Đây chẳng biết là lần thứ mấy Ly Hằng hỏi Đào Mộc: "Sau này ngươi muốn tu thành nam hay nữ?"
Trên núi Chiêu Diêu phần đông là nam yêu, còn là loại hung thần bặm
trợn, mặt mũi dữ tợn, chẳng có tí thần thái nào, quả là đại biểu thấp
nhất cho gương mặt yêu giới, nên thường xuyên bị mấy yêu lân cận coi
thường. Sau khi ý thức được giá trị của nhan sắc Đào Mộc đã luôn ôm
trong lòng chí lớn vươn mình thay đổi số phận, hai trăm năm qua nàng hết lòng kiên định muốn tu thành một mỹ nam tiêu sái, vực dậy hình tượng
của núi Chiêu Diêu, mãi cho đến một ngày nọ.
Ly Hằng sướt mướt ngã nhào bên chân nàng, ôm ngực nàng khóc toáng lên,
lúc đó nàng hãy còn là một cây đào chưa ra hoa, chưa phân rõ tứ chi thân thể, nhưng nàng tự cảm giác được chỗ bị ôm là bộ phận gì, tuy nàng chưa xác định được nam nữ, nhưng vị trí này đúng là có hơi mẫn ~ cảm xíu.
Nàng nhắc khéo: "Tư thế này ngươi có thấy mỏi hông không? Hay là ngồi xổm xuống đi, thí dụ như dịch xuống dưới chân."
Vậy mà hắn còn đau lòng hơn, nước mắt nước mũi chảy dọc theo thân nàng nhỏ xuống đầy đất.
Hắn nói dã trư tinh mà hắn thích bảy mươi năm bỏ chạy theo con nhện tinh láng giềng mất rồi, hắn đuổi theo suốt mười dặm mà chẳng thấy bóng
người đâu.
Đào Mộc lên giọng: "Hắn có tám cái chân, còn ngươi là cá đực không có chân, dĩ nhiên là không chạy lại hắn rồi."
Ly Hằng đấm đất rống giận: "Bà nội nó, có giỏi thì xuống nước so tài, lão tử bảo đảm nhanh hơn hắn."
Đào Mộc thấy thật ra chuyện này chẳng có gì để thương tâm hết, hai người ở bên nhau quan trọng là tâm đầu ý hợp, hai bên đều vui, hết tình rồi
thì cứ thoải mái buông tay là được. Vả lại nàng ngờ là dã trư yêu kia bị mù nên mới theo Ly Hằng, bây giờ mắt sáng lại chắc là được con nhện
tinh kia chữa khỏi rồi.
Tuy nàng thấy đây chẳng phải chuyện to tát gì, nhưng Ly Hằng là bạn của
nàng nên nàng cũng nên an ủi chút xíu. Nghe nói phàm trần có một câu
cách ngôn để chọn phối ngẫu, hình như là môn đăng hộ đối thì phải, nàng
thấy dùng cho trường hợp của hắn là quá hợp.
"Ngươi ở trong nước, còn nàng ta thì ở trên đất liền, hai ngươi không thuộc một thế giới, nên tan thì hơn."
"Khi nào núi mòn sông cạn ta mới chia ly với người, đây là lời hắn từng
nói với ta, ta cứu hắn ra khỏi đàn heo, còn ủi cho hắn bao nhiêu củ cải
trắng, không ngờ... quá bà nó dễ thay lòng đổi dạ mà."
Ly Hằng lại tru tréo thêm trận nữa, quẹt sạch đống nước mắt nước mũi lên vỏ cây của Đào Mộc, rồi ngồi dựa vào nàng, đau thương nhìn về nơi xa:
"Thật ra thì hắn có lỗi gì đâu, ta vừa lùn vừa nghèo vừa xấu, chẳng cho
hắn được thứ gì, đi theo con nhện tinh kia thì ít nhất còn có vài bộ đồ
ngủ."
Đào Mộc gật gù: "Ngươi tự nhận ra như thế là tốt rồi, đừng nên nản chí,
yêu quái trong thiên hạ nhiều như thế, thể nào cũng có một hai tên bị
mù... à, có con mắt tinh đời thôi."
Ly Hằng quay người lại ôm chầm lấy nàng: "Không thì ngươi tu thành nam
đi, chúng ta là thanh mai trúc mã, hiểu nhau triệt để, nhất định có thể
sống bên nhau trọn đời."
Đào Mộc run lên bần bật: "Ở cạnh bao lâu mà ta không biết ngươi bị đoạn tụ*."
*Nam thích nam.
"Núi chúng ta dương thịnh âm suy, nữ yêu đều gả cho núi láng giềng hết rồi, chỉ còn mỗi nam thôi, bây giờ đoạn tụ đang là xu hướng đó."
Tấm lòng son sắt với mỹ nam của Đào Mộc bắt đầu lung lay.
Ly Hằng nói tiếp: "Hôm nay muốn tìm đối tượng chẳng dễ tí nào, tìm được
đối tượng tốt càng khó như lên trời, nếu ngươi không chịu ở cùng ta thì
trên núi còn nhiều tên nam ế vợ lắm, thể nào cũng có một người hợp với
ngươi mà."
Đào Mộc hít vào một hơi lạnh buốt, ý chí dao động thêm mấy phần.
"Được rồi, để an toàn thì ngươi nên tu thành nữ thì hơn, thời buổi này
hễ là nữ thì đi đâu cũng được ăn ngon, hơi có sắc một tí là được bao
nhiêu người săn đón, ngươi không thấy mấy tên tiểu bạch kiểm ở phàm trần khăng khăng một dạ, vào sinh ra tử vì nữ yêu tinh thế nào à, thế đạo
này không có cha tốt thì cũng phải có cái mặt đẹp, ta đã nghĩ thông rồi, nghe đâu Ly Lực yêu của núi Hoan Đô vừa mở một tiệm sửa sắc đẹp, làm ăn tốt lắm, yêu chính đầu cũng tới làm đẹp chỗ hắn đó, mấy hôm trước ta
gặp rồi, hiệu quả không tệ lắm đâu, ta đang định để dành ít tiền rồi đi
sửa vài chỗ, cắt mí mắt rồi nâng mũi nè."
Đào Mộc quan sát kỹ hắn mấy lượt rồi đề nghị chân thành: "Chỉnh vậy
không hợp với ngươi đâu, ta thấy hay là ngươi đổi cái đầu khác đi."
"Thật không? Nhưng làm vậy không ít tiền đâu, hay là ngươi cho ta mượn một ít đi, chờ ta tỉnh lại rồi sẽ trả cho ngươi."
"Ngươi nhìn ta từ trên xuống dưới đi, coi có moi được đồng nào không?"
Ly Hằng lắc đầu than: "Cứ tưởng ngươi là một yêu có tiềm năng, chờ hoài
chờ mãi suốt ba trăm năm mà tới cái nụ cũng không nhú, đào lại chẳng có
lấy một trái nào, thật là làm người ta phát rầu, ngươi nói coi có phải
phong thủy ở đây không tốt lắm không, ta thấy hay là ngày mai đi tìm một đại sư phong thủy tới xem thử đi."
Đào Mộc oan ức giải bày: "Mấy đại sư phong thủy ngươi tìm về toàn chỉ
biết lượn quanh núi, ta bị ngươi dời từ phía đông sang phía tây, rồi lại từ phía Tây dời qua phía Bắc, không nở hoa kết trái ta cũng bó tay
thôi."
"Chậc, ta thấy đời này của ngươi thua rồi, trừ phi kỳ tích xuất hiện, không thì chả đời nào tu thành hình người được đâu."
Dứt lời, một trận mưa rào bỗng trút xuống.
Có một câu thế này: Trong họa có phúc, trong phúc có họa.
Đào Mộc thấy câu này thật là chí lý, như bây giờ Ly Hằng vừa gặp họa
nàng dâu bỏ trốn, ngay sau đó phúc đã phi nước đại chạy đến cấp kỳ, tuy
độ chính xác của nó có hơi chệch hướng một tẹo.
Sấm sét đì đùng, gió nổi mây vần, Đào Mộc cảm thấy ngũ tạng như thiêu đốt, cơ thể đau như xé.
Ly Hằng dầu gì cũng có kiến thức rộng, dùng cái mũi không quá nhạy của
mình để ngửi nàng một vòng, sau đó giật thót nhảy phắt ra sau: "Trời
đất, là Thượng Trì thủy, Đào Mộc, ngươi gặp vận rồi!"
"Là nước ao trên Phù Ngọc sơn, tăng cường công lực có một không hai, bảo đảm độc quyền không chi nhánh, ngươi sắp tu thành hình người rồi!"
"Giúp ta vượt qua Thiên kiếp cái đã..."
Ly Hằng chợt tỉnh táo lại, oai phong lẫm liệt đứng bên cạnh nàng:
"Tu thành hình người chỉ có một đạo thiên lôi, ta thay ngươi..."
"Uỳnh"!
Hắn còn chưa nói nốt nửa câu sau thì đã té lộn nhào, thế mà còn không quên dặn Đào Mộc: "Nhớ, là nữ."
Tiếng sấm dần lắng, mây đen tan đi, vạt nắng vàng ươm chiếu xuống sống động, tạo thành ánh sáng năm màu tưới lên thân đào.
Cơn đau của Đào Mộc dần giảm bớt, thấy cơ thể mình nhẹ bẫng lạ lùng,
không dằn lòng được muốn vươn vai duỗi người, nàng nhớ ước mơ lúc đầu
của mình là một công tử tiêu sái, nhưng vì mấy câu huyên thuyên vừa rồi
của Ly Hằng mà dao động, mới do dự một chốc thôi mà tai nạn đã xảy ra.
Trong họa có phúc, trong phúc có họa.
Một lần nữa Đào Mộc cảm thấy câu này chí lý hết sức.
Lúc Ly Hằng tỉnh lại thì đập vào mắt là một mỹ nhân xinh đẹp đứng ngơ
ngác cạnh mình, thân không mảnh vải, hai ~ chân ~ kẹp ~ chặt.
"Đào Mộc! Bề ngoài này của ngươi cũng được lắm đó." Ly Hằng nhìn nàng chòng chọc tới phát ngốc: "Ta sắp bị ngươi bẻ ~ cong rồi."
"Ờ, vậy chúng ta đổi đi?" Đào Mộc ngượng ngùng lúng lúng: "Ta không hài lòng tí nào."
Ly Hằng soi kỹ nàng từ đầu tới chân rồi lại soi từ chân lên đầu, đột
nhiên tầm mắt dừng lại trên đôi chân ngọc đang kẹp ~ chặt nọ.
"Sao sao sao, sao chỗ này nhiều thêm một món thế?"
"Ta ta ta, cũng đâu biết."
Cả hai đều nín thinh, hồi lâu sau Ly Hằng mới buông tiếng thở dài: "Thư hùng đồng thể cũng tốt, trai gái đều ăn tuốt."
Đào Mộc muốn rớt nước mắt tới nơi, khiến vẻ ngoài càng thêm kiều diễm động lòng người.
Ly Hằng cởi áo ra khoác thêm cho nàng: "Ngươi không cần phải đau lòng,
mặc quần áo vào rồi thì chả ma nào biết, ít nhất thì cái mặt này còn xài được."
Vì thân thể này mà Đào Mộc rất tự ti, ngồi ủ ê suy sụp trong một góc
nham động nguyên cả ngày. Ly Hằng khuyên nàng mấy ngày trời cũng chẳng
được gì, bèn tới phàm giới sưu tầm cả đống thoại bản về những số phận
thân tàn mà chí không tàn, cứng cỏi đấu tranh với số phận cuối cùng công thành danh toại, hy vọng đọc rồi nàng có thể dũng cảm vượt qua được
chướng ngại tâm lý.
Nhờ vào những thoại bản này mà Đạo Mộc đã ngồi ủ ê trong động suốt hai
mươi ba năm trời. Trong thời gian đó Ly Hằng thay sáu người tình, trung
bình không vượt qua bốn năm, lần nào bị thất tình cũng tới động để suy
sụp chung với nàng, sau đó không chịu nổi cô đơn lại vực dậy ý chí chiến đấu lao đi tìm bạn mới.
Phải nói tinh thần kiên cường vượt qua số phận của hắn đã ảnh hưởng rất
lớn tới Đào Mộc, ở trong động không biết thời gian, quanh năm suốt tháng Đào Mộc chỉ đọc thoại bản nên nền tảng chữ viết cũng được khá khá, kết
hợp với những gì mà Ly Hằng từng trải qua, thế là nàng bắt đầu viết
sách, chính nhờ quyển sách này mà lần đầu nàng nếm được mùi thành danh.
Tên sách là "Bàn về một ngàn cách yêu", truyện kể về một con cá
lùn nghèo cố gắng theo đuổi bạch phú mỹ, phá tan trùng trùng cửa ải gian nan, cuối cùng vươn lên ôm mỹ nhân về nhà.
Viết xong nàng dè dặt đưa cho Ly Hằng đọc thử, được hắn khen hay, sau đó Ly Hằng còn tự móc tiền túi đem quyển sách này đi phát hành, lượng tiêu thụ kinh khủng, chỉ nội trong một tháng ngắn ngủi mà đã leo lên đứng
đầu trong bảng xếp hạng tiểu thuyết được chào đón nhất yêu giới. Thoáng
chốc lên như diều gặp gió, tới tác giả cũng nổi như cồn.
Có câu người nổi tiếng thì nhiều thị phi, Đào Mộc ẩn cư nhiều năm, chỉ
có Ly Hằng là biết mặt mũi thực của nàng, sau khi nổi tiếng thì tin đồn
về nàng cũng rối ren lộn xộn cả lên. Để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi
người, yêu giới bèn chuẩn bị một lễ ban thưởng, thiệp mời là do hỏa thử
được sủng ái nhất bên cạnh yêu vương đích thân giao cho Ly Hằng, rồi còn dặn đi dặn lại rằng nhất định phải dẫn người tới.
Đào Mộc hay tin là lúc đang ở trong động đếm tiền, nàng với Ly Hằng chia nhau năm năm, gần đây lợi nhuận không ít chút nào.
Ly Hằng thấp thỏm nói với nàng: "Ngươi cũng đâu thể trốn mãi trong này
được, dầu gì cũng phải ra ngoài thôi, nam nữ thì có sao đâu, bây giờ
ngươi chói lọi hào quang, người ngoài chỉ có ngóng cổ mà nhìn, tới cái
chéo áo của ngươi còn không đụng được nữa là."
Đào Mộc thấy hắn nói có lý, bèn thu dọn hành trang theo hắn ra ngoài.
Lễ ban thưởng được tổ chức vào một đêm trăng sáng vằng vặc, ngoài Đào
Mộc ra thì còn rất nhiều tác giả khác, và dĩ nhiên nàng là đề tài được
quan tâm nhất.
Trên đường đi họ gặp phải một trận bão cát nên phải trì hoãn mấy ngày,
lúc tới nơi thì buổi lễ đã tiến hành hơn nửa, may mà Đào Mộc được coi là khách quý có tầm quan trọng nên không gặp phải rắc rối gì.
Hai người ngồi vào ghế khách quý, yêu dưới đài nhốn nháo xôn xao, tiếng
vỗ tay rào rào, Đào Mộc căng thẳng nuốt nước bọt đánh ực, hỏi Ly Hằng:
"Lát nữa lên đó ta phải nói gì?"
Ly Hằng móc một tờ giấy từ trong lòng ra: "Ta chuẩn bị xong hết rồi đây."
Đào Mộc vội nhận lấy rồi đọc kỹ nhiều lần, thuộc nằm lòng không sót một chữ.
Qua chừng nửa canh giờ, khi mặt trăng leo lên tới lưng chừng trời thì rốt cuộc chỉ còn lại một giải thưởng duy nhất.
Yêu chủ trì đọc nguyên một bài diễn văn khen ngợi ca tụng dài lê thê xong Đào Mộc mới nghe thấy tên mình.
Phải rồi, bút danh của nàng là Tùy Ý.
Đào Mộc hít sâu hai hơi, Ly Hằng nhìn nàng đi lên đài lãnh thưởng với ánh mắt khích lệ.
Dưới đài im phăng phắc, mọi tầm mắt đều đồ dồn hết vào nàng, có kinh diễm, có hâm mộ, phần nhiều là không dám tin.
Đào Mộc có hơi vui vui.
Yêu vương tự tay trao huy chương cho nàng, còn ôm bắt tay đầy thân
thiết, Đào Mộc bỗng dưng cảm giác được sự kiêu ngạo trước giờ chưa từng
có, tự tin bị mất hơn hai mươi năm qua dường như đều quay trở lại.
Lời đáp tạ nói rất trôi chảy, kết quả tới khi nàng dứt câu khán giả vẫn
chưa hoàn hồn lại, mãi tới khi nàng ngồi xuống thì tiếng vỗ tay như sấm
mới nổ ra, xen vào là tiếng hú hét huýt sáo ầm ĩ.
Đào Mộc gật đầu lia lịa, mặt mỉm cười theo sự chỉ đạo của Ly Hằng, thế là lại bắt được thêm một đống phấn hồng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT