Tráng Ngư nói: "Tôi có người bạn làm quan sát đo đạc thiên văn, có
một hành tinh từng chạy đến vị trí gần Trái Đất, có lẽ sẽ tạo thành mưa
sao băng trong hệ mặt trời, tháng sau sẽ lại đến nữa."
Tôi nói: "Người bạn của tôi làm ở đài thiên văn quốc gia cũng nói với tôi rồi. Vào ngày mùng 3 tháng sau."
Tráng Ngư hỏi: "Anh có đi không?"
Tôi nói: "Đương nhiên."
Tráng Ngư: "Tôi và Thẩm Thời Nhạn sẽ đi cùng anh."
Tôi: "Tại sao?"
Tráng Ngư thoáng cười: "Luôn cảm thấy cô ấy nên trở lại rồi. Đi cũng tốt, đã lâu không vào đó rồi."
Ba người chúng tôi đến hồ vào tầm chạng vạng khi hoàng hôn buông xuống.
Dựa theo lời người bạn, hành tinh kia vào nửa đêm sẽ tiến gần đến Trái
Đất. Nếu có gì xảy ra cũng sẽ là vào lúc kia.
Tôi kiểm tra dụng cụ lại lần cuối cùng, bình dưỡng khí, dụng cụ lặn
xuống nước, đèn pin dưới nước, dây thừng cứu viện. Tráng Ngư và Thẩm
Thời Nhạn ở trên thuyền bên bờ, chờ chúng tôi.
Tôi ăn thêm chút gì đó bổ sung thể lực, nghe thấy hai người bọn họ trò chuyện.
Thẩm Thời Nhạn hỏi: "Em lại viết gì thế?"
Tráng Ngư đáp: "Em đã nói bao nhiêu lần rồi không được nhìn em viết weibo. Đây không phải là viết cho anh xem."
Thẩm Thời Nhạn thoáng cười, im lặng, quay người lấy di động ra, nhìn mấy lần, đột nhiên ngẩn người, sau đó quay đầu nhìn tôi.
Tôi cũng lấy di động ra, đầu tiên mở weibo của Đàm Giảo, vẫn dừng lại
vào hai năm trước, vào lần chúng tôi gặp nhau lần đầu. Kỳ tích chưa bao
giờ xuất hiện. Sau đó tôi lại sang weibo của Tráng Ngư.
Cô ấy vừa gửi lên một bài mới:
"Mong cuối cùng mây đen gặp được trăng sáng.
Mây mở lớp canh giữ cô ấy ra
Anh ấy gặp lại trăng sáng."
Tôi quay đầu nhìn qua mặt hồ, ánh nước lăn tăn, có chim đen bay qua, hoàn toàn yên tĩnh, sâu không thấy đáy.
Tôi nhảy xuống nước.
Nửa đêm vô cùng yên tĩnh, chỉ có chút sao ánh vào đáy nước, nhất thời không phân được rõ đâu mới thực sự là bầu trời.
Thời tiết đột ngột chuyển biến, tôi vốn không để ý. Cơ thể tôi
được cột chặt bởi dây thừng cứu viện, không bị nước cuốn đi. Tôi dùng
hết sức bơi đến vị trí tầng đá kia. Đã hơn một năm rồi, chỗ đó vẫn chắc
chắn như cũ, nhưng lúc này lại có nước chảy bên trong, từng tầng đá sụp
đổ, lộ ra tầng đá giòn mỏng gần như trong suốt.
Cách tầng đá, tôi hoảng hốt nhìn thấy bên trong có mấy bóng người, có một đầu dây mây rủ xuống, còn có đầm nước hình cầu.
Tôi đột nhiên hiểu ra tất cả, người đập nát tầng đá từ bên ngoài chính
là tôi, người dẫn nước vào cũng là tôi. Tôi của hôm nay, bọn họ của
trước kia.
Lòng tôi đột nhiên có sự dịu dàng mãnh liệt nhồi vào. Tôi cầm lấy đồ đập nát tầng đá, nước như thác lũ chảy ngược, tất cả mọi người như bèo lả
tả, sau đó bị sức mạnh nào đó trong hang, có lẽ là sức nước kéo về lối
ra, chỉ có tôi đến từ hai năm sau chìm xuống.
Tôi xuyên qua dòng nước, trôi qua tất cả những gương mặt quen thuộc,
thậm chí cả bản thân mình đau khổ tuyệt vọng trong nước, bơi về phía Đàm Giảo đang chìm nghỉm.
Tôi đã từng hỏi Tráng Ngư: "Cùng một thời gian có khả năng xuất hiện hai tôi không?"
Tráng Ngư trả lời: "Không thể nào. Bởi vì một điểm thời gian, nếu như
xuất hiện hai người, như vậy chẳng phải thời gian sẽ sụp đổ sao. Nhưng
nếu như ở trong hang đó, thời gian không đi theo quy luật, thậm chí có
khả năng... tồn tại lỗ đen, vậy thì thời gian cũng phải đầu hàng. Có lẽ
là có khả năng đấy."
Tôi đã từng nhìn thấy bóng người kia bơi về phía Đàm Giảo, cùng chìm vào trong đầm nước với cô ấy, không phải là ảo giác của tôi, không phải là
linh hồn của tôi.
Đó là một tôi khác đến từ hai năm sau, tôi của giờ phút này.
Đàm nước kia xanh thăm thẳm. Cho dù ở trong giông tố, trong vòng xoáy
giống như nước chảy vẫn yên bình. Tôi đã hiểu ra, nơi đó là lỗ hổng thời gian, nơi đó là ngọn nguồn xảy ra tất cả đảo ngược thời gian thay đổi
lịch sử, cũng là nơi Đàm Giảo vĩnh viễn dừng lại. Cho nên cô ấy cũng
chưa từng chính thức chết đi, tính mạng của cô ấy chỉ là dừng tại thời
khắc này.
Tôi nhảy vào trong đầm nước.
Cuối cùng tôi đã gặp lại cô ấy lần nữa. Cô ấy vẫn còn mặc bộ quần áo
ngày hôm đó, sắc mặt tái nhợt, mái tóc dài đen nhánh lả tả trong nước.
Đó là dáng vẻ vừa chìm nghỉm trong nước. Nước mắt làm nhoè mắt tôi, tim
như bị búa đập vào. Tôi ôm chặt lấy cô ấy, đeo mặt nạ bảo hộ vào cho cô
ấy, đột nhiên cả người cô ấy run lên sặc nước trong ngực tôi, tôi cảm
thấy đây là thời khắc tốt đẹp nhất trong đời mình, tôi ôm cô ấy ra sức
bơi đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT