Nhất Uy liền biết đây chính là át chủ bài còn lại mà Du Hồn chưa dùng đến. Chắc ả muốn hắn xuất hiện sau cùng cuộc chiến mới có cao trào. Cậu thật sự không biết làm gì, chỉ nghe được lời nói của thần kiếm nói ra từ trong đầu cậu:
“Nhất Uy lần này cậu phải để ta ra tay, hắn cực kì mạnh, với sức mạnh chưa đến đâu của cậu không phải đối thủ của hắn. Còn nữa, mắt thần của ta có thể thấy được hắn.”
Nhất Uy tự gật đầu với chính mình, mắt của cậu lần nữa chuyển sang màu xám tro, lần này màu xám có vẻ đậm hơn và độc ác hơn, nét mày của cậu nhếch lên một đường dài qua hơn nửa thái dương, mái tóc bay bay theo làn gió, vẻ đẹp kiều mị có một không hai cùng với vài cánh mai rơi rụng trên vai cậu tạo cảm giác như một ác ma.
Nhất Uy cười cười dùng pháp lực kéo Vô Ảnh ra khỏi người tên quỷ khiến hắn mất bình tĩnh trong vài giây, hắn không ngờ có người có thể kéo nạn nhân ra được khỏi người hắn, Vô Ảnh đáng ra sắp chết dần trong tay hắn rồi. Nhất Uy nói với Thanh Lâm:
“Đưa hắn sang một nơi an toàn, nếu hắn có mệnh hề gì Huyết Yêu sẽ hỏi tội trên đầu ta.”
Thanh Lâm đoán điệu bộ và giọng nói này đích thị là thần kiếm đang nói qua bộ dạng của Nhất Uy, người mạnh thứ hai sau Huyết yêu mà cậu có thể an tâm phó thác sinh mạng của mình. Nói thật Thanh Lâm sợ hãi bộ mặt này của Nhất Uy lắm, cậu vẫn chưa quen với việc Nhất Uy có thể trở nên hơi độc ác như thế. Cậu nhanh chóng kéo lê Vô Ảnh sang một nơi đủ xa Nhất Uy mà vẫn có thể quan sát sự việc đang diễn ra.
Giọng nói ấy lại vang lên:
“Ngươi có thể nhìn thấy ta?”
“Làm ơn đi Độc Ân, ngươi đừng tự biến thành trò hề nữa, thôi cái trò tàng hình ngu ngốc đó của ngươi được rồi, muốn chiến thì chiến tới cùng với ta đừng chạy trốn như trước kia.”
Nghe thấy lời Nhất Uy vừa nói, Độc Ân mà cậu ấy nhắc đến quả nhiên hiện ra, ánh mắt hắn đầy ngạc nhiên nhìn Nhất Uy.
“Ra là ngươi.”, hắn gằng từng chữ một.
Nhất Uy cười tà độc:
“Người như ngươi cũng chịu bám váy Du Hồn hay sao?”
Thanh Lâm lúc này mới nhìn thấy bộ dạng của Độc Ân: hắn cao hơn Nhất Uy, cậu ấy chỉ đứng đến tai của hắn; mày rậm, râu ria lỏm chỏm, trên đầu lưa thưa vài cọng tóc; hắn mặc bộ thường phục nam màu nâu đất với đôi chân đất đậm chất nông dân ngày xưa; và Thanh Lâm chắc mẻm một điều lý do hắn không chịu lộ diện ra bên ngoài có lý do sau: hắn quá xấu trai, đến một thằng con trai như cậu mà còn không nhìn nổi huống chi là mấy cô nương, có khi họ vừa thấy hắn đã chạy bán mạng rồi.
Độc Ân nói:
“Kim Quy, ta tưởng ngươi đã chết rồi mà?”
“Cũng nhận ra ta, cũng biết bản thân ngươi không thể đánh thắng ta rồi chứ?”
“Ta không còn là Độc Ân trước kia.”, trong giọng của Độc Ân Nhất Uy có thể nghe ra một chút run rẩy của hắn, đích thị đang sợ.
Nhất Uy tự bẻ cổ mình sang trái lại bẻ sang bên phải nhìn rất giống mấy con ma trong phim mà Thanh Lâm xem lúc nhỏ, nghe răng rắc hơi ghê ghê. Ngay cả Độc Ân cũng rùng mình ớn lạnh khi nhìn thấy Nhất Uy làm như thế.
Nhất Uy hướng mũi kiếm về phía Độc Ân buộc hắn phải chiến đấu với mình, quả nhiên Độc Ân rút vũ khí của hắn ra ngay lập tức. Vũ khí của hắn đầy gai góc, Thanh Lâm hiểu được vì sao máu rỉ khắp nơi nạn nhân khi hắn chạm vào, bởi vì vũ khí của hắn như một tấm lưới đầy dao nhọn, nếu đụng vào ai chắc sẽ khiến da thịt của họ chảy máu đến chết. Nhắc đến chảy máu thì thân thể Hiếu Minh đang lạnh dần. Nguy rồi, Vô Ảnh mắc kẹt trong thân xác này, nếu nó có mệnh hệ gì có thể Vô Ảnh cũng chết theo. Thanh Lâm cố gọi Vô Ảnh:
“Nè, anh có nghe em nói gì không? Vô Ảnh.. Vô Ảnh.”
Vô Ảnh nằm im bất động không trả lời Thanh Lâm càng khiến cậu sốt ruột hơn, cậu lo lắng, cậu không muốn gã chết. Cậu nhanh chóng xé nát áo khoát sơ mi mà mình đang mặt cố cầm máu cho Vô Ảnh.
Khi thanh kiếm Kim Quy chạm vào lưỡi đao đầy gai nhọn của Độc Ân, một tiếng động lớn nổ ra nghe như tiếng động cơ của một chiếc xe ô tô đang hãm phanh trên đường, tia lửa điện phát ra như pháo hoa nở rộ, cảnh tượng thật chói mắt.
Độc Ân liên tục đỡ đòn từ Nhất Uy, cậu tung chiêu rất nhanh và chuẩn xác, mặt vẫn lạnh lùng nhìn vào Độc Ân khiến hắn vừa né đòn vừa thúi lui liên tục. Thanh Lâm vừa băng bó vết thương cho Vô Ảnh vừa không rời mắt khỏi cuộc chiến giữa họ.
Đột nhiên Độc Ân tàng hình, hắn biến mất trong nháy mắt, Thanh Lâm không đoán được hắn chạy đi đâu, hay do hắn sợ hãi sát khí từ Nhất Uy? Thanh Lâm không thấy nhưng thần kiếm vẫn thấy rõ hành tung của Độc Ân, Nhất Uy đuổi theo hắn.
Thanh Lâm gào lên cho Nhất Uy nghe:
“Cẩn thận đừng lạc mất nhau, chút nữa gặp nhau ở đây đó.”
Không biết Nhất Uy nghe được những gì cậu nói hay không, chắc chắn không nghe thấy rồi, nếu như Nhất Uy nghe được chắc phải ném cho cậu câu cho yên lòng hay ném cho cậu một cái gật đầu cũng được. Đằng này cậu ấy cứ thế rời đi, thật không giống tác phong làm việc cẩn thận của Nhất Uy gì hết.
Thanh Lâm bực bội khó mà bình tĩnh tiếp được khi mà cậu không thể làm gì cứ ngó Vô Ảnh vẫn còn đang chảy máu liên tục như thế, nếu Hiếu Minh chết thật Vô Ảnh có biến mất theo. Không được, cậu phải đi tìm sự giúp đỡ. Nghĩ thế cậu chạy đến chổ Vô Âm và Đổng cô đang đứng tận xa xa ở phía cuối khu rừng mai.
Khi Thanh Lâm chạy đến nơi cậu liền hối hận, phải chi cậu đừng túng quẫn đến mức chạy đến đây, trước mắt cậu cảnh tượng ôm nhau trìu mến đầy tình tứ giữa Đổng Cô và Vô Âm, cậu thật sự không muốn phá hoại không khí ấm áp này của họ chút nào, khó lắm họ mới lại được đoàn tụ với nhau.
Vô Âm ngửi được mùi lo lắng của Thanh Lâm nên buông Đổng Cô ra, hắn chậm rãi đến chổ Vô Âm, Thanh Lâm lập tức nói thẳng:
“Lúc nảy có một gã tấn công và Nhất Uy đã đuổi theo gã, còn Vô Ảnh đang bị thương, em không biết làm sao trong tình huống này nên tới tìm hai người.”, Thanh Lâm đột nhiên ghé sát vào tai của Vô Âm và Đổng Cô xích tới nghe ngóng, cậu nói, “Hiện giờ Huyết Yêu đã đưa Trúc Chi đi tìm giải dược trong khu rừng, anh có thể dịch chuyển đến đó gặp thầy ấy báo cho thấy một tiếng anh Vô Ảnh đang bị thương không? Chỉ có Huyết Yêu mới cứu được anh ấy thôi.”
Đổng Cô nghe Thanh Lâm nói vậy cũng có chút lo lắng, Huyết Yêu chắc hẳn muốn bọn trẻ được an toàn có như vậy mới chuyên tâm đánh bại Du Hồn, và chuyện đánh bại ả không còn là chuyện khó khăn nữa chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Đổng Cô nói với Vô Âm:
“Chàng đi trước đi, muội trở về cùng cậu bé xem tình hình của Vô Ảnh trước.”
Vô Âm gật đầu rồi biến mất. Đổng Cô liền nắm tay Thanh Lâm kéo về phía mình, cô nâng cậu bay lên không trung, họ cùng hướng về phía Vô Ảnh đang nằm.
Thế nhưng trước mắt họ chỉ còn lại một vũng máu, xác Vô Ảnh chẳng thấy đâu. Chuyện kì lạ gì nữa đây? Thanh Lâm nhớ lúc Nhất Uy bị thương cũng tự động biến mất như thế, không lẽ lúc nảy cậu ấy để tên Độc Ân thoát thân rồi, nên hắn mới có cơ hội bắt Vô Ảnh đi? Cậu nhìn sang “chuyên gia” Đổng Cô bên cạnh hy vọng cô biết chuyện gì đang xảy ra:
“Làm sao bây giờ?”
Đổng Cô thành thật trả lời:
“Ta không biết, hy vọng cậu ấy ở đâu đó bên trong lâu đài.”
Huyết Yêu cuối cùng cũng chờ được Trúc Chi tỉnh trở lại, cô mở mắt thấy mình đang dựa vào vai hắn. Thì ra không phải là mơ. Việc hắn còn sống, việc hắn đã đưa cô đến đây tìm thuốc giải là có thật. Cô vui sướng dúi đầu vào vai hắn, Huyết Yêu đẩy cô ra, hắn nói:
“Tỉnh rồi thì về thôi, đám nhóc chắc đang đợi.”
Trúc Chi chề môi nắm lấy tay hắn tư thế chuẩn bị phi nước đại. Vô Âm vừa hay xuất hiện ngang hông kịp lúc Huyết Yêu đang đứng dậy chuẩn bị đi. Vô Âm hấp tấp nói:
“Bên kia tụi nhỏ gặp nguy, Vô Ảnh bị ai đó tấn công thân thể toàn máu, hiện không có cách nào cầm máu được. Thanh Lâm nhờ ta qua đây nói với đệ.”
Huyết Yêu không chờ thêm gì nữa, hắn gật đầu với Vô Âm rồi nắm lấy tay Trúc Chi biến mất.
Chỉ thoáng chốc đã hiện ra tại khu rừng mai nơi trước đó họ đang đứng, thế nhưng không thấy Vô Ảnh đâu chỉ thấy một vũng máu đỏ choét nhuốm cả sắc vàng từ những cánh mai đang rơi lả chả. Trúc Chi chạy tới cầm lấy vai của Thanh Lâm hỏi:
“Đừng có nói là ảnh biến mất nữa rồi nha.”
Thanh Lâm gật đầu, cậu nói tóm tắt sự việc:
“Ban đầu còn tưởng Du Hồn là người bắt đi, bởi vì vụ án xảy ra giống y như lúc Nhất Uy bị bắt ở bảo tàng. Không ngờ còn có một người khác hành động thay Du Hồn, đó là Độc Ân. Nhờ thần kiếm nên mới biết được. Nhất Uy đã đuổi theo hắn rồi, hình như đôi mắt của thần kiếm có thể thấy hắn.”
Trúc Chi nói:
“Nói vậy lúc ở bảo tàng thần kiếm cũng có thể thấy được hắn chứ, sao lại để Nhất Uy bị bắt đi.”
Huyết Yêu trả lời:
“Có thể thần kiếm muốn xem xem hắn bắt Nhất Uy đi đâu, hoặc muốn xem ai là kẻ đứng sau tất cả chuyện này, thần kiếm biết chúng ta có thể truy tìm Nhất Uy nếu nó biến mất.”
Thanh Lâm kinh hãi nói:
“Vậy thì hơi đáng sợ đúng không? Làm sao thần kiếm biết được chúng ta sẽ tới được đây cứu nó, nếu chúng ta không tới không lẽ người đó để nó bỏ mạng ở đây?”
Huyết Yêu cười nói:
“Hắn tin vào năng lực của ta. Hắn tin chắc ta tìm được Nhất Uy. Nếu không có Văn Thành ta vẫn tìm được nó, bởi vì ta có giữ một giọt máu của nó ở đây phòng trường hợp nó mất tích ta có thể tìm ra dễ dàng.”
Trúc Chi tiếp tục nói:
“Bây giờ đi đâu tìm Vô Ảnh đây?”
“Đổng Cô đã đi vào trong lâu đài xem thử rồi, em ở đây phòng trừ thầy về mà không thấy ai.”
Huyết Yêu trấn an mọi người:
“Yên tâm đi, chuyện này sắp đến hồi kết rồi. Ta đang chờ xem xem cuối cùng lão già Ưng Thụy còn tấm bài nào chưa lặt ngửa nữa, sau đó ta sẽ tiễn lão một đoạn vào thiên lao.”
Trúc Chi đề nghị:
“Hay chúng ta tìm hai người bọn họ bây giờ luôn đi, còn đợi đến khi nào. Anh tóm lão già ấy, còn tụi tui hạ Du Hồn.”
Vô Âm nhắc nhở Trúc Chi:
“Huyết Yêu mới là người sử dụng được Thượng Nguyệt, nếu không đâu giết ả được đâu.”
Huyết Yêu nói:
“Ta sẽ không giết ả, nhưng đúng là ta sẽ phải sử dụng đến Thượng Nguyệt mới làm ả suy yếu. Du Hồn từng là thần, sức mạnh của ả mặc dù đã chuyển biến sang ác ma vẫn rất mạnh, cần phải phong ấn được phần sức mạnh này mới được.”
Đổng Cô xuất hiện và báo tình hình bên trong lâu đài cho cả nhóm biết. Theo cô tìm hiểu, một phần lâu đài bị cháy rụi, những căn phòng còn lại không có giấu vết nào của Vô Ảnh, dường như đám người kia đã bắt gã đi đến một nơi nào khác hoàn toàn không phải ở đây, Đổng Cô cũng không thể ngửi được mùi quỷ khí từ cơ thể Hiếu Minh toát ra. Có vẻ Vô Ảnh thật sự bị đưa đi đâu đó thật, ngay cả thanh kiếm lưỡi hái cũng mất tích cùng với gã.
Huyết Yêu cau mày, hắn không hy vọng người khác biết về thân thế của Vô Ảnh ngoài hắn và Đổng Cô ra. Hắn suy luận được do thanh kiếm lưỡi hái mà gã cầm trong tay đã thu hút Du Hồn, có thể ả nghĩ Vô Ảnh chính là người sinh ra để cầm thanh kiếm đó và cả Thượng Nguyệt. Hắn đã quá sơ suất, quá vội vàng khi đem thanh kiếm ấy giao cho Vô Ảnh chỉ vì hắn thật sự rất muốn nhìn thấy gã dùng đến thanh kiếm ấy một lần nữa, hắn đã giữ nó quá lâu rồi.
Đổng Cô liếc nhìn biểu hiện của Huyết Yêu phát hiện tia lo lắng xuất hiện trong mắt hắn, cô biết hắn giờ đây đang lo cho tình mạng của Vô Ảnh - tính mạng của bằng hữu của hắn, còn lo việc Du Hồn biết thân thế của Vô Ảnh sau đó hãm hại gã. Cô rất cảm thông cho Huyết Yêu, rất có thể hắn buộc phải gác chuyện hạ lão Ưng Thụy mà ưu tiên của hắn chắc phải cứu Vô Ảnh trước.
Trúc Chi thấy hết biểu hiện của hai người, cô biết họ chắc chắn đang ngầm chê giấu về thân thế thật sự của Vô Ảnh, và sự lo lắng rõ rành rành của Huyết Yêu lần thứ hai cô được chứng kiến (lần thứ nhất chính là cái lần Nhất Uy bị Nhãn Đan bắt đi). Cô nhích tới gần hắn cầm lấy bàn tay đang trở nên lạnh ngắt của hắn mà nói:
“Anh ấy sẽ không sao đâu, anh ấy cừ lắm. Như vậy đi chúng ta chia làm hai đội, một đội đi tìm Vô Ảnh, một đội đi với anh tìm Ưng Thụy.”
Huyết Yêu thở dài:
“Cả hai đều phải tự tay ta giải quyết mới được, các ngươi chỉ cầm chân được họ không thể giết chết họ. Hơn nữa lão già Ưng Thụy kia đích thực đã khôi phục được thần lực rồi.”
Trúc Chi hỏi Huyết Yêu:
“Khoan. Tui quên hỏi, sao anh vẫn có thể sử dụng thần lực nếu như tòa lâu đài này không thần tiên nào có thể?”
“Một tà thần mà nằm mơ phong ấn được pháp lực của ta, chẳng qua lúc rút lấy cái xác Nhất Uy ta đã phát hiện đó không phải là nó nên mới không dùng thần lực. Không ngờ Du Hồn lại nói ra bí mật ấy, ta chỉ còn nước thuận buồm theo gió thôi. Sau đó ta lập kế hoạch mà không nói cho các ngươi biết, ta biến ra một Huyết Yêu bằng xương bằng thịt đến gặp Ưng Thụy, còn ta tự biến mình thành một con bướm đậu một nơi bên trong lâu đài này. Ta phát hiện họ gặp nhau, nghe được những gì họ nói. Quả nhiên lão Ưng Thụy đã phản bội ta.”
Đổng Cô nói trong ngưỡng mộ:
“Anh thật quá thông minh. Du Hồn không nhận ra Huyết Yêu đó là giả hay sao?”
“Đúng vậy. Ta biết được lão già Ưng Thụy cũng không sử dụng được năng lực, như thế không công bằng khi chiến với lão. Ta phải đợi đến khi Du Hồn thu lại phong ấn mới xuất hiện, như vậy mới kích thích.”
Huyết Yêu dặn dò những lời sau cùng:
“Được rồi. Cho dù thế nào cứ dụ họ ra khu rừng mai này, bên trong lâu đài ta không quan sát được các ngươi được cũng không giúp được các ngươi. Rừng mai đẹp như thế này phá nát nó ta cũng tiếc, nhưng ta không muốn Du Hồn tiếp tục sống ở đây nữa.”
Mọi người đã nhất trí chia làm hai đội, Trúc Chi tình nguyện đi với Huyết Yêu, cô còn tưởng hắn sẽ từ chối nào ngờ hắn đồng ý ngay. Thứ nhất Trúc Chi vẫn còn đang giữ túi gấm đựng Thượng Nguyệt, thứ hai hắn muốn cô lúc nào cũng ở trước mặt mình để có thể bảo vệ cô. Những người còn lại bao gồm cả Vô Âm, Đổng Cô và Thanh Lâm truy tìm Nhất Uy và Vô Ảnh. Sau đó cả nhóm cứ chọn rừng mai làm điểm gặp mặt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT