Thời điểm hai người trở lại thành phố A đã là mười giờ sáng. Mặc dù Phó Thì Cẩn đã hết sốt, nhưng sắc mặt anh không tốt lắm, trên trán có một lớp mồ hôi mỏng, chắc là bệnh đau nửa đầu lại tái phát.

Hôm nay Mai Nhiễm trực tối, cho nên cô định về nhà trước. Giờ thấy anh thế này, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, “Anh lên nhà cùng tôi trước đi, trong nhà tôi có dụng cụ châm cứu, có thể châm cứu cho anh.”

Phó Thì Cẩn không từ chối, cùng cô bước lên lầu.

Từ trước tới nay, Mai Nhiễm có một bảo vật “hộp cửu châm” không dễ để lộ trước mặt người khác. Đây là món quà cha tìm đủ mọi cách mua lại từ tay người khác mua để đưa của cô.

Xưa có truyền thuyết “Phục Hy chế cửu châm”, đương nhiên, phát triển đến bây giờ đã có sự thay đổi nhất định.

Cửu châm, tức là: Sàm châm, Viên châm, Đề châm, Phong châm, Phi châm, Viên lợi châm, Hào châm, Trường châm và Đại châm.

Trong đó, ở giữa của Phong Châm to và dài hơn, hai đầu nhỏ và ngắn, đầu châm hơi cong lại, mũi châm rất sắc nên có tên như thế. Châm này có tác dụng lưu thông cơ bắp, lưu thông máu, giúp giảm đau, là châm chuyên dùng để điều trị đau nửa đầu.

Mai Nhiễm rửa sạch tay, lấy châm ra, dùng rượu sát trùng qua. Nhớ tới một điều, cô quay đầu nói, “Anh cởi đồ trước đã.”

Người đàn ông hứng thú nhìn cô một cái, “Toàn bộ sao?”

“Không cần, “ Mai Nhiễm nhỏ giọng nói, “Chỉ cần cởi áo.”

Động tác của anh rất chậm, cởi từng nút áo một từ trên xuống dưới. Mai Nhiễm kiên nhẫn chờ bên cạnh, cố gắng không để anh nhận ra hô hấp của mình có phần khác thường. Nhưng mà, dư quang nơi khóe mắt cô khó tránh khỏi nhìn thấy cơ bắp rắn rỏi dưới lớp áo sơ mi trắng, cô không nhịn được nuốt nước miếng.

“Có đau không?” Phó Thì Cẩn không lo lắng vấn đề đau hay không đau. Anh chỉ muốn ở phía sau, ở khoảng cách mà bản thân mình cách cô gần trong gang tấc, để trò chuyện cùng cô.

“Không đau, “ Mai Nhiễm nói, “Chỉ cần anh phối hợp với tôi.”

Tay cô rất thành thạo, lấy tay trái, ngón trỏ và ngón giữa giữ chặt huyệt vị, tay phải cầm châm nhanh chóng đâm vào. Phó Thì Cẩn chỉ cảm thấy từ đầu ngón tay cô hơi lạnh tỏa ra cảm giác tê dại, toàn thân thoải mái kỳ lạ, ngay cả cơn đau đầu cũng giảm bớt không ít.

Mai Nhiễm lấy miếng bông tiêu độc đặt ở huyệt vị một lúc, sau đó một lần nữa tiêu độc cho châm, “Tốt lắm.”

Hồi lâu không lấy lời đáp lại, Mai Nhiễm ngạc nhiên ngẩng đầu xem. Hóa ra anh đã ngủ thiếp đi, cô đi rửa tay, vào trong phòng lấy ra một cái chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp lên người anh.

Xem thời gian, còn kịp ra ngoài mua đồ ăn, Mai Nhiễm lấy ví và chìa khóa rồi ra khỏi cửa. Gần tiểu khu cô ở có một siêu thị cỡ lớn.

Nửa giờ sau, Mai Nhiễm mua về nguyên liệu nấu ăn và hoa quả. Phó Thì Cẩn vẫn đang ngủ, thân hình cao lớn hơi co lại trên ghế sa lon, hô hấp so bình thản hơn lúc trước rất nhiều, cô liếc mắt một cái rồi vào bếp nấu cơm. Cô nhớ rõ mình còn nợ anh hai bữa cơm, xem ra hôm nay có thể giảm bớt một nửa.

Mai Nhiễm lấy thìa nếm một ngụm canh, cảm giác cũng không tệ lắm. Khi đang chuẩn bị tắt bếp, dư quang thoáng nhìn thấy một bóng người đứng tựa vào cửa.

Người đàn ông dựa vào cạnh cửa, không biết nhìn bao lâu, khi ánh mắt giao nhau với cô, anh khẽ cong khóe môi, “Em nấu gì thế, thơm quá.” Giọng điệu tự nhiên như người chồng vừa tan làm trở về hỏi bà xã đang bận rộn trong bếp.

Mai Nhiễm cũng có cảm giác này, bên tai lại nóng lên, thu hồi tầm mắt, “Rất thơm thì chắc là canh gà nhân sâm, anh cứ ra ngoài trước, sắp ăn cơm rồi.”

Hai người ngồi đối diện trên bàn cơm, Mai Nhiễm uống một ngụm canh, nhớ tới điều gì bèn nhắc nhở, “Ngoại trừ việc không thể uống rượu, trà và cà phê, ẩm thực cũng cần chú ý ăn thanh đạm. Lần trước tôi đã viết cho dì anh mấy bài dược thiện, bổ trợ với phương thuốc tôi kê trước đây, dùng kết hợp cả hai, chắc là sẽ có kết quả tốt.”

Lúc ăn cơm cô không hề quên thân phận bác sĩ của mình, Phó Thì Cẩn cười nói, “Còn điều gì cần chú ý nữa không?”

“Giữ tâm tình bình thản, tiến hành vận động vừa phải, cố gắng không cần vận động quá sức……”

“Ví dụ?”

“Ví dụ cái gì?” Mai Nhiễm tò mò.

“Như thế nào là vận động quá sức?”

Mai Nhiễm thật sự suy ngẫm, “Cái này rất khó định nghĩa, tùy theo cơ địa mỗi người. Trên cơ bản có thể làm cho nhịp tim vượt qua 120, hô hấp tăng vọt đều tính là vận động quá sức.”

“Vận động trên giường có tính không?”

“Hả?” Hai mắt Mai Nhiễm trợn tròn, trời ạ! Là loại vận động trên giường mà cô nghĩ ư?

Vẻ bình thản và trầm tĩnh trong mắt người đàn ông xác nhận phán đoán của cô. Không hiểu vì sao trong giây phút ấy trái tim cô như rớt xuống vực thẳm, còn bị bao bọc trong dòng nước lạnh lẽo.

Mai Nhiễm khó khăn vùng vẫy để thoát khỏi sự mất mát đó, cô miễn cưỡng mỉm cười, “Mức độ thích hợp cho phép.”

“Vậy là tốt rồi, “ Phó Thì Cẩn dường như rất vừa lòng với đáp án này, “Tôi không hy vọng vì vậy làm người phụ nữ tôi yêu nhất bị oan ức.”

Mai Nhiễm gắp một miếng thịt kho hạt dẻ bỏ vào trong miệng, vị như ăn sáp.

Phụ, nữ, tôi, yêu.

Hóa ra trên cái thế giới này thật sự có người con gái may mắn đến vậy.

“Chắc chắn bạn gái anh vô cùng hạnh phúc.”

“Tôi chưa có bạn gái.”

Hả? Mai Nhiễm nghi ngờ bản thân nghe lầm, theo bản năng hỏi, “Vì sao?”

“Trên thực tế, tôi luôn đợi một người.”

Một đôi mắt màu nâu sâu như biển hồ, lúc này hiện ra vẻ cô đơn và ảm đạm, khiến trái tim Mai Nhiễm như có cơn đau thắt lại.

Cô không dám hỏi tiếp.

Song anh vẫn từng bước ép sát, “Nhiễm Nhiễm, cùng là phụ nữ, nếu là em, nếu có một người đàn ông chưa từng gặp mặt nói thích em, thậm chí muốn cùng cô đi tiếp quãng đời còn lại, em sẽ có phản ứng như thế nào?”

Thời gian giống như bị người đột nhiên ấn nút tạm dừng, trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.

“Tôi…… Tôi không biết……”

Khuôn mặt Mai Nhiễm bình tĩnh, nhưng trong lòng đã cuộn trào từng cơn sóng, dưới gầm bàn mười ngón quấn quít lấy nhau, đến cả việc hít thở cũng rối bời. May mắn, đúng lúc có cuộc điện thoại cứu vớt cô.

“Thì Cẩn à, không phải cháu nói sáng hôm nay sẽ về sao, giờ cháu đi đến đâu rồi?”

“Dì à, “ Phó Thì Cẩn cầm di động, tầm mắt vẫn dừng ở người đối diện, “Cháu đã đến thành phố A, giờ cháu đang ở nhà bác sĩ Mai.”

Đầu kia truyền đến từng “ồ ồ ồ” đấy ý vị, đến Mai Nhiễm cũng nghe rất rõ, cho nên cơn rung động trong lòng kia càng mãnh liệt hơn.

“Cái đó, ôi chao, Lão Dương có việc gấp đột xuất, chắc là không thể đi đón cháu. Cháu nhờ bác sĩ Mai giúp đỡ cháu một buổi chiều nhé!”

Phó Thì Cẩn bất đắc dĩ xoa mi tâm, “Như vậy làm phiền cô ấy.”

“Cháu đưa điện thoại cho cô ấy, để bà nói với cô ấy!” Bà cụ hào sảng hét.

Mai Nhiễm vội vàng nói, “Bà ơi, không phiền, không phiền đâu ạ.”

“Thế là được rồi, “ Bà cụ cười khục khục, “Cứ như vậy đi, bà đi ngủ trưa một lúc.”

“Chiều nay cô có bận chuyện gì không?”

Mai Nhiễm suy nghĩ, “Hình như có một phần báo cáo nghiên cứu chữa bệnh tôi chưa viết, buổi tối cần nộp. Còn anh?”

“Chỗ cô có phòng khách không?” Anh nhìn xung quanh một vòng.

“Chỉ có một gian thư phòng, có điều, “ Mai Nhiễm hơi chần chờ, “Không có giường.” Cô xem sắc mặt anh lộ ra vẻ tiều tụy, từ “có điều” lại lộn trở về, “Nếu anh không chê có thể ngủ ở giường tôi, có chăn đệm và ga mới, như thế này đi cơm nước xong, tôi thay cho anh.”

“Được.”

Mai Nhiễm: “……”

Anh đáp nhanh gọn như thế, ngược lại có vẻ cô có một ít “tâm tư không thuần khiết”.

Một giờ sau, Mai Nhiễm ngồi trước bàn máy vi tính, dưới góc phải trên biểu tượng mạng hiện lên một dấu chấm than màu đỏ, thể hiện không thể kết nối internet, cô quên tính ngày, than nhẹ một hơi. Chắc là cô chưa nộp tiền nên bị cắt mạng.

Quên đi, cô nhún nhún vai, cứ viết xong báo cáo trước, copy vào USB, lúc đi trực tối cô dùng máy tính ở văn phòng gửi đi.

Phó Thì Cẩn nằm trên giường, gối đầu vẫn còn mùi của cô, giống như ánh mặt trời ấm áp và tươi đẹp. Chưa bao giờ anh nghĩ tới, sẽ có một ngày ở gần cô đến vậy, gần đến mức cô ở ngay trước mắt, vươn tay là chạm đến.

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ bàn phím rất nhỏ, khi thì rất nhanh, lúc lại tạm dừng hồi lâu. Giữa lúc đó càng lúc anh càng buồn ngủ, nghiêng đầu ngủ thiếp đi.

Có cơn gió nhẹ thổi qua cửa sổ sát đất kéo lên tấm rèm, lay động trong căn phòng yên bình.

Cách một cách cửa, hai trái tim mềm mại mà đầy nhiệt huyết.

Trước khi đi trực, Mai Nhiễm cố tình tắm qua, nhưng sau khi kiểm tra phòng quay về, trên người cô đã toát ra một lớp mồ hôi.

Cô trợ lý nhỏ bật cái quạt nhỏ tự động trên bàn, phùng má than thở, “Nóng quá, nóng quá! Sư tỷ à, chị nói xem, sao trùng hợp thế chứ, lúc này lại hỏng điều hỏa, trời nóng như vậy, chết mất!”

Mai Nhiễm dùng khăn tay lau mồ hôi trên cổ, lại buộc lại mái tóc, sau đó nhìn về phía cô, “Lòng yên tĩnh tự nhiên sẽ mát.”

Điền Điềm ngửa đầu kêu rên một tiếng, “Làm sao em yên tĩnh được?” Cả người cô giống như một cái vòi nước đã mở, không ngừng có nước chảy ra từ lỗ chân lông, ngay cả cầm di động chơi cũng phải cẩn thận lót một tờ giấy.

Mai Nhiễm cười, mở máy tính, gửi báo cáo đến hòm thư đã chỉ định, chỉ chốc lát sau bên kia có hồi đáp. Đại ý là phương án đã được thông qua, cô cần chuẩn bị thật tốt để tham gia hội thảo nghiên cứu y học kế tiếp.

Hội thảo này tổ chức ở thành phố B, trong vòng bảy ngày. Người tham dự hội thảo đều là bác sĩ nòng cốt của các bệnh viện lớn, bên trên rất coi trọng hội thảo lần này. Lúc trước Mai Nhiễm đã nhận thông báo, cho nên cũng không cảm thấy bất ngờ.

Cô đang chuẩn bị tắt giao diện đi, bỗng nhiên nhớ ra điều gì. Do dự một lúc, cô đăng nhập một hòm thư đã lâu không dùng tới.

Bức thư mới nhất biểu hiện ngày 7 tháng 7 của 7 năm trước, chưa đọc, người gửi là Ansel.

“Aizz!” Bên cạnh truyền đến tiếng cô trợ lý nhỏ thở dài, “Đã bao ngày rồi, ‘Suy Nghĩ Thật Kỹ” này chưa đáp lại nam thần của mình, đau lòng quá……”

Mai Nhiễm chỉ nghe thấy tiếng thở dài kia, mấy lời đằng sau không thể lọt tai. Cô giống như trong nháy mắt bị người ta bắt mấy linh hồn, trong đôi mắt mềm mại đầy nắng kia tràn ngập vẻ khiếp sợ.

MR:

Bởi vì giọng nói mà thích một người, với anh mà nói là một điều vớ vẩn.

Nhưng khi nó thực sự xảy ra trong cuộc sống của anh.

Do dự hồi lâu, anh cảm thấy nên thành thực đối diện với nội tâm của chính mình.

Anh muốn ở bên cạnh em, muốn làm người bạn đồng hành trong cuộc sống của em.

Anh biết điều này quá đường đột

……

Chúng ta có thể gặp mặt một lần không?

Anh nói cho cô bảy ngày để suy nghĩ. Qua thời gian đó, nếu không có câu trả lời thì anh đã biết đáp án của cô.

Anh cho cô bảy ngày, mà cô trực tiếp biến mất bảy năm……

Dòng nước mắt trào dâng trong đôi mắt, hễ động khẽ đã có nhiều bọt sóng nổi lên. Mai Nhiễm hít sâu một hơi, tắt giao diện nhưng không kiềm chế nổi cơn rung động sâu thẳm nơi đáy lòng.

Đêm nay, ở phòng trực ban, Mai Nhiễm vượt qua một đêm dài đằng đẵng không ngủ. Mà ở một nơi khác trong thành phố, đồng dạng có một linh hồn sốt ruột không thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play