Quai hàm Thu Xích Tây căng chặt, mắt nhìn theo ngọn khói giữa những ngón tay, ngẩng đầu thờ ơ nói “Cậu nghĩ nhiều rồi”
Ninh Cảnh Trần bị cảm giác lạnh lẽo bao phủ, muốn quay người ra khỏi
cửa, nhưng như vậy sẽ không còn thấy được vẻ lạnh lùng của Thu Xích Tây. Đứng ngây người tại chỗ, Ninh Cảnh Trần dần dần lấy lại tinh thần, anh
luôn nhạy cảm với cảm xúc của Thu Xích Tây, nếu không lúc trước khi hai
người còn chưa quen biết nhau nhiều, anh đã biết Thu Xích Tây để ý đến
việc của mình và Thư Ca. A Thu tức giận.
Hiểu ra rồi, cảm giác dòng máu lạnh băng khi nãy đã ổn định lại, Ninh Cảnh Trần mím môi lại gần, đôi mắt chớp chớp, những giọt nước mắt lớn
chảy dài trên mặt rơi xuống đất. Đúng như dự đoán, bàn tay kẹp thuốc lá
của Thu Xích Tây chợt run lên, cô cố gắng nâng tay lên hít thêm một hơi
thuốc lá. Ninh Cảnh Trần trong lòng nở nụ cười, đi thêm vài bước, giọng
nói run run “Ngày hôm qua Thư Ca tới nhà mình…”
Lại là Thư Ca, Thu Xích Tây lập tức thấy giận dữ hơn, bóp dẹp điếu
thuốc trong lòng bàn tay, quay mặt về phía bàn để bình tĩnh lại. Trong
lòng Thu Xích Tây, Thư Ca như kẹo mạch nha, gỡ thế nào cũng không ra,
Thu Xích Tây không hiểu nổi tại sao cô ấy còn muốn dây dưa với Ninh Cảnh Trần.
“A Thu, cậu đừng giận” hôm nay dù trả bất cứ giá nào, Ninh Cảnh Trần
cũng không quan tâm, anh ôm Thu Xích Tây từ phía sau lưng, tựa vào vai
cô. Thân thể của cô lập tức cứng đờ, khóe môi Ninh Cảnh Trần cong cong,
nước mắt lại như vòi nước đã mở, chính xác nhỏ từng giọt lên cổ Thu Xích Tây. Sau khi đợi một lát, Thu Xích Tây vẫn duy trì tư thế cứng ngắc,
cũng không tránh khỏi vòng tay Ninh Cảnh Trần. Ninh Cảnh Trần đưa tay
nắm lấy Thu Xích Tây, nạy mở lòng bàn tay cô để những mảnh tàn thuốc nhỏ rơi xuống, mười ngón tay hai người chặt chẽ giao nhau. Lòng bàn tay Thu Xích Tây còn dính chút bụi, xuyên qua da thịt chạm vào nhau, dính sang
Ninh Cảnh Trần.
A Thu không thể nhìn thấy anh khóc, Ninh Cảnh Trần rất vui, mặc dù
trước đó cũng biết nước mắt có tác dụng với cô, nhưng không ngờ hiệu quả lại tốt như vậy. Lau sạch nước mắt rơi trên cổ Thu Xích Tây, Ninh Cảnh
Trần giọng nói mang theo vẻ oan ức lại đầy vẻ kiên quyết nói “A Thu,
mình nói với cậu một bí mật được không?”
Thu Xích Tây chắc sắp điên rồi, ban đầu cô đã dự định sẽ phủi sạch
quan hệ với Ninh Cảnh Trần, sau này đường anh anh đi, đường cô cô đi. Bị người khác chi phối cảm xúc là điều không hề tốt, Thu Xích Tây là người theo chủ nghĩa thực tế, không muốn lãng phí thời gian cho nó. Ai biết
vừa thấy Ninh Cảnh Trần rơi nước mắt, hình ảnh cuối cùng của kiếp trước
vẫn luôn trong tâm trí cô, từ trước tới nay cô chưa từng thấy dáng vẻ
yếu ớt nhu nhược đó của Ninh Cảnh Trần. Ninh Cảnh Trần nên có những điều kiện tốt nhất trên đời này, anh là đứa con của trời, đáng được tự hào.
Bên kia Thu Xích Tây suy nghĩ, bên này Ninh Cảnh Trần hạ quyết tâm
bán đứng Thư Ca hoàn toàn. “Gia đình của Thư Ca không đối xử tốt với cậu ấy”, câu đầu tiên dứt khoát bán đứng nhà họ Thư, Ninh Cảnh Trần hít hít mũi, ra vẻ rất ấm ức “Gia đình cậu ấy ép buộc cậu ấy đến nịnh nọt mình
và gia đình mình, rất phiền phức. Cho nên mình với Thư Ca mới bàn bạc
thỏa thuận với nhau”
Điều này có ý gì?
Thu Xích Tây bị ôm khá lâu, thân thể cứng đờ. Kiếp trước cô coi như
đã bước một chân vào giới thượng lưu, Thu Xích Tây hiểu điều Ninh Cảnh
Trần nói có ý nghĩa gì, nhưng cô vẫn không lên tiếng.
“Mình không thích Thư Ca, cậu ấy cũng không thích mình” Ninh Cảnh
Trần vừa khóc nên đôi mắt trong suốt, không giống một người có tâm tư
đen tối “Ngày hôm qua Thư Ca bị ba mẹ cậu ấy đưa tới nhà mình, mình bị
giữ trong nhà không đi đâu được”.
“A Thu… đừng giận mình” lúc này Ninh Cảnh Trần không chỉ rơi nước mắt mà cả giọng nói cũng run rẩy, rất tủi thân.
Thành thật mà nói, Thu Xích Tây không thích nhìn ai đó khóc, đặc biệt là con trai. Nhưng có thể do ảnh hưởng kiếp trước lớn quá nên Ninh Cảnh Trần rớt nước mắt thì đầu óc cô không còn nghĩ được gì nữa. “Đừng khóc” Thu Xích Tây nói giọng trầm trầm. Giọng cô không hay lắm, thường ngày
nói giọng khàn khàn, khi nói chuyện trầm giọng xuống lại càng không dễ
nghe.
Tuy nhiên Ninh Cảnh Trần lại như nhận được tín hiệu, quấn chặt lấy tay Thu Xích Tây, cọ cọ lên cổ cô.
Ninh Cảnh Trần không thích Thư Ca? Đầu óc Thu Xích Tây không thể hiểu nổi, kiếp trước cũng là như thế này, hai người đạt thỏa thuận? Nhà họ
Thư… Thu Xích Tây bắt đầu nhớ tới những manh mối, khi Thư Ca cùng Chu
Lan Bân bắt đầu công khai thì đó là lúc Thư Ca nắm giữ quyền kinh tế của nhà họ Thư. Hai người cũng ở bên nhau rất lâu, nếu không… Thu Xích Tây
chưa chắc biết chuyện của Thư Ca với Chu Lan Bân lúc còn học trung học.
“A Thu, mình…” Ninh Cảnh Trần vẫn còn chuyện muốn nói.
“Không phải muốn ra ngoài chơi sao, bây giờ đi” Thu Xích Tây hơi nôn
nóng, chặn những lời tiếp theo của Ninh Cảnh Trần. Cô không biết anh sẽ
nói gì nhưng tiềm thức cô không muốn nghe.
“Được rồi” Ninh Cảnh Trần rất ngoan ngoãn đáp, đôi mắt anh đỏ hoe, kỹ thuật diễn xuất của anh là đỉnh cao.
Hai người chuẩn bị đi ra ngoài, không còn bị Thu Xích Tây che trên
bàn, Ninh Cảnh Trần thấy rõ đơn xin nghỉ trên bàn. Hôm qua, Lý Luật Đức
đã đưa nó cho cô, còn dẫn Thu Xích Tây đến phòng giáo vụ và phòng hiệu
trưởng để đóng dấu. Khuôn mặt của Ninh Cảnh Trần trắng bệch.
Thu Xích Tây quay sang lấy một cái khăn giấy, muốn lau nước mắt cho Ninh Cảnh Trần.
“Cậu muốn đi đâu chơi?” đưa khăn giấy cho Ninh Cảnh Trần, Thu Xích Tây hỏi.
Ninh Cảnh Trần không nhận khăn giấy, nói thẳng “Mình thích cậu”
Bàn tay Thu Xích Tây vẫn còn giơ lên, cứng đờ giữa không trung, thế nhưng trong lòng lại không hề bất ngờ.
“Mình thích A Thu, mình thích cậu từ lâu rồi” Ninh Cảnh Trần nói tiếp
“….” Đầu óc Thu Xích Tây rối loạn lên, từ lúc Ninh Cảnh Trần nói là
không thích Thư Ca, cô cũng nhận ra điều gì đó, bây giờ bị anh gọn gàng
dứt khoát đâm thủng tầng giấy mỏng, giống quả bom châm ngòi phát nổ. Thu Xích Tây thậm chí còn nhớ lại anh trước nay đều là diễn kịch, nào là
thích Thư Ca, giả bộ làm bạn trai để chọc tức Thư Ca, tất cả đều là giả.
“Cậu thích tôi?” Thu Xích Tây hỏi với giọng ngơ ngác
Nói cũng đã nói rồi, Ninh Cảnh Trần bất chấp hậu quả của lời nói dối
trước đó, cùng lắm thì lúc Thu Xích Tây nổi giận, anh lại… khóc lóc?
“Mình thích cậu”, Ninh Cảnh Trần nói xong nhìn chăm chú vào khuôn mặt Thu Xích Tây, quan sát khi nào cô nổi giận, để xác định lúc nào thì
mình bắt đầu rơi nước mắt.
Thu Xích Tây lại bắt đầu thất thần, đầu óc trống rỗng. Nếu trước đó
là lộn xộn một đống, bây giờ toàn bộ biến mất, cô không thể nghĩ gì cả.
“Thích tôi bao lâu rồi? Khi nào thì bắt đầu?” tay Thu Xích Tây nắm chặt
lại, rồi lại thả ra, nắm lại thả ra.
Cái gì?
Thu Xích Tây chưa tức giận mà lại hỏi anh 2 câu, Ninh Cảnh Trần trong lòng hơi băn khoăn nhưng phải đè nén xuống. Không biết nhớ tới điều gì, đôi má trắng nõn của anh ứng đỏ. “Vừa vào trung học là thích A Thu, khi đó mình muốn tiếp cận với A Thu nhưng mà cậu không để ý tới mình”. Nói
tới đây, Ninh Cảnh Trần vẫn thấy ấm ức “Mình biết A Thu đi đến nhà ăn,
mình cũng đi một lần”
Khi anh nói tới đây, Thu Xích Tây cũng nhớ lại.
Khi đó Ninh Cảnh Trần đi đến nhà ăn gây ra một trận ầm ĩ, một cậu
thiếu niên đẹp trai hiếm có, sau lưng lại là nhà họ Ninh lừng lẫy, ai
nấy cũng rất tò mò. Ngày đó Thu Xích Tây xếp hàng múc cơm, anh cũng tới
xếp hàng. Anh đứng sau lưng cô, vỗ vai cô hỏi phiếu cơm. Thu Xích Tây
nhận ra anh là người ở hẻm nhỏ cho mèo ăn, cô lắc thẻ ăn của trường,
không nói gì. Hôm đó Chương Minh Hủy ở trong bệnh viện, cô không cần
mang cơm về nhà. Chờ lấy đồ ăn xong, cô định ngồi ngồi xuống ăn nhưng
nhìn thấy anh định đi về phía này, Thu Xích Tây khép hộp cơm lại rời đi. Lúc đó xung quanh bàn đều đã đầy người, chỉ còn bàn cô là còn trống,
không thể nói rõ cảm giác của mình, Thu Xích Tây gần như bỏ trốn.
“….” Thu Xích Tây trong một lúc nhận được quá nhiều thông tin, phải tựa vào lưng ghế mới không bị ngã.
Cho nên kiếp trước…kiếp trước…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT