Theo lời của Huyết Yêu, cả nhóm tách ra làm ba: Một bên gồm Trúc Chi, Vô Ảnh, Đổng Cô và Vô Âm, họ được Huyết Yêu dùng phép thuật biến một cái chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trong nhà của Trúc Chi; bên còn lại gồm Nhất Uy và Thanh Lâm, hai người có nhiệm vụ gọi cảnh sát tới và trở thành người làm chứng trong vụ án giết người cướp của mà họ đã thống nhất sẽ giải thích với công an trước đó, đương nhiên Huyết Yêu đã biến ra người đàn ông cao to trong vai kẻ giết người từ một cái gương vụn trong căn phòng; nhóm cuối cùng chính là Huyết Yêu, nhiệm vụ của hắn đi lấy chiếc cung tên và tìm ra cách làm thế nào Trúc Chi ngậm viên minh ngọc mà vẫn giữ được linh hồn.

Đổng Cô rút cuộc quyết định vứt ân oán của cô và Vô Âm ra một bên, ả sẽ chờ gã tìm lại ký ức rồi sẽ tính sổ với gã sau. Ả kéo gã sang ngồi một góc trong phòng khách, dùng ánh mắt suy tư nhìn gã. Đã bao lâu ả không nhớ rõ được nữa, ả đã chưa được đứng gần gã như vậy. Ả nhận ra đôi mắt gã vẫn ấm nóng như ngày hai người bên nhau. Ả đưa tay vuốt ve gương mặt gã, chầm chậm hôn lên đôi gò má của gã.

Trái tim của Vô Âm rung lên, gã nhìn vào đôi mắt của Đổng Cô không biết nên gạt tay của ả ra khỏi người mình không. Đôi môi của Vô Âm vì thuốc mất tác dụng đã trở lại bộ dáng bị khâu liền lại với nhau như ban đầu. Gã không có gì để nói với Đổng Cô khi thấy ánh mắt rực lửa của ả đang nhìn gã, bởi vì ký ức của gã mơ hồ không rõ ràng lắm, gã chỉ nhớ da diết có một giọng hát hát bài của Trúc Chi đã cứ lãng vãng trong đầu của gã, dường như gã đã từng trách cứ ai đó đừng hát bài hát đó nữa vì nó nghe buồn và bi thương.

Vô Âm nhớ lại khoảnh khắc khi giết Đổng Cô trái tim của gã bỗng nhiên nhói lên từng cơn, gã đã cho rằng lý do vì Đổng Cô dùng mỹ nhân ké với gã, dù vậy chí ít gã cũng nên nghi ngờ bởi vì trước giờ gã chưa bao giờ động lòng phàm hoặc đã có mà gã không nhớ được. Tiếc rằng gã chỉ biết giết chốc khi được lệnh mà không hề biết được kẻ sai khiến gã là ai.

Đổng Cô đau lòng nhìn gã, từ một thiếu úy đứng đầu trong cấm thành sao lại mang bộ dạng đáng thương như vậy, môi bị khâu chằng chịt, rút cuộc ai lại độc ác như vậy, ai lại muốn gã không được nói chuyện nữa mà chỉ còn giết chốc. Lý do gã trở thành như vậy là gì, gã đâu phải kiểu người dễ dàng khuất phục trước một ai, Đổng Cô rất muốn biết.

Vô Ảnh nhìn chằm chằm Trúc Chi như đang canh chừng, làm như gã sợ nếu như gã chỉ quay đầu sang hướng khác một chút thì cô lập tức nuốt viên ngọc trai vậy. Gã không muốn cô mạo hiểm càng không muốn mất cô. Gã cũng không biết rút cuộc bản thân gã vì sao lại để ý đến sự an toàn của cô như vậy, là do lời thề bất khả bội của gã với Huyết Yêu mà gã trở nên hơi bị ràng buộc với cô hay do chính gã đã hoàn toàn xem cô như người thân mà quan tâm lo lắng. Gã đồ rằng tất cả đều đúng trong trường hợp của gã, có thể do Trúc Chi là người đầu tiên quan tâm gã sau mấy trăm năm thành quỷ lưu lạc trong cỏi âm chăng?

Chỉ trừ Trúc Chi, cô không suy nghĩ gì nhiều trong đầu, cô chỉ mong muốn giúp Vô Âm nhớ ra Đổng Cô, hai người giải quyết gút mắc trong lòng sau đó siêu thoát, đừng tồn tại trên dương gian mà hại những người vô tội.

Đột nhiên mặt của Vô Ảnh trở nên căng thẳng, gã cảm nhận được yêu khí rất nồng xung quanh ngôi nhà. Dường như Đổng Cô và Vô Âm cũng cảm nhận được điều gì đó, hai người đột ngột đứng dậy tiến tới gần Trúc Chi. Đổng Cô nói nhỏ:

“Có cái gì đó đang tới, ta không biết là gì chỉ biết yêu khí của nó rất nồng.”

Trúc Chi không tin mà nói:

“Không thể nào. Vì Tố Nga từng tới đây bắt tui đi nên Huyết Yêu đã đặt một vòng ma thuật muốn trấn yêu rồi, bất cứ sinh vật nào cũng không thể tìm cách vào trong đây được.”

Vô Ảnh nói:

“Không đơn giản như vậy. Nếu Huyết Yêu đặt vòng ma thuật nghĩ coi, anh sẽ không vào nhà em được.”

“Phải ha?”, Trúc Chi gật gù. Cô cũng cảnh giác cao độ nhìn ngó xung quanh. Vô Ảnh thấy tia lo lắng trên mặt cô thì kéo cô về phía sau lưng mình.

Đổng Cô nói:

“Không biết kẻ thù là ai, tạm thời chúng ta nên đồng tâm hiệp lực đi.”

Trúc Chi không kịp trả lời Đổng Cô bởi vì Vô Âm đột nhiên ôm bụng đau đớn, máu me đầy miệng của gã, nó chảy xuống tận cổ, Trúc Chi thấy gã ngã xuống đất, cô còn thấy vết máu loang ra khắp nơi trên cơ thể gã giống như toàn thân gã bị hàng ngàn mũi dao đâm vào. Cô chạy nhanh tới bên gã cố lây thân người của gã dậy cố gắng kéo lý trí của gã quay về thực tại.

Vô Âm muốn nói cái gì đó, dĩ nhiên ai cũng biết được gã chẳng thể nào mở miệng nói được lời nào cả bởi vì cái miệng của gã bị như thế. Chỉ là nhìn thấy gã nhăn mặt vì đau đớn như vậy đến tiếng kêu cũng chẳng bật ra được khiến Trúc Chi rất đau lòng. Cô bối rối không biết xử lý như thế nào, chỉ biết thầm mong Huyết Yêu về nhanh một chút.

Trên nét mặt của Đổng Cô hoàn toàn là nỗi sợ hãi. Ả không thể tin được cái mà ả đang thấy, Vô Âm giống như bị tra tấn bằng một thế lực vô hình nào đấy mà ả không đoán ra được. Ả là quỷ nữ lâu năm chưa từng thấy qua loại tra tấn dã man đối với một linh hồn như thế này. Ả ôm lấy đầu gã sờ lên khuôn mặt gã muốn lấy hết sự đau đớn trên người gã ra, không hiểu sao nước mắt rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của ả.

Đổng Cô hận gã. Kể từ khi gã rời đi không một lý do bỏ rơi ả nơi mái đình ngoài sông mà không một lời từ biệt, gã chỉ nhờ Huyết Yêu tới truyền lời lại, gã chưa từng gặp ả nói cho ả biết lý do tại sao lời hứa sẽ lấy ả lại không hoàn thành. Ả cũng từng nhiều lần đến cổng hoàng thành muốn gặp gã nhưng được thuộc hạ của gã nói rằng gã đã ra đi biệt tăm, đi đâu thì chẳng một ai biết. Ả đã tự nhủ với lòng ngày sau khi gặp lại gã ả sẽ tự tay mình giết chết gã.

Vậy mà không hiểu sao khi thấy được trong ký ức của gã hoàn toàn chỉ có bóng hình của ả, đủ thấy gã cũng yêu ả rất nhiều. Thế thì lý do gì khiến gã rời xa ả, không lẽ ai đủ quyền lực bắt ép gã rời đi? Ả chỉ là một cô nương bé nhỏ trong thành có một mơ ước bé nhỏ được ở bên cạnh người mình yêu trọn đời trọn kiếp thì có gì sai.

Ả tiếp tục khóc vô cùng đáng thương, vết máu trên người Vô Âm vẫn chưa ngừng chảy, sự đau đớn của gã như kéo dài vô tận, thân hình của gã bị nhấc bổng lên không trung, Đổng Cô ngã ra sau, Trúc Chi thấy gã cong người lại vì đau.

Vô Ảnh sốt ruột chạy tới xem vết thương trên người Vô Âm, mỗi cái chạm tay của gã trên người Vô Âm đều khiến Vô Âm đau như chết đi sống lại. Vô Ảnh cũng bất lực đứng đó nhìn.

Rất đột ngột, gã rơi tự do xuống đất, mọi ký ức như đang một lượt tràn về trong tâm trí gã một cách vô cùng loạn không có trình tự khiến Vô Âm ôm đầu đau như búa bổ. Gã không muốn nhớ ra gì cả bởi vì mỗi lần cố nhớ gã lại như chết đi. Gã bần thần nhìn về một nơi vô hình, gã đưa tay nắm lấy cái gì đó, Trúc Chi đoán đó là một vật trong trí tưởng tượng của gã. Đổng Cô thấy vậy liền cầm lấy bàn tay đang giơ cao của gã. Ả đưa bàn tay ấy lên gò má của mình, miệng lẩm bẩm:

“Thiếu Sơn… Chàng không được rời bỏ thiếp một lần nào nữa.. Thiếu Sơn…”

Ả nghẹn ngào nín cơn đau nơi trái tim của mình, ả cũng vứt đi liêm sĩ của một quỷ nữ có tuổi thọ cao mà nhìn Trúc Chi, ả van nài:

“Làm ơn cứu huynh ấy… Ta… sẽ làm mọi điều.. chỉ cần…. cô cứu huynh ấy…”

Trúc Chi mắt rưng rưng nhìn cảnh tượng của hai người, một phần vì đau lòng nhìn thấy họ vừa gặp lại sắp bị chia xa, một phần đau lòng vì bản thân chỉ là một người phàm không cách nào giúp Vô Âm ngừng đau. Vô Ảnh ôm lấy Trúc Chi thầm an ủi:

“Em không phải cao nhân, em không nên buồn vì mình không làm gì được cho họ, đến anh đây biết vô vàn về mọi thứ của cỏi mình mà còn chưa thấy tình trạng này bao giờ.”

Trúc Chi suy đoán:

“Có thể nào do luồn yêu khí mà mọi người cảm nhận được gây ra không? Kẻ đó là một tên giết người vô hình thì sao?”

Đổng Cô nghe vậy liền ngước mặt nhìn Trúc Chi, ả có biết một tên như thế thật, ả có biết một tên ác thần – cũng như ả, luôn mong muốn nuốt chửng những linh hồn mạnh lâu năm. Nhưng sao không phải là ả mà lại là Vô Âm? Ả nói với Trúc Chi:

“Có một người như vậy, có một yêu tinh là khắc tinh của ta luôn luôn muốn cướp đoạt linh hồn mà ta muốn có được, Du Hồn. Nhưng sao lại là Vô Âm sao kẻ đó biết Vô Âm mà ra tay?”

Trúc Chi nói giọng khẩn trương:

“Quan trọng là làm sao tìm ra kẻ đó, lý do chúng ta sẽ biết sau, trước mắt phải cứu Vô Âm trước.”

Đổng Cô rầu rĩ trả lời:

“Ta thật sự không cách nào tìm ra kẻ đó.”

Vô Ảnh giật mình nhớ ra điều gì đó, gã chạy nhanh lên lầu. Trúc Chi không biết trong thời khắc này gã còn có thể chạy đi đâu, hay gã tìm ra điều gì đó chăng?

Vô Ảnh vừa chạy lên lầu, Vô Âm ở dưới đây đột nhiên biến mất trong không khí. Đôi tay của Đổng Cô trống rỗng, lúc nảy ả vừa ôm lấy Vô Âm, vậy mà gã lại biến đâu mất. Gã đã đi đâu? Đổng Cô hét lên:

“Thiếu Sơn.”

Đôi tay của ả vẫn còn đang quờ quạng trong không khí hòng muốn chụp lấy cái gì đó mà Trúc Chi đoán chắc là bóng hình của Vô Âm. Ả bất lực buôn tay vẫn ngồi đó mà khóc, Trúc Chi xúc động ôm ả vào lòng mặc cho ả khóc ngất lên trong lòng của mình.

Vô Ảnh chạy xuống đã muộn mất, trong tay cầm một cuốn sổ nhỏ mà Trúc Chi biết đó là gì – sổ tay về những sinh vật bóng đêm mà gã mượn trước đó. Gã thấy hai người con gái đang ôm nhau khóc miệng liền méo mó không biết phải làm sao. Gã bước từng bước thận trọng xuống bên cạnh hai người, tay mở sẵn trang sách cần tìm. Gã mở lời:

“Có muốn cứu lấy hắn thì phải lấy lại tinh thần bởi vì có thể chúng ta đang đối mặt với một tên vô cùng tàn độc.”

Trúc Chi buông Đổng Cô ra nhìn Vô Ảnh, cô hy vọng gã sẽ nói cho cô biết một chút thông tin. Gã biết được suy nghĩ trong lòng của Trúc chi liền mở sổ đọc to:

“Du Hồn – một thiếu nữ đẹp tuyệt trần, một ác thần với thân hình mỏng manh như cành mai có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Ả cực kì thích nhưng nơi nhộn nhịp như lễ hội. Ả mê đắm những linh hồn mạnh mẽ hoặc những ai có linh lực cao. Chỉ cần ả trông thấy họ ả có thể hớp hồn họ với một cái hôn nhẹ.

Sở thích: tra tấn họ cho đến khi linh hồn của họ rời khỏi thân thể nếu là con người; đoạt linh hồn của quỷ dữ hay yêu tinh bằng cách đâm xuyên linh hồn của họ bằng những ngọn dáo mọc ra từ thân thể của ả, linh hồn của nạn nhân có thể bị tước đoạt trong ba canh giờ bị hành hình.

Ả đặc biệt hơn những ác thần khác ở chổ: Ả vô hình, không một ai có thể nhìn thấy ả trừ phi có sự trợ giúp của thần vật một trong “Tứ Bất Tử”.

Cách tiêu diệt: Người sở hữu “trái tim của biển cả” có thể giết chết ả bằng cách bắn mũi tên bạc vào mắt trái của ả - nơi chứa đựng sức mạnh tâm linh mạnh nhất của ả.”

Vô Ảnh đọc xong vẫn chưa hoàn hồn, gã phát hiện còn những tên sinh vật quái đãn hơn cả gã, có tâm tính biến thái hơn cả gã – đặc biệt là phụ nữ, họ luôn có sở thích quái dị, giống như Đổng Cô đây – một ả đàn bà lẳng lơ thích quyến rũ người khác rồi đoạt linh hồn của họ, hoặc như ả Du Hồn trong cuốn sổ này – một ả đàn bà thích tra tấn linh hồn người ta. Nếu gã đối mặt với ả không biết có thắng nổi ả không.

Trúc Chi khẳng định:

“Nói vậy Du Hồn chỉ đặc biệt vì ả ta tàng hình được nên khó đánh bại thôi, chứ đâu phải không thể tiêu diệt được ả.”

“Quan trọng là muốn ả hiện hình phải có sự trợ giúp của Tứ Bất Tử.”

Trúc Chi không hiểu:

“Tứ bất tử là ai?”

Vô Ảnh nói giọng đều đều:

“Tứ bất tử là tên gọi của bốn vị thần thánh bất tử trong truyền thuyết của nước ta, trong đó có hai người mà anh nghĩ em biết: Tản Viên Sơn Thánh tức là Sơn tinh trong mấy truyện cổ tích của loài người các em đấy và Phù Đổng Thiên Vương là Thánh gióng. Anh không biết hai người này hiện giờ ở đâu và làm sao mới gặp được họ đâu.”

“Vậy nghĩa là Sơn Tinh và Thánh Gióng có thật không phải truyện kể cho con nít nghe?”, Trúc Chi không giữ được bình tỉnh mà thốt lên.

Vô Ảnh nói giọng có thể thông cảm cho sự thiếu hiểu biết nho nhỏ này của cô:

“Trận đánh giữa Sơn Tinh và Thủy Tinh là một trận đấu lớn mà anh chỉ được nghe người ta đồn đại với nhau thôi chứ chưa bao giờ chứng kiến tận mắt, nghe nói rất khốc liệt đó.”

Đổng Cô hết kiên nhẫn nói:

“Rồi quay về điểm chính của chúng ta được chưa? Theo cuốn sách đó nói thì Thiếu Sơn có ba canh giờ thôi.”

Trúc Chi cũng bất lực nói thêm:

“Nếu không có thần vật của Tứ bất tử cần có người có cơ duyên với Du Hồn. Còn nữa lại liên quan tới trái tim của biển cả nữa rồi. Công chúa Thủy Hà đã tại thế làm sao tìm ra người nào sử dụng được cây cung của công chúa đây?”

Vô Ảnh dựa đầu vào vai Trúc Chi thốt nốt một câu cuối cùng:

“Bây giờ mới thấy không có Huyết Yêu, tụi mình chẳng làm gì ra hồn cả. Phải biết địch biết ta mới trăm trận trăm thắng được.”

Trúc Chi cũng đồng ý với Vô Ảnh chuyện này, có thể Huyết Yêu biết về Du Hồn, cũng có thể hắn quen biết với Tứ bất tử nếu hắn cũng là thần. Cô chưa kịp thở dài thì điện thoại cô rung chuông inh ỏi. Phía đầu dây bên kia là một giọng nói hớt ha hớt hãi của Thanh Lâm:

“Nhất Uy bị bắt rồi... Tui... Tui...”, Thanh Lâm giọng lạc đi.

Trúc Chi nói:

“Chuyện gì? Ông bình tỉnh nói cho tui nghe coi.”

Thanh Lâm tuông một dài không rõ đầu đuôi thế nào:

“Dây chuyền đứt rồi.. Trong viện bảo tàng… chú Tiến… rồi Nhất Uy bị bắt đi.”

“NÓI RÕ RÀNG COI, ÔNG ĐÂU CÒN LÀ MỘT ĐỨA CON NÍT”, Trúc Chi quát qua điện thoại làm Thanh Lâm giật mình hơi lấy lại chút bình tỉnh, cậu xấu hổ vô cùng.

Thanh Lâm cố giữ cho giọng mình thật rõ ràng rành mạch:

“Một cơn lốc xoáy xuất hiện đột ngột trong viện bảo tàng, chú Tiến không biết là quỷ ma phương nào đã giựt đứt sợi dây chuyền trên cổ Nhất Uy. Thế rồi... thế rồi không hiểu vì sao trên người nó xuất hiện nhiều vết đâm kì lạ sau đó biến mất. Tui không biết gì hết, tui không biết làm gì hết.”

Trúc Chi làm rơi cả điện thoại may mà Vô Ảnh chụp được, cô run rẩy nhìn Vô Ảnh lòng rối như tơ vò không cách nào kiểm soát nổi sự lo lắng này. Nhất Uy bị bắt đi, cậu ấy là con người làm sao mà thoát được khi có nhiều vết đâm như vậy. Vô Ảnh liền ôm cô vào lòng an ủi đồng thời nói qua điện thoại cho Thanh Lâm nghe:

“Về đi rồi tính.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play