Ly Hằng đã lên hẳn một kế hoạch phát triển lâu dài cho Đào Mộc.
Để giữ độ nóng, trong vòng một năm Đào Mộc phải cho ra ba bộ sách, mỗi
bộ không được dưới năm trăm ngàn chữ, mỗi một tháng phải có ít nhất một
lần ký sách, một lần hoạt động công ích, thời gian tham gia hoạt động
không được dưới hai giờ.
Thế là Đào Mộc bèn lao đầu vào viết miệt mài, viết tới nỗi quầng thâm sâu tới tận mũi, cuối cùng cũng hoàn thành được hai bộ.
"Lục đạo luân hồi chi yêu phi truyện", "Chiêu Diêu bảng".
Một là cung tâm kế, một là phục thù ký, một là dành cho nữ, một là dành
cho nam, cả hai đều rất được độc giả hoan nghênh, mới phát hành đã tiêu
thụ hết ráo chẳng còn một bản.
Sau đó, Đào Mộc cạn ý tưởng.
Nửa tháng trôi qua mà chẳng nặn ra được một chữ nào, Ly Hằng cuống tới
độ cứ quay vòng vòng suốt, nghĩ đủ mọi cách để tìm cảm hứng cho nàng,
nhưng chả ích lợi gì cả.
Trái lại Đào Mộc chẳng gấp chút nào, thong dong nhàn rỗi, mỗi ngày cứ
ngắm núi ngó sông, vứt chuyện viết lách lên chín tầng mây. Nàng tưởng
đâu Ly Hằng sẽ bỏ cuộc, nào ngờ tinh thần kiên cường bất khuất của hắn
lại trỗi dậy, nhanh tay gói ghém hành trang cho nàng: "Ngươi đi phàm
trần đi, ở đó sầm uất sinh động, có rất nhiều tài liệu thực tế, ngươi đi tăng thêm kinh nghiệm rồi về chiến tiếp."
Đào Mộc lặng thinh nhận gói đồ từ tay hắn, ước lượng thử, chắc mẩm bên trong có không ít tiền rồi mới yên dạ bịn rịn ra đi.
Ly Hằng sau lưng tha thiết dặn với theo: "Độc giả phản ánh ngươi viết
chuyện tình cảm quá chán, lần này xuống núi phải trải tí tình yêu đi,
tốt nhất là tìm thư sinh, mấy nữ yêu thích nhất loại này đó."
Đào Mộc gật đầu đầy trịnh trọng, chính nàng cũng thích loại này, ông
trời già cho nàng mất hai mươi ba năm để nghĩ thông một đạo lý, đó là
đường ta ta cứ đi, mặc người, hôm nay nàng đã là ngôi sao mới sáng chói ở yêu giới, thử hỏi còn gì đáng tự hào phấn chấn hơn nữa không.
Các chàng tiểu bạch kiểm ơi, ta tới đây.
Từ núi Chiêu Diêu đi mãi về hướng Đông sẽ bắt gặp một tiểu trấn xinh
đẹp, tên là Sao trấn, Đào Mộc quyết định mối tình đầu tiên của mình sẽ
bắt đầu ở đây, vì nàng từng thấy trên thoại bản viết là, trăng treo đầu
ngọn liễu, người ước hẹn hoàng hôn gì đó, nàng muốn thể nghiệm trọn vẹn ý cảnh trong bài thơ này.
Số của nàng khá là may, vừa vào trấn đã thấy ngay một tiểu sinh bạch
diện đang ngồi hóng mát cạnh sạp thịt heo, cầm một quyển sách đọc tới mê mẩn.
Đào Mộc tin vào ấn tượng đầu tiên, nàng xác định chính là y, thế
là bèn chỉnh trang lại vạt áo, liếm liếm bàn tay vuốt lại mấy lọn tóc
rối trên đầu, sau đó học theo dáng vẻ của tiểu thư khuê tú trong thoại
bản, rảo bước nhẹ nhàng tới gần.
Lần đầu đi ngang qua trước mắt, y không có phản ứng.
Đào Mộc tự nhủ có phải mình đi quá nhanh hay không, bèn quay lưng đi ngược lại thật chậm, nhưng vẫn không phản ứng.
Nặn óc nhớ lại cảnh trong thoại bản, à phải rồi, phải có thêm dụng cụ biểu diễn.
Lần thứ ba bước qua, Đào Mộc lắc eo, thướt tha lả lướt, duyên dáng dịu
dàng bước tới, khi đến cạnh y thì hơi dừng lại một chút, làm như lơ đãng ném khăn xuống đất.
Lần này quả nhiên có hiệu quả, vừa bước tới hai bước đã nghe sau lưng vẳng tới tiếng gọi êm tai: "Cô nương."
Đào Mộc mỉm cười quay lưng lại, thấy tiểu sinh nhìn nàng mà mặt ửng hồng, cầm khăn lụa trong tay.
Đào Mộc rất hài lòng với phản ứng này của y, màn mở đầu đã thành công tốt đẹp, nàng thấy mình đã đi được nửa chặng đường rồi.
Tiểu sinh ngượng ngùng tránh ánh mắt nóng như lửa của nàng, đưa tay tới: "Khăn lụa của cô nương."
Đào mộc mỉm cười yêu kiều bước tới nhận khăn từ tay y, còn vẫy khẽ tạo gió: "Không, là khăn lụa của chàng."
Tiểu sinh thoắt cái hóa đá, vẻ mặt khá là quái dị.
Đào Mộc vội nghĩ xem bước này không ổn chỗ nào, đây chính xác là kiều
đoạn kinh điển trong thoại bản, không sai một ly nào, vậy vấn đề là ở
nàng à, không lẽ cười quá lố?
Thế là nàng bèn khép nụ cười của mình lại chút đỉnh, học kiểu thi lễ của nữ nhân phàm trần: "Đa tạ công tử."
"Không, không cần tạ."
Xong câu này là tới đoạn bi tình, Đào Mộc bèn chuyển đổi cảm xúc, thoắt cái đã ngân ngấn lệ, dáng vẻ khiến người ta xót xa.
"Tiểu nữ muốn hỏi thăm một chuyện, chẳng hay công tử có biết phủ đệ của Hoàng thúc lang ở đâu không?"
Tiểu sinh ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: "Nơi này không có ai họ Hoàng, cô nương có nhớ nhầm không?"
Đào Mộc nghe tới đây thì hốc mắt đã đỏ bừng, nức nở: "Ta đã hỏi nhiều
người rồi nhưng ai cũng bảo chưa từng nghe thấy, nhưng mẹ ta nói chính
là nơi này, hôm nay không tìm được người thì ta biết làm sao đây."
Tiểu sinh thấy nàng đau khổ như vậy thì không đành lòng, bèn khuyên: "Cô nương chớ vội, có lẽ do lệnh đường nhớ nhầm, chi bằng cô nương viết thư về hỏi lại xem."
Cằm Đào Mộc run run, run rớt một giọt lệ: "Quê nhà ta gặp phải nạn lụt,
người thân đều chết chìm trong nước cả, mẹ mới bảo ta tới đây nương tựa
nhị biểu huynh của biểu di của biểu thúc, ta dọc đường lang bạc lưu
linh, ăn gió nằm sương, gian nan lắm mới tìm tới nơi này, nhưng, nhưng
mà kết quả lại thế này, hu hu, một cô gái yếu đuối như ta không có nơi
nương tựa, sau này biết làm sao đây."
Tiểu sinh cũng xót xa, than thở: "Không ngờ thân thế của cô nương lại
lận đận như vậy, đáng thương, đáng thương, tuy tại hạ có lòng tương trợ
nhưng ngại vì năng lực có hạn, có lòng nhưng không đủ sức, quả thực xấu
hổ."
Đào mộc ngớ ra, chẳng phải đến đoạn này trong thoại bản tiểu sinh phải
tốt bụng nhận cô nương về nhà, sau đó hai người sớm chiều bên nhau, lâu
ngày sinh tình, vào một đêm xuân tiêu cộng kết lương duyên sao?
Tình huống trước mắt đã làm khó Đào Mộc, đi thì không cam lòng, không đi thì lại ngại người ta nghĩ mình có ý đồ xấu, đắn đo một hồi nàng nghĩ
vẫn cần cố gắng thêm chút nữa.
Thế là nàng bèn dũng cảm tiến lên: "Tiểu nữ bơ vơ không nơi nương tựa,
chẳng cầu gì khác, chỉ hy vọng có một nơi để tránh gió mưa, công tử tâm
địa thiện lương, tiểu nữ đây thật là cảm phục sâu sắc, nếu có thể được
công tử thu nhận làm một nha đầu quét tước trong ngoài, vậy thì không gì tốt hơn." Dừng lại một chút cho y suy tư, sau đó mới nói tiếp với giọng ảm đạm: "Xem ra là tiểu nữ mơ tưởng hão huyền rồi, thôi vậy, công tử
không cần khó xử đâu, hãy coi như chưa từng gặp ta đi."
Tiểu sinh thấy nàng tấm tức bèn ngập ngừng nói: "Chuyện lớn nhường này, ta phải về hỏi người nhà xem sao."
Mặt Đào Mộc loáng cái bừng sáng, gật đầu lanh lợi: "Công tử nói phải, tiểu nữ xin chờ ở đây, công tử đi sớm về sớm."
"Được, vậy để ta đi hỏi." Tiểu sinh cầm quyển sách bước nhanh đi.
Đào Mộc phấn khích chưa từng có, cảm thấy chuyện này mười phần chắc cả
mười, bước kế tiếp chính là liếc mắt đưa tình, ngầm đưa sóng mắt thu ba, theo tính tình của tiểu sinh này e là phải nâng cấp độ, nàng phải điều
chỉnh lại kế hoạch mới được.
Đằng này nàng vừa lôi quyển sổ tùy thân ra, thì đằng sau đã có người hét toáng: "Tướng công, là ai muốn bán thân!"
Đào Mộc thấy tiếng hét này có hơi quen bèn quay lại nhìn, má ơi, không
phải chính là nữ tráng sĩ bán thịt ngay kế bên đây sao. Nàng ta xắn cao
tay áo, uy phong lẫm liệt, cơ bắp rắn chắc tỏa sáng loang loáng dưới ánh mặt trời.
Tiểu sinh bạch diện rúc sát vào bên cạnh nàng ta, ngón hoa chỉ thẳng tới: "Chính là cô ta."
Đào Mộc đứng nghiêm, khoát tay lia lịa: "Không phải ta không phải ta, công tử nhận lầm người rồi...."
Sau đó co giò chạy.
Xuất chinh chưa lâu người đã toi đời, Đào Mộc tự thấy bi ai sâu sắc cho
thân mình, đứng núp vào một góc tường vắng vẻ mà thầm suy xét lại một
lần. Kết luận cho ra là nàng làm việc quá qua loa, thường nghe biết
người biết ta trăm trận trăm thắng, giai đoạn đầu hiểu biết quá ít, giai đoạn giữa lại không tiến hành điều tra lý lịch, do đó mới dẫn tới bi
kịch ở phân đoạn cuối, thế nên người kế tiếp nhất định phải cẩn thận
hơn.
Qua một quá trình sàng lọc kỹ càng, cuối cùng Đào Mộc đã khóa mục tiêu lên một thanh niên áo lam.
Y đứng trước cửa tiệm son phấn, tuấn tú lịch sự, phong nhã hào hoa,
trong cao ngạo lại điểm thêm chút thần bí, Đào Mộc vừa ngó thấy y thì đã biết ngay đây là một người có quá khứ, loại người này nhất định đã có
chút kinh nghiệm trên tình trường, muốn bắt không hề dễ tí nào, chỉ khi
nào thành công thì mới có thể vùng lên hát bài ca nông nô thôi.
Nàng cấp tốc đặt ra một kế hoạch, đầu tiên tìm một nam tử qua đường nhờ
hắn tới làm quen, bị y quát lui, yên tâm rồi, không thích nam, chứng tỏ
giới tính bình thường. Sau đó tìm một đại nương nghe ngóng xem y đã
thành gia hay chưa, có thích ai chưa, dù thế nàng vẫn chưa an tâm, núp ở góc tường quan sát hồi lâu, chắc ăn y chỉ có một thân một mình rồi mới
chỉnh lại dung trang, an tâm thẳng tiến.
Lúc viết sách Đào Mộc đã tiến hành phân tích chuyên sâu về sở thích cùng tích cách của đủ loại người, người cao ngạo thần bí loại này chỉ có cô
gái nhu tình như nước, hành xử hơi cổ quái thì mới có thể chạm tới trái
tim thôi.
Thế là nàng thả từng bước một, tiến ba bước lui một bước ngắn, tiến năm
bước lui thêm một bước dài, vờ như đang do dự ngập ngừng, lề mề gần một
canh giờ mới tới bên cạnh y.
Thanh niên đảo mắt qua nàng rồi đột nhiên áp sát, Đào Mộc mừng húm, nghe y nói:
"Muốn mua phấn sao? Sáng nay hàng mới về, đủ loại đủ dạng, bảo đảm chất
lượng, giá cả giảm một nửa so với trong tiệm, vật đẹp giá hời, bỏ qua
rồi phải đợi thêm một năm đó, tiểu thư, mua một cái không?"
Môi Đào Mộc chưa kịp cười đã co quắp lại.
Hai lần thất bại liên tiếp khiến Đào Mộc bị tổn thương trầm trọng, lại
ngồi về góc tường mà mình vừa chui ra, nhủ thầm chuyện này cần phải suy
tính kỹ hơn. Vai chính trong "Yêu phi truyện" của nàng từng bước thận
trọng, bắt sống nguyên một bầy tiểu thịt tươi, cuối cùng sủng đầu hậu
cung, tình nhân vây quanh, đúng rồi, hay là tới nơi đông người gia tăng
tần suất hào quang, để cho nam nhân chủ động đeo bám.
Nghĩ đến đây Đào Mộc lập tức phấn chấn tinh thần, vỗ tay đứng dậy, nơi đông người thì chợ là sự lựa chọn tốt nhất.
Nhưng ngay khi nàng đứng lên thì một cây gậy gỗ bỗng từ trên trời giáng xuống, nện y chóc vào đầu nàng.
Mắt Đào Mộc nổ đom đóm, đầu óc choáng váng, quay quay ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một công tử tuấn tú đứng cạnh cửa sổ trên lầu đang nhìn
xuống mình với vẻ mặt áy náy: "Xin lỗi, ta không cố ý."
Dầu gì cũng là người đã đọc qua không ít thoại bản, thế là Đào Mộc thẳng thắn sải hết tứ chi ngã bịch xuống đất, hành động này có hai giải thích như sau, một là người giả ngất ăn vạ, thường dành cho những lão lưu
manh lớn tuổi, loại thứ hai được gọi là mỹ nhân tâm kế, dĩ nhiên dành
cho những mỹ nhân thiên kiều bá mỹ, nhiều người còn đặt cho loại người
này một cái tên hết sức dễ gần đó là kỹ nữ tâm cơ, Đào Mộc cảm thấy mình phải làm cho tới mấy chữ này mới được.
"Rầm rầm rầm" tiếng bước chân xuống lầu nghe khá là dồn dập, Đào Mộc
dỏng tai nghe ngóng xung quanh, chờ tới khi tiếng bước chân lại gần bèn
nín thở giả làm cá chết.
Công tử đẩy nàng một cái, thấy không phản ứng gì thì run run đưa tay
kiểm tra dưới mũi nàng, sau đó bị dọa cho ngã bệt ra đất: "Chết rồi!"
Đào Mộc tính trong đầu cứ hù y một lát, chờ y lộ chân tình thì dịu dàng
tỉnh dậy, như vậy y mới có cảm giác mừng rỡ của mất rồi tìm lại được,
cũng để ý tới nàng nhiều hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT