Những thông tin thu được quá sốc, tuy Thu Xích Tây bình thường vẫn
dùng vẻ mặt thản nhiên che dấu cảm xúc nhưng lúc này cũng khó giữ được
sự bình thản. Thu Xích Tây cúi đầu nhìn bàn tay run rẩy của mình, tại
sao lại là thế này…
“A Thu, sắp tới cậu không đi học nữa sao?” người đối diện cô vẫn đang lo lắng sốt ruột, thận trọng dò hỏi.
Việc cô đã quyết định làm thì tất nhiên không thay đổi, không có ý
nghĩa gì khi cứ ở lại trường. Có điều lúc này Thu Xích Tây lại không dám ngẩng lên nhìn đôi mắt người đối diện.
“Vậy… sau này có thể tới gặp A Thu không?” Ninh Cảnh Trần khó chịu
muốn chết, cũng hối hận muốn chết. Vừa rồi anh bốc đồng, cái gì cũng nói ra hết, nhìn biểu hiện của A Thu cũng không phải là điều anh mong muốn. Ninh Cảnh Trần đến gần Thu Xích Tây, đôi mắt trong trẻo đã đong đầy
nước mắt, bất kỳ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Thu Xích Tây lui về sau vài bước mới ngẩng đầu, lấy lại bình tĩnh “Cậu muốn tới thì cứ tới”
Khi Ninh Cảnh Trần định nói gì đó, Triệu Long gõ cửa. “Tiểu Thu, các cháu có định đi ra ngoài chơi không?”
Thu Xích Tây xoay người mở cửa, hơi chặn Ninh Cảnh Trần sau lưng,
không muốn để Triệu Long nhìn thấy Ninh Cảnh Trần đang đỏ hoe mắt.
“Có gì không chú Triệu?”
Triệu Long mặc tạp dề, trên tay dính bột mì “Nếu cháu ra ngoài, lúc về nhớ mua ít lá bạc hà cho chú”
“Dạ được ạ” Thu Xích Tây đóng cửa, đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
Ninh Cảnh Trần vẫn nhìn cô chăm chăm, trái tim đập dữ dội, vẻ mặt
càng thêm ấm ức, người khác nhìn là biết ngay suy nghĩ của anh.
“Không phải cậu muốn đi chơi sao? Đi thôi” Thu Xích Tây nói như không có chuyện gì xảy ra.
Ninh Cảnh Trần nhìn thẳng Thu Xích Tây, lát sau chớp chớp mắt, hàng
mi cong đen nhánh, những giọt nước mắt trong suốt lăn trên má, anh làm
như không hay biết, nở nụ cười với Thu Xích Tây.
Thu Xích Tây khó khăn quay đi, muốn mở cửa dẫn Ninh Cảnh Trần ra
ngoài. Nắm lấy tay nắm cửa, Thu Xích Tây chợt nhớ Triệu Long có thể đang ở ngoài phòng khách, đành quay lại nắm tay Ninh Cảnh Trần, đưa cho anh
một cái khăn giấy.
Sau khi ra ngoài, đúng là Triệu Long đã cởi tạp dề ngồi ở phòng khách nhặt đậu que, Chương Minh Hủy đem cái ghế nhỏ ngồi cạnh ông.
Hơn nửa năm qua, Thu Xích Tây được bổ sung dinh dưỡng tốt hơn, lại
đang thời kỳ phát triển nên đã cao lên không ít, gần đến trán Ninh Cảnh
Trần. Khi đi ra ngoài, Triệu Long nhìn qua, hỏi lại Thu Xích Tây có đi
chơi không.
Thu Xích Tây gật đầu, cơ thể vô tình hay cố ý mà che trước Ninh Cảnh
Trần, lúc này anh cúi đầu, Triệu Long cũng không thấy hết mặt anh, cũng
cúi đầu tiếp tục nhặt đậu que.
Tay Thu Xích Tây lành lạnh, thật ra nắm tay cô sẽ không thoải mái
lắm, nhất là trong mùa đông thế này. Nhưng trái tim Ninh Cảnh Trần lại
rất nóng, động tác nhỏ vừa rồi của Thu Xích Tây anh hiểu. Mặc dù trước
đó cô không trả lời, nhưng anh hiểu mình có vị trí đặc biệt. Ninh Cảnh
Trần nghĩ vậy, vừa ra khỏi cửa đã dựa vào vai Thu Xích Tây cọ cọ, đem
nước mắt chùi lên áo khoác Thu Xích Tây.
“….” Thu Xích Tây bị cọ phải quay đầu lại, thấy anh đang cúi đầu, môi nhếch lên, nhìn cực kì oan ức, giống như con mèo nhỏ đang nũng nịu với
chủ nó.
Yếu đuối!
Thu Xích Tây lạnh lùng nghĩ, con trai mà lại yếu ớt như vậy. Nhưng
lúc ánh mắt chuyển qua những ngón tay trắng nõn như ngọc, được cắt tỉa
cẩn thận, trong lòng lại nghĩ anh đúng là kiểu như thế này. Cô cũng nghĩ kiểu con trai nhà giàu là như vậy, đại khái đều yếu đuối vậy.
Khi ra cổng tiểu khu, cả hai vẫn còn nắm tay nhau, Thu Xích Tây vẫy
taxi, nhân cơ hội thả tay ra. Tuy nhiên quý công tử Ninh Cảnh Trần rất
yếu ớt, vừa lên xe đã ôm lấy Thu Xích Tây, giấu nửa mặt vào cổ cô, anh
thì thầm bên tai cô “Trên xe nặng mùi quá”
Đồ lừa đảo. Thu Xích Tây nghĩ vậy, lúc trước đi xe buýt lên Trường
Sơn cũng là đi xe công cộng, cũng không thấy anh làm quá lên như vầy.
Nhưng mà đã từng ngồi xe của nhà họ Ninh, Thu Xích Tây biết sự khác biệt quá rõ nên cô vẫn ngồi im không nhúc nhích, mặc kệ Ninh Cảnh Trần ôm,
trong lòng hạ quyết tâm, sau khi trở về sẽ tách ra, cho người nhà đến
đón Ninh Cảnh Trần.
Còn một khoảng nữa mới tới trung tâm thành phố, xe chạy được một lúc, Ninh Cảnh Trần khẽ ngẩng đầu nói với Thu Xích Tây, hơi thở ập vào tai
cô
“A Thu, mình xin lỗi”
Thu Xích Tây nheo mắt chờ người đang ôm lấy mình lên tiếng tiếp.
“Trước đây mình nói dối là vì mình rất thích A Thu” Ninh Cảnh Trần
càng ngày càng can đảm, nghĩ đến cảnh sau này không còn được gặp Thu
Xích Tây ở trường học nữa, trong lòng anh rối loạn, dù sao giới hạn cuối cùng của A đối với mình luôn thấp hơn người khác. Tay Thu Xích Tây để
trên ghế đã tê tê nhưng cô vẫn không nói gì. Ninh Cảnh Trần không quan
tâm, ôm lấy người mà lẩm bẩm kể trước kia vì để tiếp cận Thu Xích Tây đã làm những gì những gì.
Càng nghe, Thu Xích Tây càng nhớ lại ký ức thời cấp 3 trung học trong kiếp trước, mà hình ảnh Ninh Cảnh Trần từ trước đến nay luôn như vương
tôn công tử cao quý cũng hoàn toàn sụp đổ. Trong đầu óc cô bây giờ chỉ
còn hình ảnh Ninh Cảnh Trần làm nũng, hay giở trò lại mau nước mắt.
Tình huống này là sao đây?
Lần đầu tiên từ khi sống lại Thu Xích Tây cảm thấy bất lực.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT