thành một hồ nước, hận không thể lập tức đến hừng đông, hận không thể…… lập tức có đứa con với cô.

Trong lúc thất thần, đôi môi mềm mại của cô gái đã nhẹ nhàng dán lên, Phó Thì Cẩn đầu tiên ngẩn ngơ, rất nhanh đảo khách thành chủ, ôm eo cô dán sát vào người mình. Có điều anh không dám hôn quá sâu. Lát nữa cần phải đi gặp nhạc phụ tương lai, anh sợ để lại ấn tượng không tốt.

Nhưng mà vẫn để lại dấu vết: Mỗi lần anh hôn cô, trong đôi mắt cô luôn nổi lên làn sóng mơ mơ màng màng.

Phó Thì Cẩn ngẫm nghĩ, lấy điện thoại từ trong túi, mở Weibo để cô xem.

Mai Nhiễm nhanh chóng nhìn thấy bên dưới khung “tôi đã like” chỉ có một nội dung, đúng là weibo ngày hôm qua “Hội fan toàn cầu của Phó Thì Cẩn” chuyển tiếp “Gió đêm thổi” và ghi kèm câu [phương bắc có giai nhân].

Anh ấn thích? Anh thích cái gì chứ?

Người đàn ông hình như nhận ra tâm tư cô, trong giọng nói để lộ ý cười, “Nhiễm Nhiễm, thực ra không phải anh làm.”

Chẳng lẽ là……

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Mai Nhiễm đột nhiên mở to mắt, cơn sóng hiền hòa mơ màng giống như bị phản chiếu ánh nắng ấm áp, một lần nữa để lộ lớp nền thuần khiết.

Hôm qua cô dùng điện thoại của anh chơi trò chơi, cũng ấn vào xem cái Weibo kia, hẳn là lúc cô ấn thoát không cẩn thận ấn vào nút đó.

Cô thật sự ấn like weibo buồn nôn “ca ngợi” bản thân, hơn nữa còn dùng tài khoản Weibo của anh! Chắc đám fan bên dưới lại bắt đầu một vòng hò hét thét gào mới nhỉ?

“Anh nhanh chóng hủy bỏ đi!”

Mai Nhiễm định giật lấy di động, không ngờ anh giơ nó lên cao, anh cao như vậy cô kiễng mũi chân cũng không với tới, chỉ có thể vịn vai anh bật lên.

Phó Thì Cẩn chịu đựng bộ phận mềm mại nhất trên cơ thể cô ma sát trước ngực, hô hấp có phần nặng nề, cầm tay cô, kiên định bày tỏ lập trường, “Đối với lời bình luận khách quan, chúng ta phải có sự tôn trọng cơ bản.”

Anh chuẩn bị vẫn tóm chặt nhược điểm nhỏ bé này trong tay phải không?

“Nhiễm Nhiễm,” Anh bỗng nhiên cúi người xuống, hơi thở ấm áp lại gần, anh chủ động đặt điện thoại trong tay cô, “Nhớ kỹ, em hủy bỏ một lần, anh sẽ ấn lại một lần.”

“Phó, Thì, Cẩn!”

Lúc này, trong phòng truyền tới một giọng nói chất phác, “Tưởng Tưởng, con nói chuyện với ai ở bên ngoài thế? Sao chưa vào?”

Hai người đối diện nhau, biểu cảm thật sự không thể dùng lời nói mà hình dung được.

Quá chú tâm gây sự, sao họ quên béng bên trong có một nhân vật quan trọng chứ?

Mai Nhiễm đi phía trước, Phó Thì Cẩn nắm chặt tay rồi buông lỏng, cũng đi vào theo.

Mai Hồng Viễn đến lúc bình minh, nghỉ ngơi trên giường một tiếng mới khôi phục tinh thần, sau khi nói chuyện với ông cụ, ông cụ muốn đi đánh Thái Cực quyền, ông dứt khoát chợp mắt thêm một lúc, khi nửa ngủ nửa tỉnh chợt nghe thấy tiếng con gái.

“Ba ba.”

Tiếng nói kia chậm rãi rõ ràng, Mai Hồng Viễn ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy con gái đang mỉm cười đứng ở cửa, ông xoa xoa huyệt Thái Dương, “Buổi sáng trời lạnh, sao con không mặc thêm áo khoác?”

Ánh mặt trời theo cửa gỗ mở một nửa xuyên vào trong, một bóng người cao ráo cũng bước vào theo, Mai Hồng Viễn híp mắt thấy rõ người đến, ánh mắt lộ ra vài phần ngạc nhiên, “Thì Cẩn, sao cháu cũng đến đây?”

“Ba à,” Mai Nhiễm nắm tay anh, hai người cùng đi đến trước mặt Mai Hồng Viễn, cô lộ ra thần thái con gái rượu chỉ có trước mặt cha mình, “Con dẫn bạn trai đến cho ba gặp.”

Mai Hồng Viễn hiếm khi sững sờ vài giây mới phản ứng lại, “Ngồi đi.”

Ông nhìn về phía con gái, “Tưởng Tưởng, sao phía trước con không nói qua với ba một tiếng?” Hại ông không chuẩn bị tâm lý chút nào.

Có điều cũng may hai người cha vợ con rể tương lai đều bình tĩnh đối mặt, nhanh chóng ngồi xuống rồi chuyện trò vui vẻ, Mai Nhiễm ngồi bên cạnh nghe hai người nói chuyện, trong lòng ngọt ngào.

“Tưởng Tưởng, con đi pha một ấm trà lại đây.” Mai Hồng Viễn đột nhiên nói.

Đang nói tại sao lại sai cô đi? Chẳng lẽ điều kế tiếp là thứ cô không được nghe à?

Mai Nhiễm đứng lên, nhìn thoáng qua người đàn ông đối diện, ánh mắt kia thật sự là ẩn giấu rất nhiều tình ý.

Mai Hồng Viễn ho nhẹ một tiếng, “Đi nhanh về nhanh.”

Cô có phần không tình nguyện bước ra ngoài, vốn định đứng bên ngoài cửa nghe lén, ai ngờ ánh mặt trời đã khắc trắng trợn bóng dáng cô lên trên, tiết lộ hành tung của cô, nên cô mới từ bỏ.

Chờ khi trở về, hai người trong phòng đã bắt đầu nói đến phương diện đồ cổ, hơn nữa vẻ mặt cả hai đều bình tĩnh, Mai Nhiễm thoáng yên lòng.

Cô thật lòng hy vọng người mình thích cũng được người cha mình tôn kính nhất tán thành.

Mai Hồng Viễn uống một ngụm trà, cười nói, “Bác nghe lão Lưu nói, buổi đấu giá mùa thu Hongkong lần này, Mai Nhiễm đi cùng với cháu?”

Lão Lưu, chú Chương à? Mai Nhiễm nghĩ rằng, không phải mấy chữ “Vị hôn thê” cũng lọt đến tai cha rồi chứ?

Phó Thì Cẩn nhận tách trà nói, “Đúng vậy.”

Mai Nhiễm: “Ba à, trà này uống ngon không?”

Hai người đàn ông đồng thời: “……”

Trông thấy dáng vẻ con gái xoắn xuýt, dù sao lời nên nói đã nói xong, Mai Hồng Viễn buông chén trà, “Hai đứa ra ngoài trước đi, ba hơi mệt, ba muốn nghỉ ngơi một lúc.”

Mai Nhiễm như trút được gánh nặng, nhanh chóng lôi kéo Phó Thì Cẩn đi ra ngoài, cả quãng đường tra hỏi đến cùng cha nói với anh những gì, nhưng con người này giữ kín như bưng, giấu giếm cẩn thận, khiến trong lòng cô càng ngày càng ngứa ngáy.

Nếm qua cơm trưa, Phó Thì Cẩn lại bị ông cụ Dư lôi ra phía sau viện ngắm hoa, Mai Nhiễm cùng với Dư Thanh ngồi dưới mái hiên nhà một bên phơi nắng một bên nói chuyện phiếm. Chưa nói được mấy phút, Dư Thanh nhận được một cú điện thoại, lập tức nhảy dựng lên như thỏ bị xù lông, ôm di động trở về phòng.

Tại sao cô cảm giác mỗi người đều thần bí thế nhỉ?

Mai Nhiễm than nhẹ một hơi, vốn dĩ cô định về viện của mình nghỉ trưa, không hiểu tại sao bước chân đi về hướng ngược lại, cô đẩy nhẹ cửa gỗ ra rồi bước vào.

Mai Hồng Viễn ngủ rất say, hô hấp đều đều, cô đến gần giường, một góc chăn mỏng rơi ra, trước ngực ông lơ đãng lộ ra một góc hơi vàng, Mai Nhiễm tò mò rút một cái.

Không rút ra được.

Thử rút lại.

Mai Hồng Viễn mở mắt, bình tĩnh nhìn cô một cái, tầm mắt rơi xuống cánh tay cô buông thõng, lập tức buông tay ra, giọng cưng chiều nói, “Lại nghịch ngợm.”

Mai Nhiễm rút được thứ ông nắm trong tay, hóa ra là ảnh của mẹ, giống tấm ảnh trên tấm bia như đúc, chẳng qua mép tấm ảnh hơi quăn, chứng tỏ thường xuyên được lật xem.

Bất kể đi đâu, cha luôn mang theo ảnh mẹ bên mình, việc này Mai Nhiễm luôn biết, cô ngẩng đầu lên nhìn.

“Ba ba……”

Đây là lần đầu tiên cô thấy viền mắt ông đỏ lên trước mặt mình, trong lòng Mai Nhiễm đau xót, không nhịn được, một giọt lệ rơi xuống.

“Khóc cái gì?” Mai Hồng Viễn vỗ nhẹ sau lưng cô, “Đây là ba vui mừng, ban nãy ba lại mơ thấy mẹ con, ba còn nhắc với bà ấy về chuyện của con, bà ấy biết con có bạn trai, con không biết bà ấy cười vui vẻ cỡ nào đâu.”

Mai Nhiễm càng khóc không ngừng được, nước mắt giống như vòi nước đã mở chảy rầm rầm, Mai Hồng Viễn kiên nhẫn trấn an, để cô vùi đầu trong ngực mình khóc.

“Ba à, sau này con vẫn ở bên cạnh ba, ở cùng ba có được không?”

Sau khi mẹ qua đời, ba không tái hôn, thậm chí không có suy nghĩ đi tìm một người bầu bạn. Mai Nhiễm biết không ai có thể thay thế được vị trí của mẹ trong lòng ông, nhưng bao năm qua mỗi lần thấy ông cô đơn lẻ bóng, sinh bệnh cũng không có người biết nóng biết lạnh bầu bạn bên cạnh, cô cũng từng nói bóng nói gió hỏi.

Cô nhớ rõ lúc ấy trong mắt người đàn ông từ trước đến nay bình thản, nội liễm tràn đầy cô đơn, “Tưởng Tưởng, con biết không? Mẹ con đi rồi, quãng đời còn lại của ba héo rũ một nửa.”

Cô biết lời ông chưa nói hết: Con là nửa cuộc đời khác của ba.

Vì thế cô chưa từng hỏi lại.

“Đã lớn ngần này rồi,” Mai Hồng Viễn cười rút khăn tay từ đầu giường lau nước mắt cho cô, “Còn khóc như đứa bé vậy,” Ông véo nhẹ mũi cô, “Lời này làm cho Thì Cẩn nghe thấy, thằng bé còn không sốt ruột hơn cả ba? Bây giờ thể lực của ba không thể so sánh với trước đây, nếu đánh nhau không chiếm thế thượng phong đâu, con phải nghĩ cho ba chứ.”

Mai Nhiễm bị trêu chọc “xì” một tiếng nở nụ cười, “Anh ấy không làm vậy đâu.”

“Đã biết,” Mai Hồng Viễn nói, “Bây giờ con ấy à, trong lòng toàn là thằng bé.” Ông lại than nhẹ, “Con gái lớn, nửa điểm cũng không……”

“Ba ba.” Mai Nhiễm nói khẽ.

Mai Hồng Viễn nắm bả vai cô, “Con có thể tìm được người đàn ông tốt như vậy, thật sự ba được an ủi rất nhiều.”

Bao năm qua từng nhìn vô số người, làm sao ông không nhìn ra cái nào là lừa gạt, giả dối? Ông nhìn ra cậu thanh niên này thật lòng với con gái ông, nhưng không ngờ đi xa đến vậy.

“Ba ba,” Mai Nhiễm ngẩng đầu, “Buổi chiều không có chuyện gì, chúng ta về nhà mẹ xem nhé.”

Cô nói là nhà mẹ đẻ của mẹ cô Mộc Dung, ngay tại bờ sông bên kia, đi qua mất khoảng 10 phút. Có điều sau khi cả nhà cậu đến Canada định cư, căn phòng đã để không, nhưng mà hàng năm Mai Hồng Viễn đều gọi người ta đến đây sửa chữa, dù sao bên trong chứa đầy hồi ức giữa ông và vợ.

Trong viện lá rụng đầy sân, góc sáng sủa cũng mọc đầy rêu xanh, Mai Nhiễm đứng bên cạnh xích đu, quay đầu nở nụ cười, “Con nhớ rõ trước đây từng bị ngã ngay tại nơi này.”

“Ừm.” Mai Hồng Viễn cũng hồi tưởng, “Đó là năm con ba tuổi, lúc ấy con còn gãy một cái răng cửa, mẹ con dỗ con cả buổi chiều mà không nín, sốt ruột đến mức rơi nước mắt. Ba tay trái ôm một người, tay phải ôm người kia, cả cái áo sơmi bị hai mẹ con khóc ướt đẫm……”

Mai Nhiễm xấu hổ, ôm lấy cánh tay ông, “Cha con mình sang cả nơi khác xem nhé.”

Tuy có người sẽ đúng giờ đến quét dọn, nhưng trong phòng luôn tỏa ra mùi nấm mốc, mấy lọ ho trên bàn cũng được phủ một lớp bụi mỏng. Hai người đứng trước nhà chính rồi đi một vòng, vừa đi vừa tán gẫu, không biết thế nào lại nhắc tới Mai Mộng Nhiên.

“Gần đây con bé không đến làm phiền con chứ?”

Nhớ tới lúc ở Hongkong, Mai Nhiễm lắc đầu, “Không có.”

“Vậy là tốt rồi.” Mai Hồng Viễn gật đầu, dắt cô vượt qua một bậc cửa, “Chúng ta trở về đi.”

Mai Mộng Nhiên đương nhiên không đến làm phiền, bởi vì lúc này cô đang bị một phiền phức lớn cuốn lấy.

Gần đây Ngô Ngọc Uyển gầy đi rất nhiều, cằm cũng biến thành nhòn nhọn, cặp mắt kia có vẻ vô cùng đáng sợ.

“Nhiên Nhiên, mẹ có chuyện quan trọng muốn tìm con.”

Mai Mộng Nhiên cười lạnh, “Lại là đòi tiền chứ gì? Bà thật sự coi tôi là ATM hả? Nói cho bà biết, lúc này, bà đừng có mơ!”

“Nhiên Nhiên, mẹ bị bệnh.”

Lúc này Mai Mộng Nhiên mới phát hiện điểm khác thường của bà ta, rõ ràng vừa mới sang mùa thu, thời tiết chưa đến mức quá lạnh, bà ta lại mặc áo khoác thật dày, trên trán chi chit mồ hôi.

Giọng cô căng thẳng, “Bà làm sao vậy?”

Ngô Ngọc Uyển không trả lời, sau một lúc lâu mới nói, “Mẹ cần một khoản tiền chữa bệnh. Nhiên Nhiên, con sẽ không đến mức trơ mắt nhìn người mẹ đẻ ra mình bởi vì không có tiền chữa bệnh mà chết chứ?”

“Tiền lúc trước đưa cho bà đâu?”

“Bị người ta lấy hết.” Ngô Ngọc Uyển cắn răng, “Cái tên đáng chém trăm nhát kia không chừa lại đồng nào!”

“Bà lấy tiền tôi đưa cho bà dưỡng già cho gã đàn ông lang chạ, ngược lại bị cắn một ngụm,” Mai Mộng Nhiên hừ lạnh, “Sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn làm thế?”

Trong lòng cô bốc lên một cơn vui sướng vặn vẹo.

“Nhiên Nhiên,” Ngô Ngọc Uyển lau nước mắt, đột nhiên quỳ xuống, “Là mẹ đã sai rồi. Trước đây mẹ không nên đối xử như thế với con!” Bà hung hăng tát vài cái vào mặt mình, “Mẹ thực sự xin lỗi con…… Trên đời này mẹ chỉ có một người thân là con thôi!”

Dù sao cũng là người phụ nữ cho mình sinh mệnh, hơn nữa lại có ý hối cải, trái tim Mai Mộng Nhiên không cứng rắn đến mức không nhận máu mủ, nhưng cô không cam lòng luôn bị bà ta uy hiếp.

“Tiền tôi có thể cho bà, nhưng tôi có điều kiện, tất cả ảnh chụp quá khứ trong tay bà đều phải giao cho tôi.”

“Có thể, có thể!” Ngô Ngọc Uyển liên thanh đáp.

Mai Mộng Nhiên tự cho là giải quyết được phiền phức này, tâm trạng sung sướng tiếp tục luyện hát. Trận chung kết [Ca sĩ giỏi Trung Quốc] sắp tới, cô phải lấy được thành tích tốt!

Đầu kia, Ngô Ngọc Uyển vừa ra ngoài đã rơi vào vòng tay ôm ấp của một gã đàn ông, gã ta gấp gáp hỏi, “Tiền tới tay chưa?”

“Được được, biện pháp anh nghĩ ra quả là dùng được, quả nhiên con nhóc kia bị lừa.” Bà ta chọc vào ngực gã, “Đêm nay đi đâu ăn chơi?”

Gần đây Ngô Ngọc Uyển quả thật có chút không thoải mái, thường xuyên đổ mồ hôi lạnh, ban đêm cũng thường xuyên mất ngủ, nhưng hồi còn trẻ bà ta ở trong núi cũng không ít bệnh, vì thế bà ta không để ý nhiều, chỉ tùy tiện mua ít thuốc ở hiệu thuốc để uống.

“Khậc khậc khậc!” Gã đàn ông kia cười, “Cũng không nhìn xem anh là ai!”

Lúc này, Mai Nhiễm đang kéo tay cha chậm rãi tản bộ trên bờ sông, cách đó không xa bác bán đồ chơi làm bằng đường đang bị mấy đứa nhóc mới tan học vây quanh, bọn trẻ lưng đeo cặp sách, xì xà xì xầm chọn hình.

Bỗng nhiên, một ánh sáng lóe lên trước mắt, cô ngạc nhiên quay đầu lại.

“Sao vậy?” Mai Hồng Viễn hỏi.

Dưới bầu trời xanh thăm thẳm bình yên, Mai Nhiễm lắc đầu, “Không có việc gì.”

Hai người tiếp tục đi về phía trước.

Sau khi họ đi khuất, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, trên cổ đeo máy ảnh màu đen núp trong con hẻm nhỏ đi ra. Anh ta nhìn thoáng qua bức ảnh vừa chụp được, khóe miệng từ từ lộ ra một nụ cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play