Bọn họ thấy tôi chắc chắn như vậy, đều im lặng. Tôi biết có lẽ bọn họ cảm thấy tôi mất trí rồi. Tôi nói với họ: "Có lẽ việc Đàm Giảo chết đi
sống lại, dòng thời gian hỗn loạn đều là do cái hang kia. Bởi vì ở đâu
đó, quá khứ, hiện tại và tương lai không phải theo sắp đặt đường thẳng.
Nhưng mọi thứ đều có nhân quả, còn một việc tôi vẫn chưa tìm được nguyên nhân."
Bọn họ hỏi: "Là gì thế?"
Tôi đáp: "Nếu như lúc đầu tôi và những người kia cùng đi ra khỏi hang,
sau đó không trở lại, tôi và bọn họ có khác gì nhau. Chỉ có Đàm Giảo...
một mình ở lại nơi đó, cho nên thời gian của cô ấy mới đảo ngược. Nhưng
tại sao khi tôi ở chung với cô ấy lại đảo ngược?"
Tôi mỉm cười: "Không biết. Tôi chỉ là muốn đi tìm cô ấy, tôi nhất định phải vào được trong cái hang kia lần nữa.
Nhưng nếu quả thực tôi phải chết tại đó cùng với cô ấy thì cũng không sao
hết. Hai người không phải là tôi, không biết đối với tôi như vậy còn tốt hơn so với hiện tại."
Tráng Ngư quay đầu nhìn sang bên, mắng câu thô tục, nước mắt rơi xuống. Vẻ mặt Thẩm Thời Nhạn cũng rất nặng nề cứng ngắc.
"Tráng Ngư, tôi còn có chuyện muốn hỏi cô." Tôi nói.
Tráng Ngư tức giận trả lời: "Anh nói đi."
Tôi nói: "Tôi đã xem qua rất nhiều tài liệu, rất nhiều hiện tượng thiên
văn học dị thường sẽ khiến bên trong Trái Đất bị thay đổi chút ít, chỉ
là nhiều hay ít, hoặc là nhiều thứ chúng ta không cảm nhận được."
Tráng Ngư: "Ừ."
"Mà những hiện tượng này phải chăng có sự tuần hoàn đấy. Ví dụ như một tiểu hành tinh tới gần Trái Đất khiến cho một số hiện tượng thay
đổi, như vậy nếu như vào khoảnh khắc khi nó cách xa Trái Đất, liệu hiện
tượng giống như vậy còn có thể xuất hiện? Hay ví dụ như lỗ đen lên đến
đỉnh điểm, qua một vòng lại sẽ có một vòng tuần hoàn lặp lại."
Hai người bọn họ đều nhìn chằm chằm tôi, Tráng Ngư run giọng: "Ừ."
Tôi đưa cuốn sổ ghi chép rất nhiều thứ cho bọn họ xem, trên đó ghi lại
giữa tháng 6 đến tháng 7 năm 2016 xảy ra các hiện tượng thiên văn học dị thường gần Trái Đất.
Một lần động đất gần cái hồ đó.
Một tiểu hành tinh tới gần.
Một lần mưa sao băng quy mô lớn.
Mùa mưa nhiều nhất trong sáu mươi năm qua.
"Cái hồ kia nhất định sẽ sụt lần nữa." Tôi nói, "Tôi sẽ chờ, cho dù là
một năm hai năm, mười năm hay là sáu mươi năm... chỉ cần tôi còn sống,
tôi sẽ chờ. Đợi đến khi dòng thời gian hỗn loạn một lần nữa, quá khứ,
tương lai, hiện tại không phân biệt được, đánh bại tầng đá kia, rơi
xuống cái hang kia. Tôi sẽ nhìn thấy cô ấy, tôi sẽ cứu cô ấy khỏi cái
đầm nước kia."
Vào năm sau, tháng 5 năm 2018, tôi nhận được điện thoại của Tráng Ngư,
lúc đó cô ấy đã tốt nghiệp đại học, hơn nữa đã nhận giấy kết hôn với
Thẩm Thời Nhạn. Giọng cô ấy thản nhiên: "Gần đây anh đang làm gì thế?"
Tôi đáp: "Giúp giáo sư làm chút hạng mục, còn vay tiền mua nhà làm phòng cưới cho tôi và Đàm Giảo sau này."
Cô ấy im lặng.
Tôi cũng im lặng. Tôi biết rất nhiều người không hiểu hành động này của
mình, mẹ và Ô Diệu không hiểu, chỉ biết rằng tôi đã có một cô gái, nhưng tôi không giải thích gì. Tuy vậy tôi cũng chả bị điên, mất đi lý trí,
tôi rất tỉnh táo đấy.
Một năm trôi quá, lòng tôi đã dần bình tĩnh. Tôi thường xuyên nhớ tới
lời Đàm Giảo, cô ấy nói cô ấy là mặt trời của tôi, sẽ luôn chiếu sáng
tôi. Đây không phải là một lời hứa suông, cho đến hiện tại tôi mới dần
hiểu ra.
Cô ấy qua đời cũng không sao, còn sống cũng không sao, trong tương lai
còn có thể gặp nhau thì tốt, đối với tôi đã không có gì khác biệt. Lúc
nào tôi cũng có thể cảm nhận được cô ấy ở bên cạnh tôi, trong trí nhớ
của tôi, trong tim tôi. Tôi nhìn thấy ánh mặt trời sẽ nhớ tới cô ấy,
nhìn thấy trời mưa, nhìn thấy sao cũng đều nhớ tới cô ấy.
Trước nay cô ấy luôn ở bên tôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT